Mục lục
Cục cưng đến nhà, Ba ơi mở cửa ra
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 159: EM MUỐN GẢ CHO AI?
”Cô Minh Anh à, tớ phải nhắc nhở cậu, cậu đã có một đứa bé rồi, hơn nữa ba đứa bé còn sống. Các cậu là người yêu được công nhận, nếu cậu độc thân thì người yêu thầm người ta như tớ đây sao có thể chịu được?” Dương Ly nhìn cô một cái, dứt khoát lắc đầu.
Tốt xấu gì thì Kiều Minh Anh với Lê Hiếu Nhật còn có khả năng kết hôn, nhưng cô thì sao, đến cả tâm tư cũng không thể cho Tô Thành Nghiêm biết, chỉ có thể đứng ở nơi anh không thấy, khỏi phải nói cũng thương tâm không ít.
Yêu thầm là vở kịch một người, vì thiếu một diễn viên chính, dù có diễn hay đến mấy cũng không ai vỗ tay.
Có lẽ quá đường hoàng, cho nên khi Dương Ly thích ai đó sẽ rất ngại ngùng, thậm chí không dám nói những gì cô nghĩ cho người kia.
Kiều Minh Anh hoàn toàn ngược lại với Dương Ly, cô không hiểu rõ trái tim mình, nếu biết rõ mình thích ai, nếu người kia vừa khéo là Lê Hiếu Nhật, thì dẫn theo Tiểu Bảo đến cửa cầu hôn lâu rồi, còn đợi gì nữa?
Con người đều như vậy, nội tâm luôn thiếu dũng cảm và quyết đoán hơn so với vẻ bề ngoài.
Nhất là trước mặt người mình thích, dù có dũng cảm thế nào thì cũng chỉ là bọt biển, chạm nhẹ một cái liền vỡ tan: ”Thế thì sao? Nói không chừng ngày nào đó tớ đem Tiểu Bảo nhà tớ đi tìm người đàn ông khác sống qua ngày, hiếm lạ gì anh ta?” Kiều Minh Anh khẽ hừ một tiếng, không ngừng nhét thức ăn vào miệng, ra sức ăn giống như sợ người khác không biết cô đang ăn vậy.
Dương Ly nuốt nước miếng, tay cô cầm chặt đũa.
”Minh Anh, đừng nói nữa…”
”Cậu không phải cũng cảm thấy mình có lí đấy ư? Tiểu Bảo nhà tớ nói rồi, một ngày nào đó thấy anh ta không vừa mắt liền mang tớ bỏ nhà theo trai, đến lúc đó xem anh ta đi đâu tìm, anh ta cũng chẳng phải người đàn ông duy nhất trên đời, tớ còn sợ mình không gả đi được ư?” Dường như để cho hả giận, Kiều Minh Anh ra sức chọc chọc vào bát cơm trắng, hừ vài tiếng.
Sắc mặt Dương Ly hơi cứng nhắc, tay cầm đũa không khỏi run rẩy: ”Minh Anh, cậu nói nữa tớ không cứu nổi cậu đâu…”
Kiều Minh Anh ngẩng đầu lên khó hiểu nhìn cô ấy, vẻ mặt mờ mịt, vừa định hỏi liền nghe thấy một giọng nói lạnh lùng mang theo sự tức giận không thể kiểm soát vang lên trên đỉnh đầu khiến cả người cô run lên.
Kiều Minh Anh kinh hãi đến mức tóc dựng đứng, trong giây lát bị người kia nâng cằm lên, mắt đối lại với đôi con người âm trầm sâu thẳm tản ra khí lạnh nhìn thẳng vào cô, trên mặt anh mang theo nụ cười nhạt, nếu không chú ý đến nhuệ khí trên người anh, thì nho nhã như một công tử vậy.
”Vừa nãy em muốn dẫn theo Tiểu Bảo theo ai hả?” Lê Hiếu Nhật môi mỏng khẽ mở, hình như không chút để ý hỏi, nụ cười sâu hơn: ”Em muốn gả cho ai? hửm?”
Sao anh lại ở đây!!
Kiều Minh Anh cảm thấy tay cầm đũa của mình mềm nhũn, suýt chút nữa thả tay ra vứt lên mặt bàn.
Cô vẫn đánh gái thấp sức chịu đựng của mình trước mặt Lê Hiếu Nhật.
Khí thế trên người anh không ai có thể hoàn toàn chống đỡ được. Hơn nữa dáng vẻ này của Lê Hiếu Nhật làm Kiều Minh Anh có chút kinh hãi.
”Không, không có, anh nghe nhầm rồi, chắc chắn anh nghe nhầm rồi.” Chuyện ập đến trước mặt, Kiều Minh Anh chọn cách giả ngu, tin chắc chỉ cần mình giả ngu đến cùng, thì nhất định…sẽ không chết quá thảm.
”Hửm? Em chắc chứ?” Giọng nói của anh vô cùng từ tốn, ý uy hiếp trong lời nói Kiều Minh Anh có ngốc cũng nghe ra được.
Cô không nên nói bậy sau lưng anh! Sao cô lại nghĩ quẩn như vậy chứ, lần này rơi vào tay anh chắc không sống lâu được rồi…
Kiều Minh Anh nhăn mặt, nếu biết gặp phải anh ở đây, cô chắc chắn sẽ lớn tiếng diễn thuyết các loại tốt về anh!
”Chắc! Tổng giám đốc Lê người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở, xe thấy xe nổ lốp, đẹp trai ai lại không thích chứ? Cho dù muốn gả, cũng phải cân nhắc anh trước đó.” Kiều Minh Anh nhận được ánh mắt nhắc nhở của Dương Ly, lập tức hiểu ý, thốt ra những lời tốt đẹp.
Lê Hiếu Nhật híp mắt, ngón tay nâng cằm cô khẽ vuốt ve làn da tinh tế: ”Cân nhắc ư?”
”Không không không, sao còn cần cân nhắc chứ, gặp được người đàn ông tốt như tổng giám đốc Lê, không cần cần nhắc, hoàn toàn không cần cân nhắc!” Vẻ mặt Kiều Minh Anh kiên quyết, trong lòng lại đang rơi lệ.
Tuy cô gái anh vừa yêu vừa hận đang nói linh tinh trước mặt, nhưng Lê Hiếu Nhật nghe lại thấy hơi vui vẻ.
Xem như vì mình giữ lại một chút hi vọng đi.
Ánh mắt anh hơi dịu lại, nụ cười khóe môi chưa thay đổi, buông ngón tay nắm cằm của Kiều Minh Anh ra, thuận thế ngồi bên cạnh cô.
Cả người Kiều Minh Anh nhất thời kéo căng, ngồi đó không dám cử động, như thể hóa đá.
Diệp Tử không muốn làm người ngoài cuộc nhìn Lê Hiếu Nhật nói chuyện với Kiều Minh Anh, đẩy xe lăn đến bên cạnh Dương Ly, lập tức có người chuyển chỗ ngồi ra sau một ít, tiện cho cô ta vào.
”Cô Kiều, cô không ngại chúng tôi ngồi cùng chứ?” Diệp Tử ôn nhu nhìn Kiều Minh Anh hỏi.
Một tiếng chúng tôi, nhạy bén đem bản thân và Lê Hiếu Nhật đặt cùng nhau, ném Kiều Minh Anh ra ngoài.
”Nếu chúng tôi nói ngại thì cô sẽ đi à?” Dương Ly nhìn cô ta, khóe miệng cong lên, cười như không cười nói.
Diệp Tử không ngờ Dương Ly lại không cho cô ta mặt mũi như vậy, hơn nữa Lê Hiếu Nhật còn ở đó, cô ta nghĩ dù bọn họ có thực sự để ý cũng sẽ kiêng nể Lê Hiếu Nhật mà không nói ra, chỉ đành nuốt xuống.
Nhưng hiện tại…nhìn thế nào cũng không giống như vậy.
”Đùa thôi, Hiếu Nhật ở đây, Diệp Tử cũng phải ở đây mới đúng.”
Không hổ là người phụ nữ có kinh nghiệm, Kiều Minh Anh không khỏi vỗ tay cho cô ta.
Nhưng Kiều Minh Anh rất phiền muộn, dựa vào cái gì cô luôn phải bóp chết từng bông hoa đào của Lê Hiếu Nhật chứ?
Sắc mặt Lê Hiếu Nhật bình thản, cũng không vì lời nói của Diệp Tử mà thay đổi quá lớn.
”Cậu chủ.” Lê Tiến Dũng bỗng nhiên xuất hiện, như mọi khi, trang phục và kính râm đen toát lên khí chất lạnh lùng.
Lê Hiếu Nhật khẽ gật đầu, ý bảo anh ta nói.
”Chuyện anh phân phó đã có kết quả.”
”Ừ!” Ánh mắt Lê Hiếu Nhật suy tư trong vài giây, sau đó quay đầu nhìn Kiều Minh Anh, con người nhu hòa hơn: ”Ở đây đợi tôi.”
”Đợi anh làm gì?” Kiều Minh Anh trừng mắt không muốn làm rõ ý của anh, hỏi ngược lại.
Nhưng Lê Hiếu Nhật đã đứng lên, theo sau là Lê Tiến Dũng, rời khỏi nhà hàng đi ra ngoài.
Cái quỷ gì thế!
Khóe miệng Kiều Minh Anh giật giật, đờ đẫn cầm lấy ly nước trái cây trước mặt và hút vài hơi.
”Tình cảm của cô Kiều và Hiếu Nhật tốt ghê, thực khiến người ta hâm mộ.” Diệp Tử cong môi cười, đôi mắt khẽ nheo lại che đi cảm xúc thật trong đáy mắt.
Rõ ràng là cô ta đi ra cùng Hiếu Nhật, vì sao anh chỉ dặn mỗi Kiều Minh Anh chứ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK