Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô kề vào tay anh:" Anh chạy được không?" Chứ tôi không bồng nổi anh mà chạy đâu đấy.

Anh im lặng một lát sau lại nói:" Em chạy trước, tôi đối phó với chúng. Tôi biết chúng là ai"

Đùa gì chứ! Để lại cái xác bèo nhèo này đi đánh. Thôi đi chắc nữa tôi quay lại anh còn lại nhũn thịt nát.

" Không được, anh như vầy sao đánh được. Đứng lên tôi dìu anh chạy. Bọn chúng cách chúng ta gần lắm rồi" Cô khòm xuống định dìu anh đi. Nhưng anh lại quát cô:" Tôi bảo em đi, thì em đi ngay đừng nhiều lời."

Cô mếu mếu nhìn anh:" Này, tôi cứu anh đấy mà anh dám quát tôi. Mạng của anh là tôi nhặt về anh lại nganh nhiên hổn xược với tôi. Được lắm, anh chết quách ở đây luôn cho rồi. Tôi đi một mình".Cô dọn dẹp đồ rồi chạy một mạch về phía trước. Nói bỏ mặt là bỏ mặt anh liền.

Khóe môi dựt dựt. Đây là anh giúp cô giữ mạng biết không! Coi như trả ơn cho cô nhóc đó vậy. Đôi mắt anh nghiêm lại nhìn về phía những tên giặc. Tay tựa vào góc cây đứng dậy rút thanh kiếm từ bên người ra. Chuẩn bị thế sẵn sàng nghênh chiến.

Nhưng thủ lĩnh đám cầm đầu đó lại là cha anh. Hóa ra là người mình

Người đàn ông cầm đầu đi lại dường như nhận ra bóng dáng con mình, liền chạy vội tới:" Ranan! Con trai của ta''.

Anh muốn mở lời kêu cha đem binh đi thẳng về phía trước kêu cô bé lúc nảy quay lại mà sức lực anh quá yếu. Vừa thấy cha đi lại, anh đã không cầm cự được mà ngất đi, vết thương được băng bó giờ đã nhướm đỏ.

……

Thoát khỏi hồi tưởng, bên ngoài có tiếng gõ cửa:" Vào đi"

Tổng giám đốc Mai tiến vào, con mắt từ lúc vào đã không thoát khỏi được anh. Đã làm ở đây lâu rồi, biết rõ phép tắc của công ty là không lơ đểnh tới vị chủ tịch phía trước đây.Nhưng không khỏi thán phục trước nhan sắc của anh. Tạo hóa tặng cho anh gương mặt vóc dáng không người nào sánh bằng.

" Tổng giám đốc thị trường bên Mỹ gặp chút bất lợi. Có một công ty đang cảng trở việc làm ăn của chúng ta" Tổng giám đốc Mai để tài liệu lên bàn, cuối đầu nói.

Đầu mài anh nhíu lại. Bất lợi? Kẻ nào ngán sống chắn chân anh đây.

" Lui đi" Bác Khuynh thế nói

Cô ta lưu luyến ngẩn đầu lên nhìn chủ tịch nhưng chỉ một thoáng nhìn rồi lui ra ngoài ngay. Cô ta biết rõ muốn giữ chén cơm ngon này tốt nhát là đừng đụng vào điều cấm trong quy tắc.

Bàn tay anh lưu loát trên bàn phím máy tính chỉ trong chốc lát trên màn hình đã hiện lên công ty của người phá đám chuyện làm ăn của anh. Phi Mễ? Nữ nhân ư, gan to thật.

Cô chán sống thật rồi! Tôi cho cô biết thế nào là đụng vào Jane Ranan này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK