Mục lục
Cục cưng đến nhà, Ba ơi mở cửa ra
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 311: THẸN THÙNG PHẢI KHÔNG?

“Sao sắc mặt lại kém như vậy? Khó chịu ở đâu à?” Lê Hiếu Nhật thấy cô trở về nhưng lại không ngồi xuống, ngẩng đầu lên thấy sắc mặt cô hơi tái nhợt thì nhíu mày hỏi.

“Có một chút, Hiếu Nhật, chúng ta đi về trước đi.” Kiều Minh Anh cắn môi nhìn anh nháy mắt mấy cái giống như đang làm nũng nhưng khuôn mặt nhỏ tái nhợt kia nhìn có vẻ như thật sự là rất không thoải mái.

Lục Cung Nghị dùng ánh mắt lo lắng nhìn khắp người Kiều Minh Anh một lượt: “Minh Anh, em không sao chứ?”

“Em vẫn ổn nhưng bọn em phải đi trước rồi, anh và cô Đỗ từ từ ăn nhé.” Kiều Minh Anh nhìn anh ta cười cười, sau khi tạm biệt anh ta xong cô liền kéo cánh tay Lê Hiếu Nhật rời đi.

“Hai người… Thật sự không phải là bạn trai bạn gái của nhau chứ?” Lục Cung Nghị nhìn bóng lưng hai người nhẹ giọng nỉ non, nếu như không phải quan hệ như vậy thì sao lại thân mật với nhau như thế chứ?

Nhưng Kiều Minh Anh không thể nào lừa anh ta được.

Lúc Đỗ Ly trang điểm xong đi ra khỏi toilet thì Lê Hiếu Nhật và Kiều Minh Anh đã đi rồi, cô ta nhìn hai cái ghế trống không, hỏi: “Bọn họ đâu rồi?”

“Đi rồi.” Lục Cung Nghị nhún nhún vai sau đó cầm chén rượu trên bàn lên, nhấp một ngụm.

“Sao lại như vậy được?” Đỗ Ly ảo não nhưng vì giữ gìn hình tượng thục nữ của mình nên đành phải nén sự tức giận bất mãn lại ngồi xuống vị trí của mình.

Chiếc Bugatti Veyron lao nhanh trên đường lớn nhưng không phải đi về phía trang viên mà là đi tới nhà trọ của Kiều Minh Anh.

“Dừng lại chỗ siêu thị bên kia một chút, em muốn mua chút đồ.” Kiều Minh Anh chỉ chỉ vào siêu thị cách nhà trọ không xa, rất nhanh Lê Hiếu Nhật đã dừng xe lại ở trước cửa siêu thị.

Sau khi hai người xuống xe liền đi thẳng vào siêu thị.

“Muốn mua gì?” Hiếm khi Lê Hiếu Nhật thuận theo để cho cô lôi kéo tay mình đi lòng vòng ở trong siêu thị mà còn dùng giọng điệu dịu dàng để hỏi thăm cô.

“Đương nhiên là thứ mà khi họ hàng tới phải dùng đến vả lại mua một chút đồ ăn về nhà nấu ăn thêm, vừa rồi mới ăn được có gần một nửa bát cơm nên bụng của em vẫn còn đói.” Kiều Minh Anh lôi kéo Lê Hiếu Nhật đi đến một quầy bày đầy băng vệ sinh sau đó cô tìm kiếm lục lọi một hồi.

Lê Hiếu Nhật hắng giọng một cái rồi xoay người không nhìn về phía đó nữa, hai tai đỏ bừng lên nhưng quầy hàng đối diện cũng trưng bày thứ đồ này nên anh không còn cách nào khác đành phải nhìn chằm chằm xuống sàn nhà dưới chân mình.

Kiều Minh Anh chọn một hồi ở quầy băng vệ sinh sau cùng lấy hai gói loại mình bình thường vẫn hay dùng rồi lôi kéo Lê Hiếu Nhật định đi nhưng cô lại kinh ngạc phát hiện ra hai tai Lê Hiếu Nhật đang đỏ bừng lên!

Cô không nhìn lầm đúng không?

Đây là Lê Hiếu Nhật đang thẹn thùng phải không?!

Nghĩ đến đây cô liền duỗi một ngón tay ra nhẹ nhàng chọc chọc vào lỗ tai của anh sau đó phì một tiếng cười ầm lên, quả nhiên, không chỉ đỏ lên mà còn nóng hầm hập.

Lê Hiếu Nhật nghe thấy tiếng cười của cô liền quay đầu lại, bởi vì xấu hổ nên trên khuôn mặt tuấn tú cũng hiện lên một màu đỏ rất nhạt, thấy cô cười đắc ý như thế anh liền duỗi bàn tay ra giữ lên eo cô, uy hiếp nói: “Không được cười.”

Kiều Minh Anh mím môi lại cố gắng để cho mình không cười ra thành tiếng nhưng lại không nhịn được mà cười càng ngày càng đắc ý hơn đến mức cả người run rẩy như nhánh hoa, cuối cùng không nhịn được nữa phải ghé vào vai Lê Hiếu Nhật lau đi nước mắt vì cười quá nhiều ở khóe mắt.

“Hiếu Nhật, anh cũng biết thẹn thùng à?” Cuối cùng Kiều Minh Anh không cười thành tiếng nữa nhưng nụ cười trên mặt rất rõ ràng vẫn như cũ hơn nữa còn to gan đưa tay chọc chọc lên gương mặt phiếm hồng của Lê Hiếu Nhật.

Lê Hiếu Nhật đỏ mặt trông thật đáng yêu.

Đột nhiên Kiều Minh Anh nhớ tới da mặt của Lê Hiếu Nhật vốn rất dày, lúc nhỏ cô rất ít khi nhìn thấy anh đỏ mặt chỉ có mấy lần ít ỏi mà thôi mà một lần trong số đó là bởi vì không biết cô đang tắm rửa nên từ bên ngoài phòng tắm xông vào tìm cô.

Lúc đó mặt của anh còn đỏ hơn bây giờ, chân tay luống cuống nhìn cô ôm khăn tắm khóc lớn, anh muốn tới an ủi cô nhưng lại xấu hổ không dám bước lên một bước nào.

Rõ ràng lúc ấy bọn họ vẫn chỉ là trẻ con thôi nên dù có bị nhìn thấy thì cũng không có gì nhưng sau này con hàng Lê Hiếu Nhật này thế mà lại dùng vẻ mặt nghiêm túc nói với cô.

“Anh sẽ chịu trách nhiệm, chờ anh, nhất định anh sẽ cưới em!”

Lúc ấy cô đã phản ứng thế nào nhỉ? Một người từ nhỏ đã chết vì sĩ diện như Lê Hiếu Nhật bị cô đạp cho một cước ngã thẳng vào trong bể bơi.

Có lẽ lúc ấy Lê Hiếu Nhật hoàn toàn không ngờ cô sẽ làm như vậy nên không hề có chút phòng bị nào đã bị một đứa trẻ đạp ngã xuống bể bơi!

Sau này nghĩ lại thật ra Lê Hiếu Nhật vẫn rất ngây thơ.

Bây giờ lại càng đơn thuần hơn, đi mua băng vệ sinh với con gái thôi mà hai tai đã đỏ hết lên, ha ha.

“Có tin còn cười nữa là anh sẽ hôn em không?” Lê Hiếu Nhật nhếch môi nâng cằm của cô lên uy hiếp nói.

Kiều Minh Anh lập tức ngậm miệng sau đó nhanh chóng thu lại nụ cười trên mặt, lắc đầu nói: “Không cười nữa, tuyệt đối không cười nữa.”

Trong lòng cô thì lại đang nghiến răng nghiến lợi, cái tên đàn ông này đã nói hôn cô thì sẽ hôn cô mà không thèm quan tâm xem nơi này có đông người hay không.

Kiều Minh Anh lôi kéo Lê Hiếu Nhật đi chọn đồ ăn thuận tiện mua chút gia vị, có lẽ trong căn hộ nhỏ của cô sẽ không có những thứ này mà lâu như vậy rồi cô cũng chưa trở về nên lần này cô muốn một lần duy nhất đem đồ đạc dọn đi cũng tốt.

Nếu Lê Hiếu Nhật không đột nhiên nhắc tới thì suýt chút nữa cô cũng đã quên mất mình vẫn còn ít đồ ở trong căn hộ đó, cũng may là cô đã trả tiền thuê nhà nửa năm rồi nên có lẽ đồ đạc của cô cũng chưa bị ném đi hết đâu.

Mặc dù siêu thị này không lớn nhưng đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông dáng dấp tuấn mỹ khí chất ưu nhã thanh lạnh lùng tôn quý như vậy nên mấy người làm đang túm tụm lại nghị luận một đống với nhau.

“Người đàn ông kia đẹp trai quá, nếu như anh ấy không có bạn gái thì tôi nhất định sẽ theo đuổi anh ấy!”

Tai Kiều Minh Anh rất thính nên khi nghe được một cô gái trong đó nói như vậy liền nhếch miệng lên, nếu cô không phải là bạn gái của anh thì cũng không tới lượt một bà thím như cô ta đâu.

“Người trọ ở tòa nhà nào thế nhỉ? Hình như từ trước tới giờ tôi chưa từng gặp qua hai người này.”

“Nhìn thấy cô gái bên cạnh kia không, nói không chừng là đến nhà bạn gái chơi.”

“Ôi, vì sao đàn ông có dáng dấp đẹp trai một chút thì đều đã có bạn gái hết rồi vậy?!”

“Chắc gì đã là bạn gái chứ, nhỡ đâu lại là chị gái thì sao…”

Chị gái?!

Gân xanh trên trán Kiều Minh Anh lập tức nhảy lên, tay cô đang kéo Lê Hiếu Nhật lập tức hướng xuống dưới ngang hông của anh dùng sức nhéo một cái: “Nhìn em già như thế cơ à?!”

Rất nhiều người nói cô có khuôn mặt trẻ con đấy có được không? Mắt của mấy thím này bị bùn dính lên à? Rõ ràng là Lê Hiếu Nhật nhìn lớn tuổi hơn so với cô cơ mà!

Lê Hiếu Nhật bị đau liền liếc sang Kiều Minh Anh đang tức giận thở phì phò một cái, khẽ cười nói: “Em trẻ hơn anh mà, quan tâm người khác nói làm cái gì chứ.”

Kiều Minh Anh bất mãn lẩm bẩm một tiếng nhưng tâm tình buồn bực cũng đã dần dần chuyển tốt hơn.

Sau khi Lê Hiếu Nhật trả tiền xong liền xách theo mấy cái cái túi cùng Kiều Minh Anh đi ra khỏi siêu thị hướng về phía bãi đỗ xe.

Rất lâu rồi không trở về nhưng Kiều Minh Anh vẫn luôn để sẵn chìa khoá ở trong túi cho nên rất nhanh đã tìm được chìa khoá để mở cửa.

Đã lâu không về nhà nhưng đồ dùng trong nhà cũng không hề bị dính bụi, rất sạch sẽ.

Kiều Minh Anh đi vào trong nhà tới ghế sofa nằm xuống, cầm gối ôm lên ôm vào trong ngực sau đó động tác thuần thục cầm lấy điều khiển từ xa ở trên bàn mở ti vi.

Lê Hiếu Nhật đem túi lớn túi nhỏ đặt lên bàn sau đó đưa mắt nhìn xung quanh đánh giá nơi này, so với lần trước tới mặc dù nhỏ nhưng lại rất ấm áp, trang trí cũng rất bình dị nên nhìn rất thoải mái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK