Chưa đợi nàng lên tiếng hỏi thêm, đã không thấy thân ảnh Nam Cung Nguyệt Sương đâu cả.
Mà đám cao thủ cũng ngơ ngác không hiểu.
"Tỷ tỷ hôm nay hơi lại."
Nam Cung Nguyệt San chợt hiện lên suy nghĩ.
Tại một căn phòng trên đỉnh Băng Linh Tông, Nam Cung Nguyệt Sương mặc một bộ hồng y, toàn thân toát lên vẻ thánh khiết.
Nàng không khỏi có chút bất ngờ với hình dáng hiện tại, nàng cảm giác bản thân càng xinh đẹp hơn trước kia rất nhiều.
Trải qua chuyện này, tu vi của nàng sớm đã đạt tới Thành Anh cảnh ngũ trọng đỉnh phong, chỉ kém chút liền có thể đạt tới lục trọng.
Trong lòng nàng đã sớm đem chuyện kia gác lại sau đầu, bởi vì bản thân còn có việc cần phải làm. Hiện tại tu vi tiến triển quá nhanh, cơ hồ sắp sửa vượt qua minh chủ Diệp Vô Song, điều nàng cần làm bây giờ chính là, phải nhanh chóng tập luyện, tạo cho căn cơ càng vững chắc hơn mới được.
Ánh mắt nàng bỗng chốc nhìn về một hướng, tại phương xa về phía tây, nơi này có một bí địa cực kỳ nguy hiểm, nhân loại ít khi dám đặt chân tới nơi đó.
Bên trong nó có vô số yêu thú mạnh mẽ, ngay cả bản thân nàng cũng không chắc chắn có thể sống sót đi ra.
Đây chính là mục tiêu nàng muốn đến, Cửu Địa Sâm Lâm!
Nàng cần phải trở nên mạnh, mới có thể đứng trên vạn người được!
Đôi mắt Nam Cung Nguyệt Sương trở nên nghiêm túc, ngay lập tức hóa thành một làn gió biến mất tại Băng Linh Tông.
Phía bên kia, Vũ Thuần Tử sau khi rời khỏi Băng Linh Tông, liền một đường chạy thẳng về hướng đông, nơi này toàn bộ đều là cây cối um tùm, cùng với đó bao phủ một lớp tuyết dày đặc.
Nhìn chung quanh, bản thân hắn cũng không biết hiện giờ đang ở đâu.
"Băng Linh Tông! Ta sớm muộn cũng sẽ trở lại."
Vũ Thuần Tử đem ký ức này khắc sâu vào tâm trí, thầm nghĩ.
Hiện tại, chính mình đã rời đi Băng Linh Tông cũng đã hai mươi dặm đường, may là có tu vi chống đỡ nếu không đã bị chết cóng từ lâu.
Tuy hai tay hắn có chút tê dại, nhưng vẫn không có xảy ra tình trạng mất nhiệt.
Không biết trải qua bao lâu, bản thân Vũ Thuần Tử đã đi được một đoạn đường dài, thể lực trong người đang dần dần tiêu hao, trong khi đó sắc trời lại chuẩn bị tối, nếu không tìm một nơi trú ẩn, có lẽ đêm nay sẽ là một đêm lạnh cóng.
Ngay lúc Vũ Thuần Tử đang tìm tòi chỗ nghỉ chân, đột nhiên có từng tiếng bước chân dồn dập đang chạy tới bên này.
Hắn có chút sửng sốt, nhưng lại không có để tâm lắm.
Một lúc sau, hai người liền xuất hiện trước mặt Vũ Thuần Tử, hai người này gồm một nam và một nữ, nữ nhan sắc có chút tương đối xinh đẹp, kèm theo vóc dáng khá tốt. Nam nhân bên cạnh, tầm hai mươi sáu tuổi, ngũ quan hắn không được bắt mắt, mắt nhỏ, mũi to, miệng rộng, cộng với thân hình hơi béo. Chỉ là khí tức của hắn khá kỳ lạ, tuyết vừa rơi thân thể hắn, liền bị một lớp phòng hộ trong suốt đánh bay.
"Oan gia ngõ hẹp! Thật đúng là oan gia ngõ hẹp."
Bỗng nhiên, nữ nhân mặc màu kim phục, vang lên âm thanh cười lạnh.
Vũ Thuần Tử vừa nghe, ngay lập tức nhận ra được người đến, hắn không khỏi nhíu mày, người này không phải là ai khác, chính là thối nữ nhân Lý Diệu Hiên từ bên trong Băng Linh Tông chạy ra.