Thân thể Thiên Vũ ngã xuống đất, nhanh chóng phun ra ngụm máu tươi.
"Thiên Vũ!"
Đồng bọn thấy vậy ngay lập tức cả kinh, kinh hãi kêu lên.
Hắn không hề thấy Vũ Thuần Tử ra đòn từ lúc nào, chỉ thấy được Thiên Vũ bay ra xa mà thôi, điều này làm hắn vô cùng khiếp sợ.
Chưa đợi hắn phản ứng lại, Vũ Thuần Tử đã xuất hiện ngay bên cạnh hắn từ lúc nào không hay.
Nhìn ngũ quan anh tuấn trước mặt, kèm theo sắc mặt băng lãnh không có chút cảm tình nào, hắn không khỏi ứa ra mồ hôi hột. Vội vã cầm cây đao đâm thẳng vào vùng ngực Vũ Thuần Tử.
Vũ Thuần Tử nhẹ nhàng nghiêng người qua thoát được một đòn, sau đó cánh tay phát huy lực lượng, hét lớn một tiếng, đánh một chưởng vào ngực tên này.
"Địa Chấn!"
Đùng…
"A…"
Tên thị vệ kia chỉ kịp kêu thảm một tiếng, thân thể hắn ngay lập tức bị nổ tung, hóa thành vô số hạt mưa máu.
Thiên Vũ sau khi chứng kiến cảnh này, càng làm cho hắn bị dọa sợ, hai chân mềm nhũn ngã rạp xuống đất, sợ hãi van xin.
"Thiếu hiệp, bọn ta có mắt không tròng, lỡ mạo phạm ngươi, hi vọng ngươi có thể tha cho ta một mạng, ta đời này nguyện làm trâu làm ngựa cho ngươi suốt đời."
"Hừ! Ta không cần nô lệ, mau giao toàn bộ đồ đạc ra!"
Vũ Thuần Tử hừ lạnh quát lớn.
Khiến Thiên Vũ sợ hãi run cầm cập, nhanh chóng lấy ra toàn bộ vật dụng mang theo bên người đưa cho Vũ Thuần Tử.
Vũ Thuần Tử không có từ chối, liền đem nó thu hết, lạnh lùng nhìn Thiên Vũ, nói.
"Cút!"
Thiên Vũ nghe vậy giống như chịu được ân xá, vui vẻ vắt chân lên cổ chạy thật nhanh, mặc kệ cái gì uy phong, hay danh tiếng tông môn lớn. Quan trọng nhất vẫn là bảo toàn tính mạng trước tiên, chỉ cần còn sống, mối thù hôm nay sẽ sớm đòi lại.
Trong lòng hắn âm thầm thề độc, sau khi trở lại tông môn, liền nhanh chóng bẩm báo với cao tầng, tìm kiếm tung tích truy bắt thiếu niên bí ẩn này.
"Dư Chấn!"
Vào lúc này, Vũ Thuần Tử bỗng nhiên phát ra âm thanh.
Khiến Thiên Vũ không rét mà run, hắn cảm nhận được điều gì đó, trong lòng muốn co giò lên chạy thật nhanh, nhưng đáng tiếc đã quá muộn.
Chỉ thấy thân thể Thiên Vũ tựa như một quả cà chua, nhanh chóng nổ tung thành vô số mảnh nhỏ, thảm trạng vô cùng thảm khốc, kết quả tương tự tên thị vệ lúc nãy.
Giết chết hai người vừa rồi, ánh mắt Vũ Thuần Tử không hề nháy một lần, đem y phục dính đầy máu cởi ra, bắt đầu thay lên bộ khác.
Càng ngày hắn càng cảm thấy không còn tâm lý trong khi hạ sát thủ một ai đó, đây cũng là do bọn họ tự tìm đường chết, hắn không có giết nhầm người vô tội, mà là giết những kẻ cần giết, cho nên nội tâm chẳng hề mang chút nào áy náy trong lòng.
Sau khi xong xuôi, Vũ Thuần Tử liền rời đi, không có nán lại chút nào, theo thông tin có được, phía trước chính là tông môn của bọn họ, nếu đi về phía đó, chẳng khác nào tự đem mình đi nộp mạng.