• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộ Đồng cuộn chặt nắm tay, đối diện với ánh mắt của mọi người, như khẩn cầu mà nhìn về phía Mộ Dương Trác cùng Quản Nhược An.

Mộ Du tiến lên cản tầm mắt của hắn lại, đẩy hắn lùi sang một bên, nói: "Thỉnh an Lâm phu nhân, Lâm tiểu thư."

Mộ Đồng tức giận nhìn y.

Mộ Du chớp chớp mắt, "Tam ca, làm sao vậy, mắt của ngươi bị rớt xuống đất rồi à?"

Mộ Đồng siết chặt tay, mu bàn tay hiện lên gân xanh. Lâm phu nhân liếc nhìn Mộ Du một cái, nhấc chân mang theo người mình vào bên trong.

Mộ Du không để ý đến Mộ Đồng, cười nói với Bách Lý Tiêu Minh: "Vương gia, ngài có hứng thú không?"

Khóe miệng Bách Lý Tiêu Minh gợi lên, "Đương nhiên rồi."

Nói rồi, một chân hắn đã sải bước vào, Mộ Du lập tức đi theo.

Sắc mặt Mộ Đồng ngày càng trắng, Thái Tử đi theo sát bên họ, làm hắn căn bản không cơ hội nói cho Mộ Dương Trác biết, người bên trong, rất có thể là...... Mộ Hân!

Bước qua tấm ván gỗ, mọi người lần lượt đi vào bên trong.

Đột nhiên, Lâm phu nhân hét lên một tiếng, dọa tất cả mọi người giật nảy mình.

Lâm Thư trực tiếp gọi to: "Mộ Hân, ngươi thật là không biết xấu hổ!"

Thông qua hoa viên đi vào nhà thuỷ tạ, hướng bên phải có một góc chết, nhà thủy tạ rất yên tĩnh, mà tiếng hét của đám người Lâm gia kia, vừa vặn là từ nơi này truyền đến.

Mộ Du theo chân đám người đến nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy hai bóng người đang giao triền, âm thanh ái* muội cùng tiếng thở dốc vang vọng bên tai, mà y phục Mộ Hân lúc này lộn xộn, làm cặp đùi trắng nõn lộ ra bên ngoài.

Hệ thống:" Thế nào, dược liệu của ta quá là được mà đúng không?"

Mộ Du:" Lợi hại."

Bách Lý Tiêu Minh nhìn thấy hình ảnh dơ bẩn như vậy, lập tức giơ tay che mắt Mộ Du, "Đừng nhìn, bẩn lắm."

Tầm mắt Mộ Du bị bóng tối che phủ, y chớp chớp mắt, đôi mi quét lòng bàn tay Bách Lý Tiêu Minh run rẩy một chút, hắn nhìn về phía Mộ Du, không được tự nhiên ho khan một tiếng.

"Ngươi làm gì vậy?" Mộ Du muốn đẩy tay Bách Lý Tiêu Minh ra, lại bị hắn gắt gao đè lại.

"Ngươi đừng nhìn."

"Vậy ngươi cũng đừng nhìn." Mộ Du đưa tay mình lên cánh tay hắn, nề hà việc hắn che cũng chắc thật, căn bản không có cách nào kéo ra được.

Bách Lý Tiêu Minh nhắm mắt lại, nhưng bàn tay đặt trên mắt Mộ Du, trước sau vẫn không buông ra.

"Nghiệp chướng!" Mộ Dương Trác quát lớn một tiếng, mặt mày đen sì tiến lên, nhưng đến khi hắn nhìn thấy gương mặt của nam nhân kia, cả người giống như pho tượng bị đông cứng tại chỗ.

Mộ Du thừa dịp Bách Lý Tiêu Minh thả lỏng tay, y đẩy ngón tay hắn nhích sang, xuyên qua kẻ hở, nhìn ra bên ngoài.

Chỉ thấy Mộ Dương Trác nổi giận đùng đùng, bước nhanh tiến lên, trực tiếp kéo hai người kia tách ra.

Tiếp theo thì "Chát" mà một tiếng giòn tan // khó cưỡng //, đánh thẳng lên mặt Mộ Hân, lực đạo rất lớn làm Mộ Hân từ bộ dạng nô dịch phục tùng phục hồi tinh thần lại.

Mộ Đồng chạy đến cởi áo choàng che đi hạ thân của cô ta, một bên khẩn cầu, "Cha, chắc chắn là tỷ tỷ bị người khác hãm hại!"

Mộ Hân bắt gặp đôi mắt giận dữ của Mộ Dương Trác, cô nhớ lại vừa rồi mình đã làm gì với Bách Lý Nghiệp, sắc mặt trắng trong suốt như giấy.

Ả sợ tới mức giống như chim cút vùi đầu trốn tránh trong lồng ngực Mộ Đồng.

Bác Lý Nghiệp cũng thanh tỉnh lại, nhưng rõ ràng là không đồng ý với lời Mộ Đồng nói, hắn nổi giận đùng đùng trách: "Mộ viện trưởng, nữ nhi của ngươi câu* dẫn ta, còn chủ động mời ta đến tận đây, lời vừa rồi của Mộ công tử làm oan uổng ta quá đi mà!"

Mộ Đồng che chở Mộ Hân lắp bắp "Ngươi" một hồi, khi hắn định nói tiếp thì bị ánh mắt Mộ Dương Trác dọa trở về!

Lâm phu nhân trào phúng nói: "Không nghĩ đến tiểu thư Mộ gia còn có bản lĩnh cao đến bậc này." nói xong nàng ta lại nhìn về phía Mộ Du, sau đó cười lạnh một tiếng, quay mặt đi chỗ khác.

Bách Lý Tiêu Minh nhăn mày, chuẩn bị lên tiếng, lại bị Mộ Du giữ chặt.

Quản Nhược An đứng phắt dậy, "Lâm phu nhân, ngươi nói chuyện cho cẩn thận chút, việc này còn chưa tra rõ ràng, tốt nhất là ngươi đừng nói hươu nói vượn!"

Người Lâm gia nào chịu lép vế. Lâm Thư đệm thêm nói: "A, sự thật đã bày ra trước mắt luôn rồi, chẳng lẽ các người còn muốn giảo biện à?"

"Các ngươi!" Quản Nhược An hít sâu một hơi, "Lâm phu nhân, có nhiều lời nên để trong bụng vẫn tốt hơn, bằng không, với tính tình của vị Lâm tiểu thư đây, chỉ sợ sẽ bị gặm đến xương cũng không thừa."

Quản Nhược An cùng Lâm phu nhân chĩa mũi kiếm về phía đối phương, ai cũng không nhường ai, lông mày Mộ Dương Trác lại nhăn thêm một chút, hắn nói với Thái Tử: "Thái Tử điện hạ, việc này là do Mộ phủ quản giáo không nghiêm, có thể...... Coi đây là việc tư không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK