Mục lục
Cục cưng đến nhà, Ba ơi mở cửa ra
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 163: SAU NÀY LÀ BẠN BÈ

Kiều Tiểu Bảo ngước cằm tự hào: “Con có phải là bạn nhỏ yếu đuối đâu nào, trốn sau lưng ba không phải là hành động của một người đàn ông đâu nhé.”

Nếu Kiều Tiểu Bảo bị người ta bắt nạt, cậu sẽ chống lại mạnh mẽ hơn mới đúng, sao có thể đưa đầu cho người ta ức hiếp được chứ.

Vậy thì quá nhát gan rồi, không phải phong cách của Tiểu Bảo.

Mặc vậy… câu nói đó của ba khiến bé cảm thấy ấm áp, cảm giác nấp sau lưng ba sau khi gây họa xong trước giờ bé chưa từng được trãi qua.

Kiều Tiểu Bảo đảo mắt, lòng nghĩ hay là tạo cơ hội trải nghiệm thử xem sao?

“Ha ha ha. Giỏi lắm. Thế mới đúng là con trai ba chứ.” Lê Hiếu Nhật đứng lên, ôm cơ thể bé nhỏ của Kiều Tiểu Bảo xoay mấy vòng.

Nghe nói Kiều Tiểu rất Bảo thích chơi như vậy, mấy trò này đều là Lê Hiếu Nhật cố tình lên mạng tìm về xem.

Kiều Tiẻu Bảo cười toe toét, bé rất thích cách Lê Hiếu Nhật và bé cùng với nhau, không hề có chút áp lực nào giống như lúc ở bên cạnh Kiều Minh Anh vậy, thực sự cả hai đều khiến bé rất thích.

Đột nhiên từ bên ngoài biệt thự truyền đến một tràng huyên náo, phá vỡ bầu không khí tuyệt vời hiện tại.

Lê Hiếu Nhật chau mày, bế Kiều Tiểu Bảo đi ra ngoài nhà.

Trên bãi cỏ bên ngoài biệt thự, một đám người giúp việc vây thành vòng tròn không biết là đang xem thứ gì. Từ góc độ của hai người, chỉ có thể nhìn thấy một góc áo màu trắng giữa đám người đó.

Kiều Minh Anh vốn vẫn ngoan ngoãn ở trong phòng, thế nhưng chờ mãi vẫn không thấy người đến mở cửa cho mình, trong một phút nóng ruột, cô liền trèo từ ban công xuống. Phía dưới vốn là hồ bơi, ai ngờ lúc nhảy xuống không nhắm chuẩn hướng, sơ sẩy ngã trúng bãi cỏ bên cạnh hồ bơi.

Mặc dù người không bị thương gì, nhưng lại bị trẹo mắc cá chân.

Kiều Minh Anh ngồi trên bãi cỏ ôm lấy chỗ bị thương đã bị sưng vù lên của mình. Thế nhưng trước mặt bao nhiêu người như này, cô sống chết cũng quyết không chịu thừa nhận mình đã xảy ra chuyện.

“Sao vậy hả?” Lê Hiếu Nhật và Kiều Tiểu Bảo bước đến trước mặt Kiều Minh Anh, ngồi xổm xuống nhìn nhìn cô.

Kiều Minh Anh đảo mắt nhìn những người giúp việc xung quanh, ngậm miệng không nói gì.

Lê Hiếu Nhật ánh nhìn lạnh lùng, khẽ nhướn đôi mày kiếm, nói với người giúp việc: “Vậy quanh đây làm gì hả? Nếu rảnh rỗi thì đi tìm chị Lâm tính lương đi.”

Đám người giúp việc lập tức tản hết đi, chớp mắt chỉ còn lại ba người Lê Hiếu Nhật, Kiều Tiểu Bảo và Kiều Minh Anh. Chị Lâm thậm chí còn sai vài người đứng canh chừng ở đằng xa, không cho bất cứ ai tới gần họ hết.

“Anh xem nào.” Lê Hiếu Nhật bỏ bàn tay đang che vết thương của cô ra, quả nhiên chỗ đó đã sưng tấy lên cả rồi.

“Mẹ! Sao lại nghĩ quẩn mà nhảy lầu vậy?” Kiều Tiểu Bảo nhìn Kiều Minh Anh đầy oán trách. Sau đấy xích sát lại nhẹ nhàng thổi thổi vào vết thương của cô: “Để con thổi cho mẹ nhé, thổi là sẽ không đau nữa đâu.”

Kiều Minh Anh cảm động nhìn Kiều Tiểu Bảo, vẫn là con cô chu đáo nhất.

“Mẹ con là đồ ngốc.” Lê Hiếu Nhật với tay chọc mạnh vào trán Kiều Minh Anh một cái rồi bế cô lên đi vào nhà.

Kiều Tiểu Bảo lập tức lon ton chạy theo sau hai người.

“Em còn lâu mới ngốc! Ai khiến anh nhốt em lại hả? Anh mà không nhốt em lại thì chân em bị thương được vậy chắc?” Kiều Minh Anh đau đến tái mặt, vậy mà mồm miệng vẫn không chịu tha cho người ta, cô giơ tay chọc mạnh vào cánh tay anh.

“Mẹ, dù có vậy thì cũng không được nhảy lầu chứ. Con sẽ đau lòng lắm đó.” Kiều Tiểu Bảo bĩu bĩu môi nhìn mắt cá chân đang sưng vù như cái bánh bao của Kiều Minh Anh, quyết định lần này sẽ không giúp cô nữa mà đứng về phe Lê Hiếu Nhật.

“Mẹ có nhảy lầu đâu nào? Vốn dĩ mẹ định nhảy xuống hồ bơi cơ. Ai ngờ nhắm sai nhướng nên mới rơi xuống bãi cỏ chứ bộ.”

Cô làm gì ngốc đến nỗi đem mạng mình ra đùa kiểu quá đáng sợ vậy chứ.

“…” Lê Hiếu Nhật và Kiều Tiểu Bảo nhìn nhau, sự bất lực viết đầy trên mặt.

“Thật sự quá ngốc luôn rồi.”

Lê Hiếu Nhật băng bó vết thương và sai người giúp việc chuẩn bị lại cơm nước cho cô ăn xong thì đã gần 10 giờ đêm.

Lê Hiếu Nhật ngồi trên ghế sofa trong phòng xoa xoa lông mày, đôi mắt có chút mệt mỏi. Anh tựa người vào ghế lắng nghe tiếng nước trong phòng tắm, dường như đang có suy tư gì. Dưới ánh đèn màu cam ấm áp trong phòng ngủ, người đàn ông bình thường vẫn lạnh lùng nghiêm nghị kia bỗng như dịu dàng đi vài phần. Bộ quần áo ở nhà màu xanh trên người cũng khiến anh bớt đi chút sắc sảo ngày thường, đồng thời cũng làm toát lên vẻ nhàn nhã yên tĩnh.

Một hồi chuông điện thoại đột nhiên vang lên phá vỡ không gian yên tĩnh vốn có trong phòng.

Lê Hiếu Nhật quét mắt nhìn chiếc điện thoại đang bị vứt ở trên bàn, anh thả đôi chân đang bắt chéo xuống, thong thả đứng đậy nghe máy: “A lô?”

“Hiếu Nhật, là tôi.” Đầu dây bên kia vọng lại giọng nói nhẹ nhàng của Diệp Tử, không còn tiếng khóc như lúc trước ở nhà hàng nữa. Xem ra cô đã bình tĩnh lại rồi.

“Ừm.” Lê Hiếu Nhật đáp nhẹ, bước ra ngoài sân thượng, tựa người vào lan can. Anh chau mày như đang có suy tư gì: “Chuyện gì vậy?”

Diệp Tử hít một hơn, nói: “Hiếu Nhật, sau khi trở về em đã suy nghĩ rất nhiều. Em biết, tình cảm là thứ không thể gượng ép.”

Điện thoại yên lặng vài giây, Diệp Tử không nhận được phản ứng gì từ anh bèn tiếp tục: “Em thật tâm chúc phúc cho anh và Kiều Minh Anh, em đã nghĩ kỹ rồi, sau này chúng ta là bạn bè có được không?”

“Cô nghĩ thông suốt rồi là tốt.” Lê Hiếu Nhật vẫn lãnh đạm, không hề có biểu hiện bất ngờ gì, tuy vậy sự mệt mỏi giữa đôi chân mày dường như có giảm đi một chút.

“Dĩ nhiên rồi, nếu như sau này em thích người đàn ông khác, anh phải nhớ làm hậu phương vững chắc cho em đó. Như vậy người ta sẽ không dám bắt nạt gì em hết.”

“Không thành vấn đề.” Tới lúc này, Lê Hiếu Nhật mới thật sự yên tâm. Thật ra anh ghét nhất là kiểu phụ nữ dây dưa, thế nhưng vì cái ơn của Diệp Tử với anh, về tình về lý anh đều không thể làm gì quá đáng với cô cả. Bây giờ cô đã tự nghĩ thông như vậy là đã quá tốt rồi.

“Ừ, vậy không còn chuyện gì nữa thì em cúp máy nhé. Ngủ ngon.” Diệp Tử nhìn màn hình điện thoại của mình, bấm mở loa ngoài, vẫn hi vọng Lê Hiếu Nhật cũng sẽ chúc cô một tiếng ngủ ngon.

Thế nhưng tưởng tưởng luôn quá đẹp đẽ, còn hiện thực thì mãi luôn phũ phàng…

“Ừ.” Lê Hiếu Nhật đáp một tiếp rồi tắt máy không chút do dự. Anh nhìn thời gian trên màn hình rồi quay người vào phòng.

Ấy vậy mà ở bên giường, anh nhìn thấy Kiều Minh Anh đã cuộn chặt mình trong chăn, hình như cô đã ngủ rồi.

Bị thương một chân mà vẫn còn nhanh nhẹn đến vậy. Lê Hiếu Nhật bước đến cạnh giường, ngón thay mảnh khảnh khẽ lướt trên khuôn mặt đang say ngủ của Kiều Minh Anh. Anh thật sự đã xem nhẹ khả năng chiến đấu của cô rồi.

Nhà Diệp Tử.

Tịnh Nguyệt im lặng ngồi xuống nhặt những mảnh thủy tinh vỡ. Ngoài ra còn có những mảnh sành sứ quý giá, tổng giá trị của những món đồ sứ này chắc chắn không dưới chục triệu.

Ở phía sau, Diệp Tử vẫn đang ra sức gạt đổ hết tất cả những thứ trong tầm với của mình, kèm theo đó là những tiếng hét giận dữ. Những mảnh vỡ hông ngờ hướng tới sau lưng Tịnh Nguyệt. Tuy vậy cô vẫn bình tĩnh, vô cảm cúi đầu nhặt từng mảnh vỡ một vào thùng rác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK