Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai ngày sau.

Phụ thân và mẫu hậu tiễn Saniwan ra lên máy bay tư nhân. Nhưng lòng không muốn tiễn!!

" Không thể không đi sao? " Mẫu hậu kéo tay Saniwan lại, nắm lấy nắm để.

" Không thể. Mẫu thân à, người chớ lo cho con, người chỉ cần giữ gìn sức khỏe là được và nhớ quản kĩ đức vua của mẹ đừng để ông ấy tới cản trở con làm ăn." Cô ôm ôm mẫu thân, hôn gió hai bên má rồi buông ra. Tiến tới ôm lấy phụ thân:" Lo cho mẫu thân con béo vào, mất miếng thịt nào con bắt đền người đấy " .

Ông nhăn mặt:" Con không gửi lời nào cho ta hết sao? Toàn là lời gửi dùm"

Saniwan cười cười, sờ sờ chóp mũi:" Người nhớ giữ gìn sức khỏe nha phụ thân kính yêu của con ơi, dưỡng sức còn đợi con về đùa bỡn nhau nữa." Đức vua lắc đầu ngao ngán, đứa nhỏ này không biết phép tắc gì cả.Nói đùa bỡn là đùa bỡn ngay, ta chiều nó quá rồi

Lên máy bay cô giao tất cả mọi thứ cho Nima, cô gói đầu lên Nima ngủ. Trong tâm thế vô lo vô nghĩ

Người khác nhìn vô nói cô đi nghĩ dưỡng chứ nào đi lập nghiệp đâu chứ.!. Công chúa mãi mãi là như vậy không đổi gì cả.

Hơn tám tiếng đồng hồ ngồi trên máy bay, cả người ê ẩm cả ra.

Bước ra sân bay, cô đã biết đất nước mình đến đầu tiên là Thụy Điển. Trời đã bắt đầu tối rồi, cô nhìn qua nhìn lại không thấy Nima đâu, có thể đi đâu được nhở đã bảo là phải theo sát mình rồi cơ mà.

Tìm kiếm được một lúc cô cũng thấy được Nima, cái thân hình lôi nhôi ,lon ton đó thì ra là xách nhiều đồ nên bị cô bỏ lại phía sau mất.

Cô quơ quơ tay trước đám đông miệng hô trước đám đông:" Nima,Nima Nima.... ta ở đây này, ở đây"

Nima hớt hải chạy lại, tay xách nách mang trong bộ dạng rất tội nghiệp:" Phù phù,. Công, công chúa người đi đâu vậy. Thân tìm người trong sân bay nảy giờ " Cô nhóc thở hồng hộc nói

" Ta đứng yên ở đây đợi ngươi từ nảy tới giờ a " cô đưa tay tính bê phụ Nima mà bị cô nhóc ngăn cản:" Nặng lắm công chúa, cứ để thần." .Cô bị điên mới để nhóc cô nương này cầm nữa thở như sắp đức hơi mà còn cứng miệng:" Ngươi nhìn ngươi thở coi giống người không mà đòi cứ mang trên người miết thế?."

Nima xua tay:" Không không không, mấy này đối với thân không sao cả. Tại lúc nảy vừa chạy vừa tìm công chúa nên thân thở hay nhanh xíu hì hì" Cô nhóc gảy đầu cười cười nói

Cô đánh giá lời nói của Nima có đáng tin không?

" Không phải lúc nảy trên máy bay, ta đã bảo ngươi đừng gọi ta là công chúa nữa rồi à?" Cô ngã người về phía Nima nhìn nhìn.

Cô nhóc vỗ đầu vừa định cuối xuống tạ tội cũng mai cô cảng kịp: '' Này ngươi làm cái trò gì đây, muốn bị lộ hả ??''. Nima ngớ ra chưa kịp hiểu câu nói của cô. Một lúc sau mới ''A..''

'' Thần quên mất, công... người thứ tội "

Saniwan đang nghĩ nên tìm cái tên nào cho tiện làm ăn của cô đây thì xa xa ngoài kia cô thấy tiệm gà rán. Á a món cô thích, kéo tay Nima chạy nhanh về phía đó . Gọi nhanh hai suất combo ngay.

" Âyda Nima! Ngươi thấy chúng ta tối nay ngủ thế nào đây" Ăn xong gà cô nằm vật ra trên bàn miệng lảm nhảm

" Người xem túi người còn bao nhiêu tiền, mình thêu phòng ở tạm đi, nào mình kiếm được chỗ nào hái ra tiền rồi xây nhà ở người thấy sao?'' Nima nhìn chăm chú cô trên bàn

" Được được, Ta còn một tờ hai tờ ba tờ.... ta còn mười lăm tờ một ngàn đô. Đi, ta với người đi thuê phòng. Sau này gọi ta là Phi Mễ nhớ chưa?'' Cô vừa keo Nima đi vừa dặn dò. Cô nhóc gật đầu nghe theo râm rấp..

Cuối cùng cũng thấy chỗ ở rồi

Đứng trước một dãy nhà, có treo bảng Bán Nhà cô nhìn một lượt vẫn thấy ngôi nhà tô đùng này là được nhất. Không nhanh không châm đập cửa nhà Rầm Rầm.

Người trong nhà thấp thỏm chạy ra, nói:" Cô tìm ai vậy?"

( Ngay chương này me lấy tên Phi Mễ cho nhân vật luôn nha mọi người )

Phi Mễ khoanh tay trước ngực đáp:" Ta tìm ông chủ nhà ở đây, mau kêu ông ra đây nói chuyện" Ngông cuồng, quá ngông cuồng mua nhà như đòi nợ nhà người ta vậy thì ai dám bán đây.

Bà đàn bà trước mặt đánh giá cô qua một lượt. Cô gái có máy tóc xoăn xoăn rất dài màu nâu sậm, quần bò, áo sơ mi xám, boot đen trong khí thế vô cùng.

Bà ta ngẫm nghĩ một hồi liền chạy gọi ông chủ ra gặp mặt. Ông chủ nhà vừa mập mạp vừa xấu xí, nhưng giọng nói thì nhỉ bé như con kiến a :" Cô, cô tìm tôi có việc gì?"

" Tôi mua nhà, bán đi lẹ lên, thấy trời tối rồi không?" Cô nhịp nhịp chân nói với ánh mắt mất kiên nhẫn

Đôi mắt ông chủ sáng lên :" Cô , cô mua nhà của tôi, thật không? Không phải chứ, tôi rao bán rất lâu rồi chưa ai chịu mua mà mấy khu khác người ta cần như mua sạch. Sao cô lại để ý đến nhà này vậy?"

" Ông nói nhiều thật, bán hay không nói một tiếng?"

" Bán, bán đương nhiên bán chứ, cô ra giá đi tôi bán cho, bao nhiêu cũng bán hết" ông thành khẩn nói

Ể, không phải chứ cho cô ra giá luôn à, đùa gì chứ!

" ### 5,000 đô. Ông thấy sao ?" Cô ngẫm nghĩ rồi ra giá

Người đàn ông trước mắt kinh ngạc 5,000 đô . Chưa ông không nghĩ căn nhà này lại được cái giá cao như này:" Cô ra tận 5,000 đô , nói thật với cô nhà này tôi bán được 2,000 đô cũng là mừng rồi. Chừng này thì quá nhiều đi. Công ty nhà tôi phá sản, vợ con tôi đều quay về nhà mẹ đẻ hết rồi. Tôi cũng rất muốn về nhưng ngặt nổi mấy năm nay rao bán nhà mà không ai mua cả, chắc là do tay tiếng làm ăn thua lỗ như tui. Thật sự cảm ơn cô nhiều lắm. Tôi có tiền về với gia đình rồi" Người đàn ông rưng rưng lệ

Ui cô sợ nước mắt lắm. Đừng khóc mà huhu

" Hay vầy đi, tôi đưa ông thêm 2,000 đô nữa để ông vui đừng khóc nữa. Ông về trong đêm được không, chúng tối đang rất cần nhà" Cô nhìn người đàn ông ríu rít lau nước mắt kia, nói

" Được, được tất nhiên là được rồi. Tôi đi dọn ngay, cô mau vào nhà đi" Người đàn ông say người giúp việc già rót nước tiếp khác ông soạn hành lý chuẩn bị về với vợ con mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK