*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
* gốc là ' bát nước rửa chân' nhưng ai lại rửa chân trong bát, đúng không? Nên tui sửa lại chút chút á.
Chương 5: Chậu nước rửa chân ( canh hai)
Mộ Du đi đến bên người Mộ Đồng, đưa tay ở nhân thân thượng mà sờ sờ, móc ra một khối phương bố. Mở ra liền thấy, mặt trên cắm đầy tế châm.
Hình minh họa của cây châm:
Hệ thống:" Đây là chuẩn bị cho ngươi hả?"
Mộ Du:"Chẳng lẽ chỗ này còn có người khác sao?"
Hệ thống không nói, chỉ thấy Mộ Du nhéo kim thêu, tiếp theo dừng ở đầu gối hai người kia, khuỷu tay và vị trí dưới nách.
Nhìn kỹ thì không có gì, nhưng theo động tác hoạt động, châm sẽ di chuyển. Thời gian lâu dần, châm sẽ chui vào thịt làm người ta đau khổ đến cực điểm.
Hệ thống:"Đời trước ngươi cũng bị bọn họ đối đãi như vậy."
Nghe ngữ khí chắc chắn của hệ thống, Mộ Du "Ừ" một tiếng. Kiếp trước những người này đối đãi với y như thế nào, đời này y tất nhiên sẽ đòi lại toàn bộ!
Mộ Du:"Dùng ** này thì khi nào mới có thể tỉnh lại?
Hệ thống:"Ngươi dùng nước tạt bọn họ là có thể tỉnh."
Dùng ** tự nhiên không phải giống nhau **. Muốn đám người đang nằm kia tỉnh dậy, chắc là phải chờ đến ngày mai.
Mộ Du nhìn từ đường trống rỗng, nhếch nhếch khóe môi, cuối cùng tìm được chậu nước rửa chân của y hôm qua ở trong góc.
Hệ thống đen mặt, không chắc chắn hỏi:" Thật sự phải dùng nước này sao?"
Mộ Du:"Ngươi còn biện pháp khác hả?"
Ngữ khí của hệ thống yếu đi ba phần, nói:"...... Không có."
Vì thế, hệ thống tận mắt thấy Mộ Du bưng chậu nước rửa chân lên, trực tiếp hắt lên mặt hai người kia.
Mộ Đồng cùng Mộ Hân kinh hoảng tỉnh lại, đối diện với Mộ Du đang cầm chậu trong tay, cả người bọn họ đều không tốt!
Mộ Đồng: "Mộ Du! Ngươi dám!"
Mộ Hân thét một tiếng chói tai, vừa định chửi ầm lên, Mộ Du đã mở miệng: "Từ đường cấm ồn ào!"
Lời này là sự thật nhưng y đang nhắc nhở hai người ngồi dưới đất kia, nếu như bị phụ thân biết, Quản thị chỉ e là càng thêm tức giận, dùng bọn họ uy hiếp Tiền thị!
Mặt Mộ Đồng vặn vẹo, nghiến răng nói: "Ngươi vừa làm gì với bọn ta?"
Trùng hợp bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, khẩn trương mà dò hỏi "Làm sao vậy".
Mộ Du thảnh thơi ngồi lại trên giường, y câu môi cười, nghiền ngẫm nói: "Ta kiến nghị nha, nên chạy nhanh đi thỉnh đại phu nhìn một cái, nếu không độc tính lan tràn. Nói không chừng nha, về sau sẽ không mang được hài tử đâu......"
Hai người đối diện sắc mặt trắng bệch, tuy rằng không tin Mộ Du sẽ hạ độc. Nhưng trong lòng vẫn sợ hãi, có giấu như thế nào cũng giấu không được!
Mộ Hân trừng mắt nhìn Mộ Du đang liếc mắt một cái, "Tiện nhân! Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Cảm nhận được đau đớn trên thân thể, hai người càng thêm sợ hãi!
Hơn nữa bọn họ cũng không nhớ nổi sau đó đã xảy ra chuyện gì, lại vì sao mà đột nhiên té xỉu.
Nhìn một đám người kẹp chặt cái đuôi chạy thoát, trong lòng Mộ Du chỉ còn lại khoái ý!
Chờ hai người hoang mang rối loạn tìm đại phu, kết quả phát hiện không có chuyện gì. Phỏng chừng Tiền thị sẽ lập tức mắng chửi bọn họ!
Có chuyện này, y hẳn là có thể an tĩnh vượt qua được một tháng.
Hệ thống:" Hai người này thật là chưa từng bị dọa bao giờ."
Mộ Du:" Ừ, đúng rồi, một tháng tiếp theo phải nhờ vào dịch dinh dưỡng với bánh nén khô của ngươi ha."
Hệ thống:" Nếu như không có ta, ngươi có thể bình yên độ nhật** sao?" (** auto sống qua ngày)
Nhìn bộ dạng khinh thường của hệ thống, Mộ Du tức đến mức muốn đánh nó!
Mộ Du hừ lạnh một tiếng, nói:" Bọn họ không có biện pháp trực tiếp đối phó với ta, vậy chỉ có thể là động tay động chân vào trong thức ăn."
Thuốc tiêu chảy, hoặc là cơm sưu, chỉ cần là đồ ăn thì đều có khả năng.
So với mạo hiểm ăn đồ bậy bạ gì đó, Mộ Du tình nguyện ăn đồ của hệ thống đưa cho.
Hệ thống trợn trắng mắt, không biết nên nói ký chủ thảm hay là y xứng đáng bị như vậy!
Dự đoán của Mộ Du không sai. Sau khi thỉnh đại phu, nói hai người không có việc gì, Tiền thị đem hai người kia ra mắng chửi một hồi, làm họ tạm thời không thể đi trêu chọc Mộ Du.
Cũng may chuyện này Tiền thị đè ép xuống dưới, tin đồn nhảm cũng không truyền đến tai Quản thị.
Quả nhiên, từ ngày hôm đó, đồ ăn của Mộ Du trở nên kỳ kỳ quái quái.
Nha hoàn tới đưa đồ ăn, Mộ Du cung phụng ả hệt như liệt tổ liệt tông làm hệ thống xem đến khóe miệng quất thẳng đến.
Chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, chỉ Mộ Du mới làm được!
- -------------------------------------------------------------------------------------
Editor có lời muốn nói:
Chương này ngắn hơn mấy chương khác những 200 chữ nên tui edit thêm chương nữa đăng chung cho nó có bạn có bè. kkk
* gốc là ' bát nước rửa chân' nhưng ai lại rửa chân trong bát, đúng không? Nên tui sửa lại chút chút á.
Chương 5: Chậu nước rửa chân ( canh hai)
Mộ Du đi đến bên người Mộ Đồng, đưa tay ở nhân thân thượng mà sờ sờ, móc ra một khối phương bố. Mở ra liền thấy, mặt trên cắm đầy tế châm.
Hình minh họa của cây châm:
Hệ thống:" Đây là chuẩn bị cho ngươi hả?"
Mộ Du:"Chẳng lẽ chỗ này còn có người khác sao?"
Hệ thống không nói, chỉ thấy Mộ Du nhéo kim thêu, tiếp theo dừng ở đầu gối hai người kia, khuỷu tay và vị trí dưới nách.
Nhìn kỹ thì không có gì, nhưng theo động tác hoạt động, châm sẽ di chuyển. Thời gian lâu dần, châm sẽ chui vào thịt làm người ta đau khổ đến cực điểm.
Hệ thống:"Đời trước ngươi cũng bị bọn họ đối đãi như vậy."
Nghe ngữ khí chắc chắn của hệ thống, Mộ Du "Ừ" một tiếng. Kiếp trước những người này đối đãi với y như thế nào, đời này y tất nhiên sẽ đòi lại toàn bộ!
Mộ Du:"Dùng ** này thì khi nào mới có thể tỉnh lại?
Hệ thống:"Ngươi dùng nước tạt bọn họ là có thể tỉnh."
Dùng ** tự nhiên không phải giống nhau **. Muốn đám người đang nằm kia tỉnh dậy, chắc là phải chờ đến ngày mai.
Mộ Du nhìn từ đường trống rỗng, nhếch nhếch khóe môi, cuối cùng tìm được chậu nước rửa chân của y hôm qua ở trong góc.
Hệ thống đen mặt, không chắc chắn hỏi:" Thật sự phải dùng nước này sao?"
Mộ Du:"Ngươi còn biện pháp khác hả?"
Ngữ khí của hệ thống yếu đi ba phần, nói:"...... Không có."
Vì thế, hệ thống tận mắt thấy Mộ Du bưng chậu nước rửa chân lên, trực tiếp hắt lên mặt hai người kia.
Mộ Đồng cùng Mộ Hân kinh hoảng tỉnh lại, đối diện với Mộ Du đang cầm chậu trong tay, cả người bọn họ đều không tốt!
Mộ Đồng: "Mộ Du! Ngươi dám!"
Mộ Hân thét một tiếng chói tai, vừa định chửi ầm lên, Mộ Du đã mở miệng: "Từ đường cấm ồn ào!"
Lời này là sự thật nhưng y đang nhắc nhở hai người ngồi dưới đất kia, nếu như bị phụ thân biết, Quản thị chỉ e là càng thêm tức giận, dùng bọn họ uy hiếp Tiền thị!
Mặt Mộ Đồng vặn vẹo, nghiến răng nói: "Ngươi vừa làm gì với bọn ta?"
Trùng hợp bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, khẩn trương mà dò hỏi "Làm sao vậy".
Mộ Du thảnh thơi ngồi lại trên giường, y câu môi cười, nghiền ngẫm nói: "Ta kiến nghị nha, nên chạy nhanh đi thỉnh đại phu nhìn một cái, nếu không độc tính lan tràn. Nói không chừng nha, về sau sẽ không mang được hài tử đâu......"
Hai người đối diện sắc mặt trắng bệch, tuy rằng không tin Mộ Du sẽ hạ độc. Nhưng trong lòng vẫn sợ hãi, có giấu như thế nào cũng giấu không được!
Mộ Hân trừng mắt nhìn Mộ Du đang liếc mắt một cái, "Tiện nhân! Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Cảm nhận được đau đớn trên thân thể, hai người càng thêm sợ hãi!
Hơn nữa bọn họ cũng không nhớ nổi sau đó đã xảy ra chuyện gì, lại vì sao mà đột nhiên té xỉu.
Nhìn một đám người kẹp chặt cái đuôi chạy thoát, trong lòng Mộ Du chỉ còn lại khoái ý!
Chờ hai người hoang mang rối loạn tìm đại phu, kết quả phát hiện không có chuyện gì. Phỏng chừng Tiền thị sẽ lập tức mắng chửi bọn họ!
Có chuyện này, y hẳn là có thể an tĩnh vượt qua được một tháng.
Hệ thống:" Hai người này thật là chưa từng bị dọa bao giờ."
Mộ Du:" Ừ, đúng rồi, một tháng tiếp theo phải nhờ vào dịch dinh dưỡng với bánh nén khô của ngươi ha."
Hệ thống:" Nếu như không có ta, ngươi có thể bình yên độ nhật** sao?" (** auto sống qua ngày)
Nhìn bộ dạng khinh thường của hệ thống, Mộ Du tức đến mức muốn đánh nó!
Mộ Du hừ lạnh một tiếng, nói:" Bọn họ không có biện pháp trực tiếp đối phó với ta, vậy chỉ có thể là động tay động chân vào trong thức ăn."
Thuốc tiêu chảy, hoặc là cơm sưu, chỉ cần là đồ ăn thì đều có khả năng.
So với mạo hiểm ăn đồ bậy bạ gì đó, Mộ Du tình nguyện ăn đồ của hệ thống đưa cho.
Hệ thống trợn trắng mắt, không biết nên nói ký chủ thảm hay là y xứng đáng bị như vậy!
Dự đoán của Mộ Du không sai. Sau khi thỉnh đại phu, nói hai người không có việc gì, Tiền thị đem hai người kia ra mắng chửi một hồi, làm họ tạm thời không thể đi trêu chọc Mộ Du.
Cũng may chuyện này Tiền thị đè ép xuống dưới, tin đồn nhảm cũng không truyền đến tai Quản thị.
Quả nhiên, từ ngày hôm đó, đồ ăn của Mộ Du trở nên kỳ kỳ quái quái.
Nha hoàn tới đưa đồ ăn, Mộ Du cung phụng ả hệt như liệt tổ liệt tông làm hệ thống xem đến khóe miệng quất thẳng đến.
Chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, chỉ Mộ Du mới làm được!
- -------------------------------------------------------------------------------------
Editor có lời muốn nói:
Chương này ngắn hơn mấy chương khác những 200 chữ nên tui edit thêm chương nữa đăng chung cho nó có bạn có bè. kkk