" Anh có tin hay không trên người tôi có mang dao" Cô liếc xéo anh nói.
Lý Triệu Hi bên cạnh nghe vậy chảy mồ hôi. Ôi bà nội của tôi ơi, ai không dám mang dao lên tiệc chứ Phi Mễ tỷ hắn cam đoán nói thật là làm thật. Lý Triệu Hi cười gượng gạo cuối chào hai người rồi chuồn đi mất hút
Quá sợ hãi đi a!
Bác Khuynh Thế nghe thế chỉ cười khẽ vào tai cô:" Em có dao thì làm gì được tôi! Hửm" Anh siếc chặt tay ở trên eo cô khiến cô nhíu mày.
Cái cm nhà anh! Bác Khuynh Thế
" Bác Khuynh Thế có hay không cũng phải giữ mặt mũi cho anh đừng giở thói lưu manh sàm sỡ con gái nhà lành" Phi Mễ gỡ cái tay đang bóp chặt eo cô. Có điên không muốn cô thở không nổi ngã quỵ xuống sàn à
" Với em! Tôi không cần mặt mũi" Nói rồi anh kéo tay cô vào đại sảnh, hai người nhảy với nhau một điệu nhạc trước sảnh lớn trước ánh mắt hôm mộ của nhiều người.
" Này, này Bác Khuynh Thế anh có bị úng não không? Hay đầu bị kẹt cửa. Kéo tôi ra đây làm gì tôi không biết nhảy a" Có biết không tuy là công chúa nhưng bản thân cô rất ghét nhảy, không bữa tiệc nào trong hoàng gia mà cô ra nhảy cả. Tha cho cô đi
" Không sao, tôi dạy em" Bác Khuynh Thế uyển chuyển diều từng bước nhảy cùng Phi Mễ qua từng điệu nhạc.
Tiếng nhạc vu dương khắp sánh bao ánh mắt đều dừng trước cặp đôi này. Ngưỡng mộ quá đi a trai tài gái sắc. Đứng chung quá là hợp luôn, tướng phu thê mọi người ạ.
Kết thúc đoạn nhảy cô liền tách ra khỏi anh. Đi tìm Nima yêu dấu của cô
Nhìn qua nhìn lại không thấy Nima đâu. Ơ kìa, nhóc này lại đi đâu rồi. Cô đi cả vòng mới tìm được Nima hóa ra cô nhóc này đang bị trai tán.
Gì chứ sao nhìn mặt tên này quen nhỉ! Phi Mễ nghiệm một lúc mới chợt nhớ ra. Tên này đi theo Bác Khuynh Thế lúc nảy cơ mà. Được được lắm chủ tớ các người hùa lại chơi chị em tôi, tôi không xử cậu câu là con tôi đẻ.
Vừa định đi xử lí tên tiểu tử chết bầm này đã bị cánh tay kéo về phía sau ngã vào vòng ngực của ai đó. Ơ gì ... gì thế??
" Phi Mễ..." Người đàn ông đó lên tiếng ánh mắt nhìn vào gương mặt bé xíu trong ngực
Bác Khuynh Thế! Đầu cô hiện rõ mồn một khói đen, cái tên sàm sỡ chết tiệc này lại quấy rối.
" Buông tôi ra... Anh có keo dính trong người à. Dính đến nổi không gỡ ra được" Cô vùng ra khỏi người anh. Điều đáng kinh ngạc sức lực của cô cũng phải gọi là đỉnh rồi vậy mà chả si nhê gì được cái nhúc nhích chả hắn. Cô đang nghĩ có khi nào mình bị phế võ công rồi chăng!!
Cô gái trong lòng cứ muốn vòng khỏi tay anh khiến lòng anh buồn bực:" Em không nhận ra tôi là ai ?"
" Cho tôi xin đi Bác tiên sinh, có kẻ mù còn biết anh là Bác Khuynh Thế làm sao ngay cả tôi lại thua được người mù" Cô bực bội, đã nóng rồi còn ôm khư khư, anh ta không biết nóng là gì hay sao a.
Bác Khuynh Thế nhìn cô đánh giá,thật sự không nhận ra anh. Nhưng cô bé đó là cô không sai được, anh đã điều tra kĩ rồi.
Ây là anh quên mất! Con nít khi lớn lên mấy ai nhớ được chuyện quá khứ huống chi anh và cô gặp nhau cũng đã gặp gần hai mươi năm trước.
Nhưng có gì đó bực bội trong người anh không nói rõ được! Cảm giác rất lạ từ trước đến nay chưa từng có.
Cuối cùng anh cũng buông cô ra, lúc xoay lại Kì Hiên đã rời đi chỉ còn Nima. Chưa đầy một lúc lại có người đến bắt chuyện với cô nhóc. Trên đầu cô có mấy vệt đen, người chủ như cô còn chưa được chào hỏi bằng Nima.Quá thua kém đi mà.