Tức quá đi mà!
Rings rings...
Chuông điện thoại trong túi của cô reo. Cứ tưởng ai hóa ra Nima gọi :" Alo, Nima ngươi đến đâu rồi. Cần ta đi đón ngươi không?"
" Không cần đâu ạ. Em về đến nhà rồi ạ. Những thứ người cần em đã đặt hết trong nhà, chị mau về đây kiểm tra đi. Có thiếu gì em đặt máy bay mang về" Nima nói
'' Âydo về tới rồi! Được được đợi ta về liền" Nghe đến đồ mắt cô sáng rỡ. Quên mất tiu cục tức nuốt không trôi kia luôn.
…
" Chủ tịch Bác, đây là tư liệu người cần" Kì Hiên người đàn ông vừa được Bác Khuynh Thế say việc cũng là trợ lý đặc biệt và cánh tay phải đắc lực của Bác Khuynh Thế.
Bác Khuynh Thế phất tay bảo anh ta ra ngoài. Tay anh đặt trên tay ghế gõ vài cái, đôi mắt trầm tư ẩn nhẳn. Hóa ra cô không phải người ở đây mà ở nước Hn. Trùng hợp thật.Cô bé năm đó cũng ở nước Hn.
Anh còn nhớ năm anh mười lăm tuổi, anh cùng cha mình ra trận đánh giặc nhưng do anh quá yếu đã để mình bị thương và lạc đi cha trong rừng.Anh phải ở đó một ngày một đêm trong tình trạng thương tích đầu người. Khi anh xuýt ngất đi vì mất máu quá nhiều, anh đã nhiều thấy một bé gái đi cùng với lão giờ
Cô bé gọi anh:" Này, anh gì ơi. Tĩnh lại đi, trong đây thú dữ lắm đừng ngủ". Có trời mới biết anh nào muốn ngủ, chỉ là mất máu quá nhiều nên quá choáng thôi.Ông lão đi bên cô bé phì cười đến chỗ cô bé nói:" Vị sư huynh này, do mất máu quá nhiều vì đầy thương tích. Không phải con biết trị thương và băng bó sao. Đến đây giúp người đi"
Cô bé nhắn mặt:" Như này cũng nhiều lắm quá a. Con sợ con làm không được." Cô bé nhìn vị sư huynh trước mắt, nói. Ông lão lấy tay cô bé nói:" Tại sao lại đoán trước, ta tin con làm được. Cứu người quan trong, nhanh lên nào".
Cô bé từ từ chạm vào vết thương, nó đau đến nổi khiến anh phải kêu lên. Gương mặt nhút nhát hồi nào giờ đã nghiêm túc lên, soạt soạt trong lấy ra đồ dùng cứu người. Chỉ trong vòng mười phút hơn, đắp thuốc băng bid vết thương cũng xong. Nhìn như xác ướp bị lạc bầy.
Ông lão nói nhà với cô điều gì đó, rồi đi hướng ngược lại. Chỉ còn anh và cô ở đây.
Cô ngồi kế bên anh, đầu tựa vào gốc cây nhìn anh lom lom: " Sao anh bị thương nặng vậy? Gia đình anh có biết anh đi lạc và bị thương không?"
Anh xoay qua nhìn:" Không, anh là chiến binh"
Chiến binh á? Nhìn anh còn nhỏ lắm ý, vậy mà đã đi tòng binh rồi.
Cô lại hỏi:" Vậy còn cha mẹ anh đâu, đừng nói cũng bị đi tòng binh nhá?"
Cô nương ơi! Anh có thể ba anh là vua của một nước được không, mẹ anh là chủ tướng giờ đây đã thoái vị về làm hoàng hậu được không.Nhưng đây là việc mật không thể nói ra.Anh chỉ đành bịa đại ra cái lý do là thuận theo câu hỏi của cô :" Ừm đúng vậy"
" Thế anh lạc gia đình à?" Chưa kịp nghe câu trả lời đã thấy từ xa đoàn người chạy đến miệng hô :"Giết, giết"