Mục lục
Cục cưng đến nhà, Ba ơi mở cửa ra
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 360: DADDY ĐÃ BIẾT ĐÁP ÁN RỒI

Kiều Minh Anh ở trong khoang thuyền lần mò, sờ một lúc cũng không phát hiện cửa ra, cô đi đến bên cây đèn dầu, muốn cầm đèn đi soi.

Nhưng lúc này, thân thuyền đột nhiên có rung động mạnh liệt, âm thanh nước biển đánh vào tấm gỗ cực kỳ chói tai, cô vừa đi đến bên cạnh chiếc đèn dầu thì bị một trận rung chấn làm cho văng ra sàn gỗ, phần lưng trên người cảm giác đau nhức.

Trận rung chấn này kéo dài khoảng 3 phút, Kiều Minh Anh thấy thân thuyền chắc chắn không có rung nữa, lúc này mới đứng dậy, đi về chiếc đèn dầu đó.

Đáng tiếc chiếc đèn bị cố định ở chỗ đó, cho nên vừa rồi thân thuyền rung chấn cũng không có rơi xuống.

Không lấy được Kiều Minh Anh cũng không phí sức nữa, cho nên ngồi trên sàn.

Lúc này, Kiều Minh Anh đại khái đã phát hiện cô mất tích rồi, vậy anh phải mất bao lâu mới tìm được cô đây.

Cô biến mất lâu như vậy, không phải không tìm được cô đây chứ…

Suy nghĩ này vừa xuất hiện thì lập tức bị Kiều Minh Anh quăng đi, Lê Hiếu Nhật rất định sẽ tìm được cô, nhất định sẽ tìm được.

Kiều Minh Anh sờ sợi ‘thế giới’ đeo trên cổ, trái tim đột nhiên bình tĩnh lại, giống như Lê Hiếu Nhật đang ở bên cạnh.

Nhưng Kiều Minh Anh lại phát hiện, trên người cô ngoại trừ sợi dây chuyền này, đồng hồ với túi, đều không thấy nữa.

Chắc mấy người đó sợ trên người cô gắn thiết bị theo dõi.

Mà sợi dây chuyền được giấu dưới quần áo của cô, còn có khăn quàng cổ che đi, cho nên không có bị phát hiện.

Không biết đã trôi qua bao lâu, cửa cuối cùng cũng được mở ra, ánh sáng đèn pin chói mắt từ bên ngoài chiếu vào, khiến Kiều Minh Anh không thích ứng được mà nheo mắt, nhìn người đến.

Người đó chỉ để đồ ăn trên tay xuống, sau khi để xuống thì rời khỏi.

Kiều Minh Anh sững người, những người này sẽ không tốt lòng như vậy cho cô ăn chứ? Không phải bên trong có bỏ độc muốn cô bị độc chết chứ?

Nhưng nghĩ đến hoàn cảnh của bản thân hiện nay, Kiều Minh Anh cảm thấy không có khả năng, cô bây giờ bị mấy người đó nhốt lại, bọn họ muốn cô chết quả thực dễ như bóp chết một con kiến, không cần phải bỏ độc vào thức ăn.

Kiều Minh Anh nhún nhún vai, chỗ này vốn dĩ rất tối, người đó vừa đi, cô ngay cả hướng của cửa cũng không biết ở đâu, làm sao đi xem đồ ăn để ở đâu?

Kiều Minh Anh mím môi, sau đó ngáp một cái, khi tay buông xuống chuẩn bị lùi lại sau cho thoải mái một chút thì lại sờ phải thứ gì đó.

Mắt của cô lóe sáng, cầm đồ vật trong tay lên nhìn, hóa ra là một cây nến tương đối lớn!

Trong lòng cô Kiều bỗng phấn chấn lên!

Cô nóng lòng cầm cây nến đứng dậy, đưa đầu nến sát với ngón lửa trên chiếc đèn dầu, không lâu sau, ngón lửa trên cây nến khiến khoang thuyền đều sáng lên.

Cảm giác có thể nhìn rõ cảnh vật trước mắt quả nhiên không giống nhau.

Kiều Minh Anh cố định ngọn nến trên bàn, sau đó đánh giá khoang thuyền này.

Khoang thuyền này không tính là nhỏ, hơn nữa cũng không đơn giản, còn có một chiếc giường gỗ đơn giản, cùng với chăn gối màu trắng ở trên, dưới sàn có mấy cây nến đã dùng một ít nằm lăn lóc.

Cô vừa rồi sờ lâu như vậy, chính là đang lau mép giường…

Kiều Minh Anh hít một hơi thật sâu, sự căng thẳng và bất an trong lòng hạ xuống, đi đến bên cạnh giường, sau đó ngồi xuống.

“Két” một tiếng, âm thanh phát ra khi cô vừa ngồi xuống.

Chất lượng này…

Khóe môi của Kiều Minh Anh giật giật, đứng lên lại ngồi xuống, vậy mà lại không có âm thanh nữa, chắc là quá lâu rồi, mới phát ra âm thanh nặng nề như vậy.

May mà ga và chăn rất sạch sẽ, không có bụi, cũng không có lâu năm như chiếc giường này.

“Không phải thật sự đang ở trên biển chứ?” Kiều Minh Anh đứng dậy, đi đến trước tấm gỗ, ghé tai lên đó, nghe âm thanh bên ngoài.

Tùng tiếng từng tiếng, âm thanh nước biến đánh vào ván gỗ, thỉnh thoảng lớn, thỉnh thoảng bé, khiến Kiều Minh Anh có một loại sợ hãi giống như sẽ bị nhấn chìm.

Cô đã từng nghe chức sợ biển sâu, nhưng trước đâu khi cùng Lê Hiếu Nhật đi biến cũng chưa tùng có cảm thấy sợ biển. Nhưng bây giờ, nghe âm thanh, thì khiến cô có loại cảm thấy sợ hãi.

Cô lập tức ngồi lại trên giường, vén chăn chui vào, dùng chăn chùm đầu của mình lại, khiến những âm thanh đó không có rõ ràng như vậy nữa.

Không biết do tác dụng tâm lý hay nguyên nhân gì khác, Kiều Minh Anh thật sự cảm giác, âm thanh này hình như đang dần dần nhỏ đi.

Một chiếc trực thăng quân sự màu xanh lá mang logo của trại huấn luyện đang bay về phái biến, thời tiết lúc này coi như không tồi, cho nên chuyến bay của chiếc trực bay rất suôn sẻ.

Ngồi phía sau là Lê Hiếu Nhật và Kiều Tiểu Bảo, Lê Hiếu Nhật để chiếc laptop ở trên đùi, trên màn hình máy tính hiện ra một ký hiệu, trực thăng đang căn cứ theo ký hiệu này mà tìm kiếm.

“Daddy, nếu trên người mami có GPS tại sao ban đầu phải phí sức tìm kiếm như vậy?” Kiều Tiểu Bảo rất không hiểu, có thiết bị định vị này, rõ ràng có thể tìm được vị trí của mami cậu bé, tạo sao còn…

Lê Hiếu Nhật cười nhạt, ngón tay mảnh khảnh gõ rất nhanh trên bàn phím, kéo gần vị trí ký hiệu hơn một chút, mới nói: “Nếu như không như vậy, làm sao khiến mấy người đó buông lỏng cảnh giác?”

Ban đầu anh không thể tìm thấy định vị vị trí của thiết bị, bởi vì khu vực đó hình như không có tín hiệu, đợi gần nửa tiếng sau, thiết bị định vị mới khôi phục bình thường.

“Những người đó là ai? Lẽ nào không phải người bắt cóc mami sao?” Kiều Tiểu Bảo nhíu mày, hiếu kỳ hỏi.

Không phải… đây thật ra không phải vụ bắt cóc ngoài ý muốn, mà là có âm mưu từ lâu rồi?

“Con đã biết đáp án là cái gì rồi?” Lê Hiếu Nhật giơ tay vuốt tóc của Kiều Tiểu Bảo, không có trực tiếp nói với cậu bé, mà nhắc nhở cậu bé, để cậu bé tự mình tìm đáp án.

Daddy đã biết đáp án rồi?

Kiều Tiểu Bảo càng nghi hoặc hơn, cậu bé luôn ở bên cạnh daddy, nếu như daddy nói cậu bé biết, ngoại trừ chuyện vị trí của mami ra, chẳng lẽ chỉ đến… thành phần thuốc độc mà Diệp Tử trúng?

Đúng, thành phần loại độc đó cậu bé đã nhìn qua, thàng phần kiểm tra ra có vài phần tương đồng, hơn nữa rõ ràng có thể nhìn ra, độc mà Diệp Tử ăn phải, so với thuộc độc của bà ngoại của cậu bé còn mạnh hơn.

Rửa dạ dày, cũng chỉ khiến cô ta tạm thời không chết mà thôi.

Cho nên, cũng tức là…

Người khiến bà ngoại cậu bé dùng số thuốc độc đó và người hạ độc Đặng Chiến thật ra là cùng một người.

Kiều Chấn Huy?!

Kiều Tiểu Bảo bỗng chốc ngộ ra, đôi mắt to sáng ngời: “Daddy muốn mê hoặc tầm nhìn của Kiều Chấn Huy?”

“Ừm.” Lê Hiếu Nhật nhàn nhạt đáp, saud dó mới dần dần giải thích: “Từ 5 năm trước daddy đã phát người canh chừng nhà họ Kiều rồi, con người của Kiều Chấn Huy này hữu dũng vô mưu, rất dã tâm, thật ra không có gì lạ.”

“Ông ta có một tấm vương bài quan trọng, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu tạo sao Kiều Thị đến bây giờ vẫn không tuyên bố phá sản.”

Mà tấm vương bài đó là gì, không có ai biết.

Có lẽ là người, có lẽ là một đồ vật, ngoại trừ Kiều Chấn Huy ra, không có ai biết.

Kiều Tiểu Bảo mím môi suy nghĩ, tấm vương bài đó, cậu bé có lẽ biết là cái gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK