Ngay khi hoảng hồn lại, phát hiện Vũ Thuần Tử lại đứng tại một bên khác.
"Thư Hình! Cẩn thận!"
Phạm Chánh Anh bất ngờ lên tiếng nhắc nhở.
Vào lúc này, thân ảnh Vũ Thuần Tử chớp nhoáng lại biến mất thêm lần nữa.
Thư Hình sửng sốt, vội vàng phản ứng lại, hét lớn.
"Thoái Kiếm Hộ Thể"
Chỉ thấy hắn đánh ra vô số vòng kiếm, tốc độ cực kỳ nhanh, đem thân thể Thư Hình biến thành một chiếc kén bằng đường kiếm.
Vũ Thuần Tử dùng phân thân liên tục thoắt ẩn thoắt hiện, sau đó trực tiếp xuất hiện sau lưng Thư Hình, cánh tay dồn lực lượng mạnh mẽ đánh ra, vị trí tấn công lại là tấm khiên trước người Thư Hình.
"Dư Chấn!"
Bành bành!!!
Dư Chấn đánh trên tấm khiên, ngay lập tức bị dội ngược lại, làm cho Vũ Thuần Tử có chút kinh ngạc, sắc mặt hắn càng thêm kiên định.
Thân thể Thư Hình có chút lung lay, nhưng vẫn không có xê dịch bao nhiêu.
"Địa Chấn!"
Xùy xùy…
Lực lượng vẫn như cũ bị phản đòn, khiến Vũ Thuần Tử lui ngược ra xa.
Di Trạch bên này sau khi phản ứng lại, lập tức nhảy vào giao tranh.
"Truy Tung Kiếm Pháp!"
Bỗng nhiên thanh kiếm trong tay hắn tự động bay ra khỏi tay, theo sự điều khiển, đâm rách không khí tiến tới Vũ Thuần Tử.
Tiếng gió rít gào không ngừng vang lên bên tai, Vũ Thuần Tử trong lòng đánh cái lạnh run, ngay tức thì thi triển phân thân né tránh. Thân ảnh của hắn liền xuất hiện phía bên phải mười mét.
Di Trạch thấy vậy, liền nở một nụ cười lạnh.
Kiếm thế không có bởi vì vậy mà đánh hụt, chỉ thấy nó tự động bẻ cong đường thẳng, nhắm vào thân hình Vũ Thuần Tử phía xa lao đến.
Nhìn thấy cảnh này, Vũ Thuần Tử liền giật mình sửng sốt, không dám lơ là, nhanh chóng dùng phân thân nhảy qua bên khác né tránh. Nhưng đều cùng một dạng, thanh kiếm giống như có gắn định vị, không ngừng truy đuổi theo chính mình.
Lại nhìn về phía Di Trạch, Vũ Thuần Tử không khỏi hồ nghi, người này điều khiển thanh kiếm, không có thời gian phân tâm để tấn công, hẳn là đang sử dụng tinh thần lực khống chế thanh kiếm.