CHƯƠNG 126: NGƯỜI PHỤ NỮ NGỐC
Kiều Tiểu Bảo chớp chớp đôi mắt khó hiểu nhìn cô: “Mami, có chuyện tốt tại sao phải kêu Dạ Nhất chứ? Giao cho bảo bối không được sao?”
“Con còn quá nhỏ rồi, đợi con lớn đã rồi nói.” Kiều Minh Anh sáp đến bên tai của Kiều Tiểu Bảo, nói chuyện đó cho bé nghe.
Kiều Tiểu Bảo vừa nghe vừa gật đầu, sau khi nghe xong thì có chút cạn lời, thì ra chuyện tốt của mami thật ra chính là bảo Dạ Nhất đi nghe ngóng xem Kiều Chấn Huy và Lâm Thu Thuỷ bị thương như thế nào a.
Tối hôm qua bé nhìn thấy bọn người Dạ Nhất làm nổ tung nhà họ Kiều, Kiều Chấn Huy ở trong xe, lúc đó đang định rời khỏi, Kiều Tiểu Bảo nhắm chuẩn thời gian bảo bọn người Dạ Nhất kíp nổ, nếu như lúc đó Kiều Chấn Huy định về biệt thự thì chỉ e là bây giờ sẽ không chỉ đơn giản là bị thương nữa rồi.
Kiều Tiểu Bảo nhớ lời của Kiều Minh Anh nên giữ lại mạng của Kiều Chấn Huy, nếu không chỉ riêng cái tát và cây gậy tối hôm qua thôi, bé sẽ không bỏ qua cho bọn họ đâu.
“Đúng rồi, daddy của con đâu?” Kiều Minh Anh ngước mắt lên nhìn thời gian một cái, mới một giờ, chắc là đang đi làm nhỉ?
“Daddy còn đang gọi điện thoại, lát nữa sẽ qua đây thôi.” Lúc Kiều Tiểu Bảo qua đây còn nghe được mấy chữ như hợp tác cái gì nữa, chắc là định ra tay với Kiều Thị rồi.
Khoé miệng Kiều Minh Anh giựt một cái, không có đi làm sao?
Hình như gần đây số lần Lê Hiếu Nhật đến công ty càng lúc càng ít rồi thì phải, nếu cứ như vậy CR sẽ không bị sập đó chứ?
“Đúng rồi mami! Có một chú kêu bảo bối giao cái này cho Mami nè.” Kiều Tiểu Bảo đột nhiên nhớ ra, tối hôm qua lúc rời khỏi nhà họ Lê, có một người đàn ông đeo kính đến đưa thứ này cho bé, bảo bé giao cho Kiều Minh Anh.
Sau khi giao đồ cho Kiều Tiểu Bảo xong, người đàn ông đó đã rời khỏi rồi.
Kiều Tiểu Bảo lo cái đồ này sẽ có vấn đề gì đó nên đã đặc biệt bảo Dạ Nhất đi kiểm tra rồi, kết quả là không có bất kỳ vấn đề gì cả.
Là một bông hồng màu xanh.
Kiều Minh Anh nhíu đôi mày thanh tú lại, trong đôi con ngươi long lanh loé qua một tia khó hiểu, cô nhìn Kiều Tiểu Bảo: “Là ai tặng vậy?”
Hoa hồng xanh vốn không phải là loài hoa cô thích, ở nước C này cô cũng không có nhiều người thân quen, không nghĩ ra được là ai lại tặng hoa cho cô nữa.
Hơn nữa, chỉ tặng có mỗi một đoá thôi, cũng quá kỳ lạ rồi.
Càng kỳ lạ hơn, còn là kêu Kiều Tiểu Bảo đưa cho cô nữa, người đó làm sao mà biết Kiều Tiểu Bảo quen biết cô chứ?
“Không biết nữa, cái chú đó còn nói, bảo mami dưỡng thương cho tốt, chú ấy sẽ còn tới nữa.” Trên khuôn mặt mềm mại đáng yêu của Kiều Tiểu Bảo có mang theo một sự lạnh băng, người đó rõ ràng là đã nhìn thấy bọn họ làm nhà họ Kiều nổ tung, nhưng không có nói gì cả, hơn nữa còn biết bé là con trai của Kiều Minh Anh nữa.
Người đó rốt cuộc là ai chứ?
“Như vậy à.” Kiều Minh Anh gật gật đầu, cầm lấy đoá hoa hồng xanh đó nhìn một cái, sau đó lại đặt vào trong hộp, rồi bảo Kiều Tiểu Bảo tuỳ ý đem cất vào đâu đó.
Kiều Tiểu Bảo nhận lấy cái hộp sau đó tìm một chỗ để cất, vừa định sải đôi chân nhỏ quay về bên cạnh Kiều Minh Anh thì cổ áo đã bị một bàn tay to lớn xách lên rồi.
“Đó là cái gì?” Lê Hiếu Nhật đưa tay véo lấy khuôn mặt của Kiều Tiểu Bảo, nhìn thấy chiếc hộp bị đặt trên bàn nên hỏi.
Kiều Tiểu Bảo phồng hai má lên, bé nhìn chiếc hộp rồi mỉm cười xảo quyệt: “Đó là hoa do người theo đuổi mami tặng cho mami đó, daddy, địa vị của ba có nguy hiểm rồi.”
“Ai tặng?” Lê Hiếu Nhật cầm chiếc hộp lên rồi mở ra xem, khoé môi cười khẩy một tiếng: “Thời đại nào rồi mà còn tặng hoa, vứt đi.”
“Daddy, muốn nịnh cho con gái vui thì hoa là cần thiết đó, daddy chưa từng tặng hoa cho mami sao?” Kiều Tiểu Bảo nhìn động tác tiêu sái vứt chiếc hộp vào trong thùng rác của Lê Hiếu Nhật, rồi mở to đôi mắt lên như nghĩ tới cái gì đó và hỏi.
Kiều Tiểu Bảo biết, ngoại trừ ba nuôi Lục Cung Nghị của bé ra thì còn có rất nhiều người theo đuổi tặng hoa cho mami nữa, lần nào mami cũng đem số hoa đó ra ngoài bán, sau đó sẽ mua thật nhiều đồ ăn vặt về cho bé.
Cho nên Kiều Tiểu Bảo không ghét hoa chút nào cả.
Lê Hiếu Nhật đưa đôi mắt lập loè nhìn ra chỗ khác, hình như thật sự là chưa có.
Ánh mắt mà Kiều Tiểu Bảo nhìn Lê Hiếu Nhật lúc này liền trở nên ghét bỏ: “Daddy, ba vậy mà lại chưa từng tặng hoa cho mami nữa, như vậy mami sẽ kết hôn với người đàn ông khác đó.”
“Nếu như chỉ vì một đoá hoa rách nát mà kết hôn với người đàn ông khác thì cô ấy cũng thật chả có chút tiền đồ nào rồi.” Lê Hiếu Nhật khinh miệt nhếch môi lên nói.
Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, người khác mới cầm đoá hoa mà đã tung tăng tung tẩy chạy theo người ta rồi, thật đúng là Kiều Minh Anh không có chí khí gì hết mà.
“Anh nói ai không có tiền đồ hả?” Kiều Minh Anh nhìn thấy anh vào thì lập tức nhắm mắt lại giả vờ ngủ, nhưng vừa nghe thấy Lê Hiếu Nhật nói cô không có tiền đồ thì lập tức mở mắt ra.
Chỉ vì một đoá hoa rách nát mà kết hôn với người đàn ông khác thì cô cũng thật chả có chút tiền đồ nào rồi, vậy là sao?
“Mami, daddy nói Mami không có tiền đồ!” Kiều Tiểu Bảo xảo quyệt mà cất cao giọng nói, bé đây chính là đang thêm dầu vào lửa đó.
Lê Hiếu Nhật lập tức véo một cái vào chiếc mông nhỏ của Kiều Tiểu Bảo, nhóc con, còn muốn cáo trạng sao.
“Con nói cho ai kia nghe, Mami còn tốt hơn mấy cái người tự cao tự đại không có hoa mà đã muốn kéo người ta đi đăng ký kết hôn đó đó.” Kiều Minh Anh không phục mà liếc mắt nhìn Lê Hiếu Nhật nói.
Kiều Tiểu Bảo quay đầu nhìn Lê Hiếu Nhật, đôi mắt to chớp chớp vài cái, không biết có nên truyền đạt không nữa.
Lê Hiếu Nhật đặt Kiều Tiểu Bảo xuống, Kiều Tiểu Bảo lập tức xông qua bên cạnh của Lê Hiếu Nhật, sải đôi chân ngắn ngủn chạy ra ngoài cửa.
Bé vốn định đóng cửa, nhưng lại giống như là đột nhiên nhớ tới gì đó, nghiêng người một cái, bé ló chiếc đầu nhỏ từ bên ngoài cửa vào nhìn Lê Hiếu Nhật nói: “Daddy, vết thương của mami còn chưa khỏi đâu, tét mông nhẹ chút thôi nha.”
Nói xong thì lập tức đóng cửa lại.
Tiểu tử thối, tên phản đồ này!
Khuôn mặt nhỏ của Kiều Minh Anh nhăn lại, không giúp mami thì cũng thôi đi, còn kêu tên ma đầu này đánh cô nhẹ chút nữa chứ?!
Đúng là uổng công nuôi bé rồi mà!
Khoé môi Lê Hiếu Nhật nhếch lên một nụ cười với tâm trạng rất tốt, hai tay đút vào trong túi quần, sau đó đi tới trước chiếc bàn ở đối diện Kiều Minh Anh, kéo ngăn kéo ra rồi lấy một số thuốc ra ngoài.
“Anh muốn làm gì đó? Đầu độc tôi à?” Kiều Minh Anh nhìn thấy anh không có ra tay mà lại lấy thuốc ra, kinh hãi đến độ suýt chút nữa đã nhảy dựng lên rồi.
Kết quả là làm bờ vai đụng vào tường, đau đến nỗi cô phải nghiến răng nghiến lợi.
“Không muốn bị đau chết thì ngoan ngoãn ngồi im đi, ai bảo em nhúc nhích lung tung làm gì.” Đôi mày kiếm của Lê Hiếu Nhật cau lại, rồi búng một cái lên vầng trán láng mịn của cô.
Chưa từng thấy qua người phụ nữ nào ngốc như vậy hết, rõ ràng là biết đau rồi mà còn nhảy nhót lung tung như con khỉ nữa, chê chưa đủ đau sao?
“Anh muốn làm gì?” Kiều Minh Anh không dám nhúc nhích lung tung nữa, khuôn mặt nhỏ của cô nhăn lại, trong lòng nghĩ đợi cô khỏi rồi, đánh không lại anh thì cũng phải cắn chết anh.
Dù sao răng của cô cũng sắc nhọn lắm đó.
“Thoa thuốc.” Lê Hiếu Nhật lấy một bình thuốc ra, đều là chất lỏng trong suốt giống như loại thuốc dị ứng mà Kiều Minh Anh thoa trước đây vậy, trong lòng thầm nghĩ Slater này đúng là hiểu lòng của phụ nữ mà, trong suốt vẫn là đẹp hơn mấy cái sáu màu bảy sắc kia.
Nhưng mà dị ứng còn chưa khỏi thì lại bị vết thương mới nữa, Kiều Minh Anh cảm thấy mình thật là xui xẻo mà, xui xẻo đến một mức độ mới rồi.
Nhưng mà thực ra, loại thuốc này là do Lê Hiếu Nhật đặc biệt bảo Slater điều chế ra, vì để cho vết thương đẹp mắt chút mà thôi.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK