Điều này khiến Vũ Thuần Tử không khỏi bất ngờ.
Bên ngoài lúc này đột nhiên vang lên âm thanh trong trẻo tự nhiên, khiến hắn nghe xong cũng kinh ngạc không thôi.
"Ai là Vũ Thuần Tử? Mau bước ra cho ta!"
m thanh vừa dứt, bên ngoài liền xuất hiện ba người lạ mặt đi tới, người đi đầu không ngờ lại là một nữ nhân, dung mạo có chút xinh đẹp, cũng chỉ được coi là có chút dung nhan mà thôi. Cái thu hút nam nhân nhất vẫn là số đo ba vòng của nàng, ngoài ra, hắn không thấy khí chất mỹ nhân. Nhìn sơ qua thiếu nữ này chắc cũng tầm mười tám mười chín.
Hai người ở sau đều là nam nhân, ngũ quan khá bình thường, không có gì đặc biệt, bọn họ khép nép theo sau đuôi, tựa như một nô tài nghe sai khiến.
Vũ Thuần Tử khẽ nhíu mày, trong lòng không ngừng đánh giá thiếu nữ trước mặt.
Hắn cứ tưởng người gây rối sẽ là nam nhân, không ngờ ngay cả nữ nhân cũng hống hách như vậy.
Thiếu nữ này tên là Lý Diệu Hiên, năm nay hai mươi tuổi, tu vi đạt tới Phát Mạch tứ trọng. Ha người còn lại đều là thuộc hạ của nàng, gọi A Tam, A Tứ, tu vi Nhân Sơ cảnh tam trọng. Bọn họ theo nàng vào đây đã lâu, mấy năm nay trung thành đi theo nàng không rời.
Chỉ thấy Lý Diệu Hiên liếc mắt nhìn Vũ Thuần Tử đang dần bước ra, trong lòng không khỏi kinh ngạc, không ngờ người vừa tới này, lại anh tuấn đến vậy.
Y phục màu xanh lục, ngũ quan cân đối, mày kiếm, mắt lãnh đạm, làn da trắng, thân cao một mét chín, thân hình vừa phải không to lớn thô kệch, cộng thêm bước chân nhàn nhã bước đi, khiến tâm nàng có chút lung lay.
Vừa nhìn nàng cứ nghĩ là tiểu thiếu gia của gia tộc nào đó đi vào đây.
Nhưng sau khi nghe nhiều đệ tử trong đây nói, người này không có tu vi, tâm tình hoan hỉ của nàng ngay lập tức đóng băng. Nam nhân dù có đẹp, cũng không có thực lực mạnh, không thể lọt vào mắt xanh của nàng.
Chỉ thấy Lý Diệu Hiên hất cằm gặn hỏi.
"Ngươi là Vũ Thuần Tử?"
"Phải! Ngươi là…"
Vũ Thuần Tử gật đầu thừa nhận, đánh giá nữ nhân một lượt, thắc mắc hỏi.
"Hỗn xược, thân thể ngọc ngà của Lý gia tiểu thư cũng dám nhìn bậy? Mau nhắm con mắt chó của ngươi lại."
Bất ngờ một người bên phải gọi A Tứ lớn tiếng chửi bới.
"Ta có mắt ta muốn nhìn đâu cũng được, không tới phiên tên cẩu nô tài ngươi lên tiếng!"
Vũ Thuần Tử chợt giận dữ phản bác.
"A Tứ, hắn chỉ là con cóc ghẻ thôi, không làm nên đại sự gì được, đừng chấp nhặt loại như vậy làm gì."
Giọng nói chanh chua của Lý Diệu Hiên chợt vang lên, khiến hai gã thị vệ gật đầu hưởng ứng.
Mà Vũ Thuần Tử bên này không có bao nhiêu tức giận, chậm rãi nói.
"Cô nương đến không gõ cửa, còn thả chó sủa bậy, đã chó sủa bậy còn thôi đi, ngay cả chủ nhân cũng học theo, con người thời đại này thật là..."
Lý Diệu Hiên nghe vậy, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, nàng không ngờ Vũ Thuần Tử lại tung ra lời nói sắc bén như vậy, lạnh lùng nói.
"Ngươi tưởng chỉ dựa vào mồm mép là có thể ra oai sao? Trong ngoại môn này, hễ ai mới bước vào đều phải ngoan ngoãn phục tùng."