Mục lục
Cục cưng đến nhà, Ba ơi mở cửa ra
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 125: BÁO ỨNG
“Cậu chủ, tôi tới rồi.” Slater chạy vội lên lầu hai, nhìn thấy Lê Hiếu Nhật đang đứng ở cửa giống như đang chờ anh ta, thế là bước nhanh hơn.
Đáng thương cho bộ xương già này của anh ta.
“Mau vào đi.” Ánh mắt Lê Hiếu Nhật sáng lên, nắm lấy bả vai Slater xách anh ta vào bên trong đưa đến trước mặt Kiều Minh Anh đang ngồi ở trên ghế sofa ôm chặt bả vai.
“Vai của cô ấy bị thương, cả mặt nữa, anh khám cho cô ấy đi.” Lê Hiếu Nhật buông Slater xuống, gạt mấy sợi tóc rối tung ở trên vai Kiều Minh Anh ra sau vai, nói.
“Được rồi được rồi.” Slater vội vàng lấy kính mắt màu vàng của mình ra đeo lên nhìn má phải Kiều Minh Anh một chút, vẫn đang sưng đỏ, khóe môi còn bị rách da, lòng thầm nghĩ người phụ nữ của cậu chủ đúng là khiến người ta không khỏi lo lắng, ba ngày hai lần xảy ra chuyện.
“Lấy ít đá lạnh chườm lên mặt cho cô ấy trước đã, chườm xong sau đó bôi chút thuốc là ngày mai sẽ tốt ngay thôi.” Slater đứng ở bên cạnh Lê Hiếu Nhật nói, sau đó liền đưa tay ra muốn đem áo trên vai Kiều Minh Anh kéo xuống,
“Anh làm cái gì thế?” Ánh mắt Lê Hiếu Nhật run lên, đánh rụng cái tay Slater đang đặt ở trên vai Kiều Minh Anh, lạnh lùng nhìn anh ta.
Slater vội vàng rụt tay lại, trong lòng gần như sắp hỏng mất: “Cậu chủ, anh không cho tôi nhìn thì làm sao mà đúng bệnh hốt thuốc được? Mắt tôi cũng không nhìn xuyên qua áo được.”
Lê Hiếu Nhật hừ nhẹ một tiếng, dùng thân thể ngăn trở ánh mắt Slater lại rồi mới đem vai áo Kiều Minh Anh kéo xuống một chút làm lộ ra một mảng da thịt lớn bị tụ máu đã biến thành màu tím xanh, ánh mắt lập tức co rút lại.
Kiều Chấn Huy vậy mà lại xuống tay ngoan độc như thế!
Kiều Minh Anh hơi lúng túng đem ánh mắt chuyển đi chỗ khác, bị người khác nhìn chằm chằm như thế này khiến cô dù không biết xấu hổ như thế nào cũng sẽ thẹn thùng.
Lê Hiếu Nhật tránh ra nhường chỗ lại cho Slater, ánh mắt nhìn Kiều Minh Anh mang theo nồng đậm đau lòng.
Kiều thị, đừng mơ tưởng sẽ tốt hơn.
Slater nhìn vết thương ở vai Kiều Minh Anh vươn tay ấn lên xung quanh vai của cô, vốn đã đau không dám lộn xộn Kiều Minh Anh bị anh ta nhấn một cái như thế này lại càng thêm đau đớn, khuôn mặt nhỏ trắng bệch cắn môi dưới, tay để ở bên người nắm thật chặt vào ghế sofa.
Slater như có điều suy nghĩ gật đầu sau đó nói với Lê Hiếu Nhật: “Cậu chủ, vai của cô ấy bị thương tương đối nghiêm trọng không phải chỉ bôi thuốc bình thường là có thể khỏi được, tôi đề nghị đưa cô ấy tới bệnh viện chụp X-quang thử xem có phải xương cốt đã vỡ vụn hay không.”
Xương vỡ vụn? !
Cô đi!
Kiều Minh Anh thật muốn cứ như vậy ngã xuống rồi nhưng căn bản là không dám lộn xộn nên chỉ có thể buồn bực trợn trắng mắt.
“Nghiêm trọng như vậy sao?” Giọng nói của Lê Hiếu Nhật rất trầm thấp, sắc mặt uy nghiêm đáng sợ đến mức khiến cho người ta e ngại.
“Đúng, đúng.” Slater nuốt nước miếng, không dám nhìn thẳng vào anh.
Lê Hiếu Nhật không nói gì thêm đi đến trước mặt Kiều Minh Anh, nhẹ nhàng ôm ngang cô lên, lướt qua Slater đi ra ngoài.
Kiều Minh Anh không ngờ mình và bệnh viện thật đúng là thực sự có duyên phận, cô vừa mới ra chưa được bao lâu, chấm đỏ trên người do dị ứng còn chưa hết hẳn thì đã phải quay trở lại nơi này.
Thật sự là đủ!
Kiều Minh Anh ngồi ở trên băng ghế ngoài hành lang bệnh viện chờ lấy Lê Hiếu Nhật lấy thuốc ra cho cô.
Cực kỳ may mắn là xương cốt không có việc gì, mặc dù nhìn bên ngoài có vẻ kinh khủng nhưng chỉ cần xương cốt không có việc gì là tốt rồi.
Kiều Minh Anh nhìn bóng đèn trên đỉnh đầu, có chút khó chịu bĩu bĩu miệng nhỏ, bắt đầu đếm các ô vuông trên trần nhà.
Lúc đếm tới ô vuông thứ hai mươi sáu thì Lê Hiếu Nhật đi ra từ bên trong, hai tay trống không cái gì cũng không có.
“Thuốc của tôi đâu? Tôi không cần nằm viện chứ?” Kiều Minh Anh nhìn anh ôm lấy mình tự hỏi chẳng lẽ vết thương của cô không được coi là nghiêm trọng cho nên không cần bôi thuốc đúng không?
“Dùng thuốc của Slater là được rồi, còn nếu như em muốn nằm viện thì bây giờ tôi sẽ đi làm thủ tục nhập viện cho em.” Lê Hiếu Nhật từ tốn nói, sau đó liền muốn quay người trở lại.
“Đừng đừng đừng, tôi không muốn nằm viện đâu, một chút cũng không muốn.” Kiều Minh Anh vội vàng kéo tay của anh, chỉ có điều hậu quả chính là vai càng đau đớn hơn.
Khóe môi Lê Hiếu Nhật hơi cong lên, trong đôi mắt ẩn chứa ý cười, ôm cô đi ra khỏi bệnh viện.
Ánh đèn chiếu xuống kéo cái bóng của bọn họ dài ra, Kiều Minh Anh vụng trộm liếc mắt nhìn Lê Hiếu Nhật nhưng chỉ nhìn thấy đường cong hàm dưới cứng rắn đẹp đẽ của anh, nhịp tim cũng đập nhanh hơn.

Toàn bộ đài truyền hình nước C đều đang đưa tin về sự kiện xảy ra tối hôm qua.
Khoảng ba giờ sáng ngày hôm qua đã xảy ra một vụ nổ lớn tại nơi ở của chủ tịch tập đoàn Kiều thị!
Vụ nổ lớn này không làm ảnh hưởng đến mấy căn nhà xung quanh nhưng biệt thự của nhà họ Kiều thì đã bị phá hủy đến mức hoàn toàn thay đổi chỉ còn lại một mảnh cháy đen, lúc đó cũng không có người ở trong biệt thự nên mới tránh được thương vong về người.
Một chiếc xe đỗ ở cửa biệt thự nhà họ Kiều cũng bị ảnh hưởng của vụ nổ, Kiều Chấn Huy và Lâm Thu Thủy ngồi trong xe hiện tại đã được đưa vào bệnh viện, tình trạng vết thương như thế nào thì vẫn đang phải theo dõi thêm.
“Chậc chậc chậc, nhìn đi, cái này gọi là gì?” Kiều Minh Anh an vị trên giường gỗ, nhìn TV trên tường mở miệng nói.
Tối hôm qua Kiều Chấn Huy vừa mới đánh cô ngay sau đó đã gặp phải báo ứng rồi, cho nên cái gì cũng có nhân quả của nó cả mà, ha ha.
Trong lòng Kiều Minh Anh phơi phới.
“Mami, cái gì là báo ứng.” Kiều Tiểu Bảo thò đầu nhỏ ra nhìn bên trong một chút sau đó mới đẩy cửa đi tới, mang theo nụ cười dịu dàng vô hại trên mặt.
“Bảo bối mau tới đây.” Kiều Minh Anh cười híp mắt vẫy vẫy tay với Kiều Tiểu Bảo, Kiều Tiểu Bảo lập tức chạy tới nhảy lên ngồi ở bên cạnh Kiều Minh Anh.
“Ôi…, Mami bị thương hả! Ai làm Mami bị thương như thế này?” Kiều Tiểu Bảo sớm đã biết Kiều Minh Anh bị thương nhưng nếu bé không tỏ ra kinh ngạc một chút thì không chừng sẽ bị Kiều Minh Anh nghi ngờ, nếu như bị phát hiện tối hôm qua bé vụng trộm chạy tới bữa tiệc thì nhất định sẽ bị đánh cái mông.
Nhưng nhìn dáng vẻ bị thương của Kiều Minh Anh, Kiều Tiểu Bảo vẫn rất đau lòng.
Kiều Minh Anh khó chịu khịt mũi nhìn TV vẫn còn đang nói về tình trang bi thảm của biệt thự nhà họ Kiều, nói: “Chính là ông ta, nhà ở vừa bị nổ tan tành đó.”
“Quá đáng, sao ông ta có thể đánh Mami chứ!” Kiều Tiểu Bảo tức giận nói, nhìn cảnh tượng trong TV trong mắt to hiện lên một nụ cười giảo hoạt: “Nhưng Mami à, bọn họ đánh Mami bây giờ nhà ở lại bị người ta đánh bom nổ mất, đây là báo ứng mà.”
Bị người đánh bom nổ mất?
Kiều Minh Anh híp híp mắt lại, sao cô lại không nghĩ tới chuyện này nhỉ?
Cô vừa mới bị đánh xong ngay sau đó nhà họ Kiều liền bị nổ tung, đây là trùng hợp sao? Nói ra cũng có chút gượng gạo.
Nếu như là trùng hợp thì ít nhiều cũng phải ảnh hưởng đến mấy biệt thự xung quanh chứ? Tuy nhiên nhà họ Lê cách nhà họ Kiều gần nhất lại không có bất cứ vấn đề gì, đừng nói nhà cửa mà ngay cả một ngọn cây cọng cỏ cũng không bị chút ảnh hưởng nào.
Suy nghĩ kỹ lại vẫn cảm thấy vô cùng kỳ quái.
Chẳng lẽ… Là Lê Hiếu Nhật?
Kiều Tiểu Bảo thấy Kiều Minh Anh đột nhiên không nói lời nào, vẻ mặt như đang có điều suy nghĩ thì đáy lòng như có cọng lông cọ vào, chẳng lẽ Mami đã nhìn ra cái gì rồi sao? Biết chuyện tốt này là do bé làm?
“Mami đang suy nghĩ cái gì vậy?” Kiều Tiểu Bảo đi đến trước mắt Kiều Minh Anh, trong mắt to hiện lên một tia chột dạ.
Kiều Minh Anh bị bé quấy nhiễu như vậy suy nghĩ vừa mới nổi lên mặt nước lại biến mất, nhưng chuyện này rất có thể chính là do Lê Hiếu Nhật làm.
Ngoại trừ anh cô cũng không nghĩ ra còn ai có thể có năng lực lớn như thế nữa.
Nghĩ vậy Kiều Minh Anh vuốt tóc Kiều Tiểu Bảo, dù sao cũng không thể là con trai của cô được, ha ha.
“Bảo bối, Mami có một chuyện tốt muốn giao cho Dạ Nhất đi làm, nhớ chuyển lời lại cho anh ta.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK