• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nàng đột nhiên lên tiếng ngăn cản, nếu đưa bọn họ vào nội môn, sau này sẽ khiến bọn hắn ỷ vào thực lực của chính mình, ngang tàng hống hách không coi ai ra gì.  

             Nam Cung Nguyệt San cũng thừa nhận gật đầu, sau đó lại nói.  

             "Tỷ tỷ, mấy ngày trước minh chủ Diệp Vô Song đưa ra công văn, nói, hai năm sau sẽ tổ chức Đại Hội Luận Võ, chúng ta được năm vé đi vào tham gia, yêu cầu từ Trúc Cơ cảnh trở xuống."  

             "Đại Hội Luận Võ? Không phải nói năm năm một lần sao?"  

             Nam Cung Nguyệt Sương chợt khó hiểu, nhíu chặt lông mày suy nghĩ.  

             "Việc này ta cũng không biết!"   

             Nguyệt San cũng có chút không hiểu, lắc đầu trả lời.  

             "Tông chủ, vị này là…"  

             Lúc này, một vị trưởng lão đột nhiên nhìn về phía Vũ Thuần Tử hỏi, người này có khuôn mặt hình tròn, trên má phải hắn có một nốt ruồi to, thân thể không cao lớn, chỉ cao một mét hai là vừa.  

             Hắn là tam trưởng lão tại Băng Linh Tông, tên gọi Mỗ Lao, năm nay hai trăm năm mươi tuổi, tu vi Phá Đan cảnh lục trọng.  

             Nghe Mỗ Lao lên tiếng hỏi, ba người trung niên còn lại đồng loạt dỏng tai lắng nghe.  

             Nam Cung Nguyệt Sương nhìn năm người, nhanh chóng giới thiệu Vũ Thuần Tử, nói.  

             "Hắn tên Vũ Thuần Tử, được ta nhặt về từ xóm nghèo trong lúc dao du, do hắn không có nơi để ở, ta đành mang hắn về để hắn làm một vài việc trong tông."  

             Vũ Thuần Tử ở một bên nghe vậy, nét mặt đột nhiên co quắp, trong lòng thầm mắng nữ nhân khốn nạn, bắt cóc hắn về đây, còn bày đặt giả nhân giả nghĩa.  

             Nếu không phải muốn xem thế giới này như thế nào, Vũ Thuần Tử đã trực tiếp cùng nàng tranh luận một phen.  

             Hiện tại hắn không thể không lép vế, đành im lặng nhìn đám người, nở một nụ cười gượng.  

             "Tỷ tỷ, ngươi cũng có mắt thẩm mỹ ghê gớm, nhặt ai không nhặt, lại đi nhặt trúng mỹ nam, ta bắt đầu nghi ngờ tỷ có mờ ám."  

             Nam Cung Nguyệt San không khỏi đánh giá Vũ Thuần Tử vài lần, chợt quay sang Nam Cung Nguyệt Sương cười đùa trêu ghẹo.  

             "Bớt nhiều lời, Chúc Vũ, ngươi mau chóng sắp xếp cho hắn chỗ ở."  

             Sắc mặt Nam Cung Nguyệt Sương có chút mất tự nhiên, tức giận lên tiếng.  

             "Vâng!"  

             Một người trung niên thô kệch to lớn bước ra cung kính đáp.  

             "Khoan đã!"  

             Lúc này, một người trong số đó cất giọng ngăn cản.  

             Nam Cung Nguyệt Sương cùng muội muội nhìn về phía hắn, Nam Cung Nguyệt Sương sắc mặt có chút không vui, hỏi.  

             "Từ Ẩn trưởng lão, ngươi muốn nói gì?"  

             "Tông chủ, ta biết ngươi tính tình hiền lương, nhưng không thể mang một thường dân hèn hạ vào trong tông môn được, tông môn cũng không phải loại muốn đến là đến, muốn đi là đi."  

             Từ Ẩn trưởng lão nhanh chóng phản đối, hắn không thích cách làm việc của Nam Cung Nguyệt Sương.   

             Nam Cung Nguyệt Sương bỗng nhiên nhíu mày, sắc mặt hiển nhiên không được tốt, giọng nói sắc bén trực tiếp chất vấn.  

             "Nhị trưởng lão, ta mang ai vào cũng không có liên quan gì đến ngươi, ta là tông chủ hay ngươi là tông chủ, dám tùy ý từ chối quyết định ý kiến của ta?"  

             "Ta không dám!" Từ Ẩn đột nhiên cứng họng, trả lời.  

             "Hừ! Hắn là do ta mang về, mau sắp xếp đi!"  

             Nam Cung Nguyệt Sương lạnh lùng nói.  

             "Tông chủ! Ngươi muốn hắn ở lại cũng được, nhưng phải để ta kiểm tra thực lực của hắn, mới biết đặt hắn ở nơi nào mới phải."  

             Từ Ẩn bỗng nhiên nói, khiến đám cao tầng âm thầm gật đầu đồng ý,   

             Nam Cung Nguyệt Sương khẽ nhíu mày, nàng suy nghĩ trong chốc lát liền gật đầu.  

             "Tiểu tử, muốn ở lại Băng Linh Tông liên tiến đến đấm mạnh vào Thạch Trụ này."  

             Một lão giả râu tóc bạc phơ, khuôn mặt xếp đầy nếp nhăn, nhìn qua chắc cũng bảy mươi tám mươi, nhưng thực chất hắn đã ba trăm tuổi, tu vi đạt tới Phá Đan cảnh cửu trọng. Chỉ thấy hắn khẽ vẫy tay về phía Vũ Thuần Tử ôn hòa nói, khiến Vũ Thuần Tử có chút thiện cảm.  

             Người này là đại trưởng lão, Huyền Trang.   

             Vũ Thuần Tử vẫn tràn đầy nghi hoặc, sau khi được đưa đến quảng trường, chính giữa nó xuất hiện một cái cột cao lớn màu ngọc bích.  

             "Đánh lên nó!"  

             Nam Cung Nguyệt Sương lạnh giọng nói, nàng cũng muốn xem thử, khôi lỗi tự động sản sinh ra sinh cơ có gì đặc biệt?  

             Vũ Thuần Tử có chút chần chờ, hắn đoán cái thứ cao cao tròn nhẵn trước mắt này, chính là Trắc Nghiệm Thạch, cũng tương tự trong cuốn tiểu thuyết Đấu Phá Thương Khung mà hắn từng đọc qua.   

             Năm đó Tiêu Viêm cùng Tô Huân Nhi chẳng phải dùng nó để kiểm tra thực lực sao?   

             Xem ra bản thân mình rất có hào quang nhân vật chính!  

             Hắn không khỏi suy nghĩ viển vông, cho đến khi Từ Ẩn khó chịu lên tiếng.  

             "Mau đánh xuống, chúng ta không có thời gian."  

             Vũ Thuần Tử thầm liếc nhìn Từ  n một chút, sau đó cũng đánh vào thiết thạch trụ, hắn cũng muốn xem xem, chính mình có bao nhiêu mạnh mẽ.  

             Rầm…  

             Vũ Thuần Tử dùng toàn lực đấm thẳng vào thiết trụ bên trên, ngoại trừ bàn tay có chút đau ra, Trắc Nghiệm Thạch vẫn như cũ không dao động.  

             "Này…"  

             Vũ Thuần Tử cảm thấy nghi hoặc không thôi.  

             Nam Cung Nguyệt Sương tỷ muội, cùng bốn vị cao tầng có chút sững sờ, nó không có phản ứng?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK