Bách Lý Tiêu Minh kéo dây cương, vòng tay ôm cả người Mộ Du vào trong ngực.
"Đồ ngốc, ngựa của ngươi bị người ta động tay động chân rồi."
Mộ Du sửng sốt, y vừa mới quay đầu chuẩn bị hỏi lại, Bách Lý Tiêu Minh đã nghiêng người về phía trước, làm cho trán y đập vào cằm của hắn.
"Tê~" Hai người đau đến hít một ngụm khí lạnh!
Bách Lý Tiêu Minh không vui nói, "Nhìn phía trước kìa!"
Mộ Du xoay đầu, xoa xoa trán.
"Ngươi nói ngựa bị người khác động tay chân, là có ý gì?"
"Ý ở trên mặt chữ đấy!"
Mộ Du: "......"
Thích nói hay không thì tùy, ngươi không muốn nói thì thôi!
Mộ Du dứt khoát hỏi hệ thống:" Sao lại thế này? Ngươi không phải nói mình là hệ thống vạn năng sao!"
Hệ thống:"...... Cái này không thể trách ta được."
Mộ Du:" Hửm? Ý của ngươi là trách ta ngu ngốc à?"
Hệ thống giải thích:" Hệ thống cũng cần nghỉ ngơi a!"
Mộ Du:......
Nói cách khác, có người đã âm mưu đụng chạm với đám phi mã này từ lâu, mà con ngựa y chọn lại trúng " Xổ số"!
Bách Lý Tiêu Minh không thấy y trả lời, hừ lạnh một tiếng nói: "Lần sau chọn ngựa, nhớ dùng đôi mắt tốt một chút, nhãn cầu của con ngựa kia đỏ hồng toàn tơ máu, lông mao lại có thuốc bột, vừa nhìn là thấy có vấn đề."
Mộ Du: "......"
Y lầm bầm nói: "Ta cũng đâu biết cưỡi ngựa, ai mà biết chọn ngựa như nào chứ."
Hệ thống thầm lặng trốn mất tăm, thật ra không phải là nó cố ý không nói. Nó muốn hỏi hai người, vì cớ gì mà lại ngồi chung một con ngựa?
Từ xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Cho nên nha, bước đầu tiên chính là tìm cơ hội cho anh hùng cứu được mỹ nhân!
Nó đâu có ý xấu gì đâu?
Chẳng qua là nó muốn tác hợp bọn họ mà thôi!
=====
Có chuyện mà Bách Lý Tiêu Minh không muốn nói ra, con hãn huyết bảo mã của Bách Lý Nghiệp là do phụ hoàng thân tặng, dưỡng tinh điêu tế trác, thức ăn cũng không giống ngựa bình thường.
Mà bờm ngựa Mộ Du bị đổ thuốc bột, bỏ thêm dược liệu làm ngựa phát cuồng, lại nghiền nát trộn lẫn vào trong lương thực của hãn huyết bảo mã.
Nếu ngựa phi nhanh, nhị mã tương ngộ, tất nhiên sẽ đụng vào nhau! Mà ngựa khi nổi điên, Mộ Du lại không có võ công, tình huống cửu tử nhất sinh.
Tâm tư này, thật quá ác độc!
Mộ Du mắt thấy doanh trại càng ngày càng gần, nhắc nhở nói: "Vương gia, thanh danh của ngươi."
Thật ra, y hi vọng mình sẽ kéo gần quan hệ với Minh Vương. Có như vậy, không chỉ có trăm dặm nghiệp từ bỏ việc cưới y, chúng hoàng tử cũng sẽ kiêng kị y vài phần.
Có ai muốn nuôi gian tế trong phủ đâu chứ!
Nhưng đó là khi người phía sau chịu nhảy xuống nước với y thôi!
Bách Lý Tiêu Minh khí cười, "Thanh danh của ta quan trọng hơn, hay là thanh danh của ngươi quan trọng hơn?"
Mộ Du rất muốn nói " Là của ngươi"! Nhưng đắn đo một lúc, y lại sửa miệng: "Của chúng ta!"
Đám người đi săn thú vẫn chưa có trở về, chỉ có nữ quyến ngồi trong sân uống trà nói chuyện phiếm.
Bách Lý Tiêu Minh xoay người xuống ngựa, Mộ Du liền phải leo xuống cùng, lại bị tên Vương gia kia trừng mắt nhìn xéo một cái, "Ngồi lên."
Trong mắt Mộ Du hiện lên một mạt mờ mịt, không phải hắn nên đưa mình về, đưa về xong thì tiếp tục săn thú sao?
Bách Lý Tiêu Minh nhìn y thêm một cái, thầm than một tiếng đồ ngốc, hắn nắm dây cương, dắt ngựa đi về hướng doanh địa.
Lâm phu nhân là người đầu tiên nhìn thấy bọn họ đôi mắt tràn đầy đố kỵ, ngoan độc nói: "Quản muội muội, song nhi nhà các ngươi thật là huệ chất lan tâm. Nhìn xem, Minh Vương gia tiếng tăm lừng lẫy của chúng ta lại cam tâm tình nguyện làm người dắt ngựa!"
Quản Nhược An nhìn theo tầm mắt của cô ta, giữa mày ninh chặt, tiểu tiện nhân này, vậy mà lại không có việc gì!
Không phải nói là Tam hoàng tử Bách Lý Nghiệp sao! Sao lại là Minh Vương kia chứ!
Vừa vặn đúng lúc Mộ Du quay đầu, ánh mắt chạm nhau, Quản Nhược An bị Mộ Du lạnh lùng nhìn, bị xem đến chột dạ.
Nàng vội vàng thu hồi tầm mắt, thất thần mà cùng Lâm phu nhân giải thích, "Chắc là trùng hợp đi."
Lâm phu nhân âm thầm trợn trừng mắt, được tiện nghi rồi còn khoe mẽ, con mụ này cố ý khoe ra chắc luôn!
"Ngươi nhìn cái gì vậy?"
Bách Lý Tiêu Minh nhìn theo hướng bên kia, thấy được nụ cười lấy lòng của Lâm phu nhân, trong lòng dâng lên một cổ ghê tởm.
Hắn vội khẩn trương chuyển tầm mắt đến mặt Mộ Du. Vẫn là gương mặt sạch sẽ ngoan ngoãn này, làm cho người ta thích hơn.
"Đồ ngốc, ngựa của ngươi bị người ta động tay động chân rồi."
Mộ Du sửng sốt, y vừa mới quay đầu chuẩn bị hỏi lại, Bách Lý Tiêu Minh đã nghiêng người về phía trước, làm cho trán y đập vào cằm của hắn.
"Tê~" Hai người đau đến hít một ngụm khí lạnh!
Bách Lý Tiêu Minh không vui nói, "Nhìn phía trước kìa!"
Mộ Du xoay đầu, xoa xoa trán.
"Ngươi nói ngựa bị người khác động tay chân, là có ý gì?"
"Ý ở trên mặt chữ đấy!"
Mộ Du: "......"
Thích nói hay không thì tùy, ngươi không muốn nói thì thôi!
Mộ Du dứt khoát hỏi hệ thống:" Sao lại thế này? Ngươi không phải nói mình là hệ thống vạn năng sao!"
Hệ thống:"...... Cái này không thể trách ta được."
Mộ Du:" Hửm? Ý của ngươi là trách ta ngu ngốc à?"
Hệ thống giải thích:" Hệ thống cũng cần nghỉ ngơi a!"
Mộ Du:......
Nói cách khác, có người đã âm mưu đụng chạm với đám phi mã này từ lâu, mà con ngựa y chọn lại trúng " Xổ số"!
Bách Lý Tiêu Minh không thấy y trả lời, hừ lạnh một tiếng nói: "Lần sau chọn ngựa, nhớ dùng đôi mắt tốt một chút, nhãn cầu của con ngựa kia đỏ hồng toàn tơ máu, lông mao lại có thuốc bột, vừa nhìn là thấy có vấn đề."
Mộ Du: "......"
Y lầm bầm nói: "Ta cũng đâu biết cưỡi ngựa, ai mà biết chọn ngựa như nào chứ."
Hệ thống thầm lặng trốn mất tăm, thật ra không phải là nó cố ý không nói. Nó muốn hỏi hai người, vì cớ gì mà lại ngồi chung một con ngựa?
Từ xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Cho nên nha, bước đầu tiên chính là tìm cơ hội cho anh hùng cứu được mỹ nhân!
Nó đâu có ý xấu gì đâu?
Chẳng qua là nó muốn tác hợp bọn họ mà thôi!
=====
Có chuyện mà Bách Lý Tiêu Minh không muốn nói ra, con hãn huyết bảo mã của Bách Lý Nghiệp là do phụ hoàng thân tặng, dưỡng tinh điêu tế trác, thức ăn cũng không giống ngựa bình thường.
Mà bờm ngựa Mộ Du bị đổ thuốc bột, bỏ thêm dược liệu làm ngựa phát cuồng, lại nghiền nát trộn lẫn vào trong lương thực của hãn huyết bảo mã.
Nếu ngựa phi nhanh, nhị mã tương ngộ, tất nhiên sẽ đụng vào nhau! Mà ngựa khi nổi điên, Mộ Du lại không có võ công, tình huống cửu tử nhất sinh.
Tâm tư này, thật quá ác độc!
Mộ Du mắt thấy doanh trại càng ngày càng gần, nhắc nhở nói: "Vương gia, thanh danh của ngươi."
Thật ra, y hi vọng mình sẽ kéo gần quan hệ với Minh Vương. Có như vậy, không chỉ có trăm dặm nghiệp từ bỏ việc cưới y, chúng hoàng tử cũng sẽ kiêng kị y vài phần.
Có ai muốn nuôi gian tế trong phủ đâu chứ!
Nhưng đó là khi người phía sau chịu nhảy xuống nước với y thôi!
Bách Lý Tiêu Minh khí cười, "Thanh danh của ta quan trọng hơn, hay là thanh danh của ngươi quan trọng hơn?"
Mộ Du rất muốn nói " Là của ngươi"! Nhưng đắn đo một lúc, y lại sửa miệng: "Của chúng ta!"
Đám người đi săn thú vẫn chưa có trở về, chỉ có nữ quyến ngồi trong sân uống trà nói chuyện phiếm.
Bách Lý Tiêu Minh xoay người xuống ngựa, Mộ Du liền phải leo xuống cùng, lại bị tên Vương gia kia trừng mắt nhìn xéo một cái, "Ngồi lên."
Trong mắt Mộ Du hiện lên một mạt mờ mịt, không phải hắn nên đưa mình về, đưa về xong thì tiếp tục săn thú sao?
Bách Lý Tiêu Minh nhìn y thêm một cái, thầm than một tiếng đồ ngốc, hắn nắm dây cương, dắt ngựa đi về hướng doanh địa.
Lâm phu nhân là người đầu tiên nhìn thấy bọn họ đôi mắt tràn đầy đố kỵ, ngoan độc nói: "Quản muội muội, song nhi nhà các ngươi thật là huệ chất lan tâm. Nhìn xem, Minh Vương gia tiếng tăm lừng lẫy của chúng ta lại cam tâm tình nguyện làm người dắt ngựa!"
Quản Nhược An nhìn theo tầm mắt của cô ta, giữa mày ninh chặt, tiểu tiện nhân này, vậy mà lại không có việc gì!
Không phải nói là Tam hoàng tử Bách Lý Nghiệp sao! Sao lại là Minh Vương kia chứ!
Vừa vặn đúng lúc Mộ Du quay đầu, ánh mắt chạm nhau, Quản Nhược An bị Mộ Du lạnh lùng nhìn, bị xem đến chột dạ.
Nàng vội vàng thu hồi tầm mắt, thất thần mà cùng Lâm phu nhân giải thích, "Chắc là trùng hợp đi."
Lâm phu nhân âm thầm trợn trừng mắt, được tiện nghi rồi còn khoe mẽ, con mụ này cố ý khoe ra chắc luôn!
"Ngươi nhìn cái gì vậy?"
Bách Lý Tiêu Minh nhìn theo hướng bên kia, thấy được nụ cười lấy lòng của Lâm phu nhân, trong lòng dâng lên một cổ ghê tởm.
Hắn vội khẩn trương chuyển tầm mắt đến mặt Mộ Du. Vẫn là gương mặt sạch sẽ ngoan ngoãn này, làm cho người ta thích hơn.