Mục lục
Cục cưng đến nhà, Ba ơi mở cửa ra
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 8: CON MỒI

Bình thường bà Kiều không bao giờ bước vào phòng bếp, vậy mà giờ lại đang bận rộn ở trong đó, ngay cả quản gia ngày thường không coi cô ra gì, giờ cũng cung kính gọi cô một tiếng ‘cậu chủ’.

Một tiếng ‘cậu chủ’ này đã làm cho những người ngồi trong phòng khách nhìn qua đây.

Lúc chạm vào ánh mắt hút hồn kia, Kiều Minh Anh hoảng sợ cúi đầu.

Chẳng trách trên dưới nhà họ Kiều khác thường, hóa ra là Lê Hiếu Nhật tới đây!

Lúc Kiều Minh Anh đang định chạy về phòng, rồi nghĩ xem mình nên làm gì để tránh khỏi tai họa này thì Kiều Chấn Huy gọi cô lại.

Cô chỉ có thể chịu đựng những ánh nhìn nóng rực đi tới trước mặt ông ta.

Giờ Kiều Chấn Huy đã bớt đi vẻ nghiêm túc ngày thường, đã dịu dàng hơn, chỉ vào Kiều Minh Anh giới thiệu với Lê Hiếu Nhật: “Hiếu Nhật, đây là con trai út của ta, Kiều Minh Anh.”

Sau đó nói với Kiều Minh Anh: “Minh Anh, đây là anh rể tương lai của con, mau chào anh rể đi.”

“Chào anh…anh…rể.” Đầu lưỡi Kiều Minh Anh không nhịn được run lên, cả người bắt đầu run rẩy.

Những chi tiết nhỏ này đều bị Lê Hiếu Nhật nhìn thấy hết.

Anh nhớ lại lúc cậu ta bị Hạ Tĩnh Nhiên bắt nạt cũng không chột dạ khi thấy mình như thế.

Xem ra người phụ nữ đêm đó chắc chắn có liên quan đến cậu nhóc này!

Lê Hiếu Nhật khẳng định suy nghĩ này thì khóe miệng cong lên: “Tôi là cọp sao? Sao cậu lại sợ tôi như thế? Là do cậu làm chuyện gì có lỗi với tôi à?”

Dứt lời, Kiều Minh Anh hoảng loạn, mặt càng đỏ lên.

Đương nhiên cô sợ anh rồi, cô thấy anh sẽ nhớ tới sự tàn bạo đêm đó, hơn nữa điều cô sợ nhất là bị anh nhận ra!

“Tôi, tôi không có…” Đầu lưỡi cô lại run lên.

Lê Hiếu Nhật thấy dáng vẻ vô dụng của Kiều Minh Anh thì sắc mặt trở nên khó coi, ngược lại Kiều Hồng Anh ngồi cạnh không có cơ hội nói chuyện thì trong lòng vui như nở hoa.

Giờ là cơ hội tốt nhất để cô biểu hiện.

Chỉ nghe cô ta dùng giọng điệu làm bộ làm tịch nói: “Ây ya, cậu Lê à, em trai em còn nhỏ, chưa gặp những cảnh tượng này bao giờ, anh đừng dọa em ấy nữa.”

Nói xong cô ta định nhân cơ hội này dịch đến gần Lê Hiếu Nhật, nhưng mông chưa kịp dịch chuyển đã bị ánh mắt như giết người của anh làm cho ngồi trở lại.

Kiều Hồng Anh không dám chọc giận Lê Hiếu Nhật, chỉ có thể không cam lòng ngồi cách xa ba mét.

“Thật sao? Đúng là trông rất nhỏ, cậu đã được 15 tuổi chưa?” Lê Hiếu Nhật lười biếng dựa trên ghế sofa, quan sát Kiều Minh Anh từ trên xuống dưới.

Trên mặt Kiều Minh Anh vẫn mang theo nét trẻ con, lại cộng thêm cơ thể đã được xử lý, càng làm cô trông nhỏ hơn độ tuổi thật của mình rất nhiều.

Kiều Minh Anh bị ánh mắt kia nhìn đến mức sởn gai ốc, cô cảm thấy mình giống như một con mồi có thể bị giết bất cứ lúc nào.

Cô muốn rời đi nhưng Kiều Hồng Anh không có ý định buông tha cho cô.

Chỉ nghe cô ta tiếp lời Lê Hiếu Nhật nói: “Em trai em 18 rồi, nhưng trời sinh dáng vẻ như vậy, cũng không biết giống ai nữa.”

“Nhưng cậu Lê đừng thấy em trai em gầy yếu mà xem thường, em nghe nói, hai ngày trước em ấy đánh nhau với một nhóm người ở quán bar đó! Nhìn không ra đúng không?”

Kiều Hồng Anh cố ý nói chuyện Kiều Minh Anh gặp Hạ Tĩnh Nhiên ra, nhưng lời này hoàn toàn đổi trắng thay đen.

Quả nhiên vừa nghe Kiều Minh Anh đi quán bar, còn đánh nhau với người khác, Kiều Chấn Huy không thể ngồi yên được nữa.

Kiều Minh Anh liếc nhìn Kiều Chấn Huy theo bản năng, thấy sắc mặt ông ta đã đen như gan lợn.

Trong lòng cô không khỏi mặc niệm cho chính mình, tiếp theo đây, chỉ sợ sẽ phải chịu một trận gia pháp!

Lê Hiếu Nhật thấy Kiều Minh Anh đứng đó để mặc Kiều Hồng Anh vu oan cho mình, cũng không giải thích, anh càng cảm thấy hứng thú với cậu ta.

“Ừm…” Chỉ thấy ngón tay thon dài của Lê Hiếu Nhật gõ nhẹ trên ghế sofa đắt tiền, miệng ừ hử, không ai biết anh có ý gì.

Kiều Hồng Anh càng hăng hái, tiếp tục thêm mắm dặm muối, cố ý khen ngợi Kiều Minh Anh: “Em trai, em thật lợi hại!”

Xong rồi, Kiều Minh Anh than thở trong lòng.

Trên khuôn mặt người đàn ông ngồi trên ghế sofa xuất hiện gợn sóng không dễ phát hiện, đôi mắt như chim ưng nhìn thẳng vào cô.

Anh chậm rãi mở miệng nói: “Thật sao? Hình như hôm đó tôi cũng có mặt.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK