Mục lục
Cục cưng đến nhà, Ba ơi mở cửa ra
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 404: TIN TỨC NÀY, QUÁ HẤP DẪN

“Haizz.” Đặng Chiến thở dài.

Anh không hề phủ nhận rằng anh cũng đã từng thích Thần Thùy Linh, nhưng mà sau khi phát hiện được con người thật của cô ta thì đoạn tình cảm này cũng đã chấm dứt sạch sẽ.

“Anh nói coi anh của tôi cũng sắp đám cưới rồi, chuyện tốt của Tịch Tranh và cô gái kia chắc cũng không còn xa nữa đúng không?”

Đặng Chiến không hề nhìn sắc mặt càng lúc càng âm trầm của Tô Thành Nghiêm, cũng không hề cảm giác được hơi thở lạnh như băng đang tỏa ra từ trên người Tô Thành Nghiêm, chỉ lo tự mình cảm thán.

“Hai người bọn họ yêu nhau cũng không phải chuyện gì lạ, dù sao từ hồi cấp ba quan hệ giữa hai người họ cũng đã không tệ rồi, cái thằng Tịch Tranh kia, sao lúc trước tôi lại không nhìn không ra được anh ta đối xử tốt với một cô gái như vậy là vì tình yêu chứ? Còn thật sự cho rằng bọ họ là bạn bè thân thiết nữa.” Đặng Chiến chậc chậc vài cái, vuốt cằm cảm thán.

“Cũng đúng, giữa trai gái làm sao có tình cảm thuần khiết gì chứ, đều là gian tình cả thôi… Úi trời, anh làm gì đó?” Đặng Chiến còn chưa nói xong đột nhiên lại bị ngắt lời, anh thấy Tô Thành Nghiêm đang dùng tay trái đấm mạnh lên trên vách tường, hơn nữa còn đập lủng một lỗ, hoảng sợ.

Đặng Chiến nhanh chóng vỗ vỗ ngực, nhìn qua hình như cũng bị dọa sợ: “Đánh hư tường cũng không sao, lỡ mà tay anh bị gãy thì phải làm sao đây, anh bị sao thế?”

Tô Thành Nghiêm hừ lạnh, quay đầu phản bác lại lời Đặng Chiến: “Sao lại không có tình cảm thuần khiết chứ? Không lẽ hai người bọn họ thật sự xứng đôi sao?”

Đặng Chiến thật sự hơi đờ ra rồi, cái này, cái phản ứng này hình như không quá bình thường.

… Đợi đã.

Không lẽ?

“Thành Nghiêm, đừng nói là anh thích cô gái kia đó nha?” Đặng Chiến dùng thái độ không tin tưởng hỏi, Tô Thành Nghiêm như thế này cũng không giống như là đang ghen.

Tô Thành Nghiêm không trả lời anh, coi như cam chịu.

“Không phải anh thích Lâm Hạnh Nhi sao? Sao anh lại đột nhiên thích cô gái kia?!” Đặng Chiến rất hoảng sợ, cơ thể nhịn không được run lên.

Tin tức này, quá hấp dẫn.

Chẳng trách sau khi Lâm Hạnh Nhi xảy ra việc kia ở tiệc đính hôn rồi thì không còn thấy anh và Lâm Hạnh Nhi ở cùng nhau nữa, cũng đã được một đoạn thời gian rồi những vẫn không thường xuyên thấy cô.

Sau đó Đặng Chiến lại hỏi thăm mới phát hiện ra Tô Thành Nghiêm thường xuyên chạy đến nhà họ Dương, còn tưởng là vì quan hệ thân thiết giữa hai nhà Tô Dương, thì ra là vì.

Anh thích Dương Ly.

“Chuyện từ lúc nào? Không ngờ anh lại còn gạt tôi, đúng là không có nghĩa khí.” Đặng Chiến vươn tay đập lên vai anh vài cái rồi nói: “Nhưng mà anh cũng thấy rồi đó, cô gái kia bây giờ đang rất hạnh phúc với Tịch Tranh, không bao lâu nữa chắc cũng sẽ bàn đến chuyện cưới hỏi, không phải tôi không ủng hộ anh nhưng mà anh vẫn nên bỏ cuộc sớm đi thôi.”

Hơn nữa, nói thật, tuy rằng Đặng Chiến thân thiết với Tô Thành Nghiêm hơn, nhưng mà từ trong đáy lòng anh thật sự cảm thấy Dương Ly và Tịch Tranh ở cùng nhau sẽ càng thích hợp hơn.

Tính cách của Tô Thành Nghiêm cũng không thích hợp với những cô gái có tình cách hoạt bát rộng rãi.

“Chỉ cần bọn họ vẫn chưa kết hôn thì tôi vẫn còn cơ hội.” Tô Thành Nghiêm lạnh nhạt đáp, trong mắt bắn ra ánh sáng cố chấp nhất định phải đạt được.

Đặng Chiến nhìn Tô Thành Nghiêm nhíu mày, cảm thấy Tô Thành Nghiêm như vậy làm anh thấy rất xa lạ: “Thành Nghiêm, đoạt thứ người khác yêu thích không phải việc làm của bậc quân tử. Hơn nữa lúc trước anh còn vì Lâm Hạnh Nhi mà đưa cô gái kia vào đồn cảnh sát, e là cô ấy sẽ không tha thứ cho anh đâu.

Cảm giác của Đặng Chiến đối với Dương Ly luôn giống như một người anh trai đối với em gái, huống chi Dương Ly cũng không cố y muốn đụng vào Lâm Hạnh Nhi, so với việc Dương Ly cố ý đụng Lâm Hạnh Nhi thì Đặng Chiến lại càng tin rằng đó chẳng qua chỉ là một hiểu lầm hơn.

Nhưng mà Tô Thành Nghiêm còn vì chuyện này mà đưa cô vào đồn cảnh sát, đó là nơi một cô gái mềm yếu có thể ở sao?

Huống chi, Dương Ly có lý do gì mà muốn đi đụng Lâm Hạnh Nhi chứ, vì muốn cướp Tô Thành Nghiêm sao? Đừng có đùa, bọn họ rất hiểu tính tình của Dương Ly, thà rằng không cần thứ không thuộc về mình chứ cũng không muốn đi cướp của người khác.

Đối với chuyện này, Đặng Chiến tuyệt đối đứng về phía Dương Ly.

“Tôi đã sớm biết cô ấy sẽ không tha thứ cho tôi.” Tô Thành Nghiêm lại nghe được chuyện không thể nhắc đến kia, khóe môi giống như là tan ra thành nước đắng, toàn là nỗi chua xót.

Nếu như thời gian có thể quay trở về, mặc kệ Lâm Hạnh Nhi như thế thào, anh cũng sẽ không để cô phải chịu nỗi ấm ức kia.

Tô Thành Nghiêm đúng là đã từng nghĩ đến chuyện bỏ cuộc, tác thành cho Dương Ly.

Nhưng mà sau khi biết được chuyện Dương Ly từng yêu thầm anh từ trong miệng của Lâm Hạnh Nhi rồi, sao anh có thể từ bỏ chứ?

Chẳng trách anh thích ăn gì, ghét ăn gì, thích làm gì, không thích làm gì cô đều hiểu rất rõ.

Anh còn tưởng rằng bởi vì hai người quen biết nhau rất lâu nên cô mới hiểu rõ, chưa bao giờ để trong lòng, đối với anh trước kia, Dương Ly là một người không quan trọng, người duy nhất anh quan tâm đến chính là Lâm Hạnh Nhi từng cứu anh.

Nhớ lại năm năm qua, cô thường xuyên xuất hiện ở cạnh anh, anh chỉ nghĩ rằng là ngẫu nhiên.

Thì ra, tất cả là vì, cô cũng đã từng thích anh.

Nếu như muốn thêm vài chữ vào câu em yêu anh để khiến nó trở thành câu làm người ta đau lòng nhất, chỉ sợ sẽ là, em đã từng yêu anh.

Đợi đến sau khi anh tùy ý tiêu xài hết tất cả tình cảm Dương Ly giành cho anh rồi, cô cuối cùng cũng quay lưng bỏ đi không chút do dự, chạy vào lòng ngực của một người đàn ông khác.

Tô Thành Nghiêm biết được sự thật này rồi rất đau đớn và chua xót, nhưng mà lại không có cách nào, chỉ biết cố chấp không chịu từ bỏ, cho dù người nhà họ Dương cũng đã từng có rất nhiều ý kiến xấu về việc anh thường xuyên đến thăm, nhưng mà anh vẫn sẽ mặt dày qua đó, mượn cớ muốn hợp tác để tiếp cận Dương Ly.

Từ trước đến giờ anh chưa từng biết rằng anh có thể làm đến mức này chỉ vì một người phụ nữ.

“Cần gì chứ, bỏ cuộc đi.” Đặng Chiến thở dài, muốn khuyên anh bỏ cuộc.

Người ta đã rất hạnh phúc, cần gì phải đi quấy rầy nữa chứ?

“Không bao giờ. Nếu lúc trước cô ấy đã thích tôi, vậy thì tôi tin chắc rằng tôi có thể làm cô ấy thích tôi một lần nữa.” Tô Thành Nghiêm vô cùng tự tin nói, sau đó nhấc chân đi mất.

Đặng Chiến cạn lời, sao Tô Thành Nghiêm lại không chịu hiểu chứ? Cái này hoàn toàn không phải vấn đề lúc trước có thích hay không mà.

Lắc đầu, anh cũng đi theo.

Kiều Minh Anh đi vào đại sảnh hình tròn kia, cũng không hề nhìn thấy bóng dáng Lê Hiếu Nhật đây, cô nhìn xung quanh, đại sảnh hình tròn này ở ngoài trời, ở giữa có bày rất nhiều bàn ghế hoa lệ theo phong cách châu Âu, ánh đèn chiếu sáng ở nơi này cũng có độ ám trầm thích hợp, nếu ăn tối ở đây chắc chắn sẽ cực kỳ có tình thú.

Nhưng mà bây giờ Kiều Minh Anh hoàn toàn không có tâm trạng quan tâm có tình thú hay không, cô đã vào đây được một lúc rồi mà vẫn không hề nhìn thấy Lê Hiếu Nhật đâu cả.

Có phải là Dương Ly đã nhìn lầm rồi hay không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK