Theo tục lệ ở gia tộc nàng, nếu nam nhân nào nhìn thấy thân thể nữ nhân, thì phải cùng người đó kết thành đạo lữ, hay bản thân tự kết liễu hoặc giết chết đối phương,
Mà cách thứ ba nàng không thể làm được, thứ hai lại không thể, bởi vì nàng còn rất nhiều tương lai để hướng tới, mục tiêu của nàng chính là xưng bá toàn đại lục.
Tâm tình lúc này của nàng tràn ngập mâu thuẫn, ánh mắt có chút phức tạp nhìn Vũ Thuần Tử.
Vũ Thuần Tử bất giác nhận ra điều bất thường, không khỏi đánh cái lạnh run.
Hắn nói.
"Không phải ta tự tin, mà là sự thật, ngươi cũng đã chứng kiến rồi."
Nam Cung Nguyệt Sương không phủ nhận, nàng cũng biết bản thân không giết được hắn, thất vọng nói.
"Ngươi đi đi, đừng để ta thấy mặt lần nữa."
"Này…"
Vũ Thuần Tử kinh ngạc há hốc mồm.
"Ngươi có gì muốn nói sao? Hay muốn cùng ta trải qua đêm kia?"
Nàng bất giác nổi giận, gào rống nói, trong mắt nàng không kìm nổi nước mắt, lặng lẽ rơi xuống.
Nhìn nữ nhân phản ứng như vậy, Vũ Thuần Tử muốn hỏi lại thôi, bất lực quay người bước đi, nhưng khi đi được vài bước liền dừng lại, ho khan xấu hổ nói.
"Trong người ngươi có đồ nào cho nam giới không? Chẳng lẽ để ta trần truồng đi?"
"Cút!"
Nam Cung Nguyệt thẹn quá hóa giận, từ trong người lôi ra đống quần áo ném về phía hắn hét lớn.
Đây đều là những y phục mà nàng mang theo cho khôi lỗi, hiện tại khôi lỗi đã có linh tính, nàng cũng không thể mang theo làm gì.
Vũ Thuần Tử ngượng ngùng cười, nhanh chóng đem toàn bộ y phục, sau đó định vứt chân lên cổ chạy.
Hiện tại hắn cảm thấy sợ hãi nữ nhân kia đổi ý, dù nàng không giết được hắn, nhưng có thể dùng tác động vật lý như thường.
"Đứng lại!"
Đột nhiên, một âm thanh lạnh lùng truyền tới, khiến Vũ Thuần Tử giật thót mình.
"Ngươi tên gì?"
Nam Cung Nguyệt Sương băng lãnh hỏi.
"Khụ khụ, ta tên Vũ Thuần Tử!"
Nghe vậy Vũ Thuần Tử không hiểu dâng lên cảm xúc kỳ lạ, liền lựa chọn nói ra.
"Vũ Thuần Tử? Ngươi tên Vũ Thuần Tử? Ta sẽ nhớ tên này…"
Nàng không ngừng lẩm bẩm, sau đó lạnh giọng nói thêm
"Ta tên Nam Cung Nguyệt Sương, Tông chủ của Băng Linh Cung, nếu trong vòng năm mươi năm ngươi đạt tới Thành Anh, liền tiến đến Băng Linh Cung cầu hôn ta. Nếu ngươi không đạt tới, liền cứ an ổn sinh sống đến hết đời đi."
m thanh này vừa rơi vào tai, nghe giống như đang sai khiến thuộc hạ, khiến Vũ Thuần Tử nhíu mày khó chịu, giọng nói không khỏi mất kiên nhẫn, hỏi.
"Nếu ta đạt tới Thành Anh không đi tìm ngươi thì sao?"
"Không đi, ta sẽ tìm ngươi, cho dù chân trời góc bể sẽ một mực truy sát!"
m thanh Nam Cung Nguyệt Sương tràn đầy lạnh lẽo.
"Ngươi không có quyền quyết định con đường của ta!"
Vũ Thuần Tử lạnh nhạt nói ra một câu, khiến Nam Cung Nguyệt Sương sửng sốt.
Chưa đợi nàng lên tiếng, thân ảnh của hắn đã biến mất trong tầm mắt.
Nam Cung Nguyệt Sương trong lòng tràn đầy nộ khí.
Chẳng biết từ khi nào, trong người nàng bỗng nhiên xuất hiện một luồng khí lạ, dòng nước ấm không ngừng chạy khắp kinh mạch, sau đó mạnh mẽ phóng xuất ra bên ngoài.
Theo sự phẫn nộ trong lòng của Nam Cung Nguyệt Sương, dưới chân nàng nhanh chóng lan ra một khí tức nóng rực, lan rộng khắp bốn phía, chẳng mấy chốc, xung quanh hai mươi dặm bỗng chốc đỏ rực, từng ngọn lửa nhanh chóng thiêu cháy toàn bộ mảng thực vật.
Cảnh tượng này, làm nàng vô cùng hoảng sợ, kinh ngạc thầm nghĩ.
"Đây… Đây rốt cuộc là có chuyện gì?"
Nam Cung Nguyệt Sương lúc này mới hoàn hồn lại, phát hiện tu vi chính mình vậy mà đã đột phá tới Thành Anh cảnh giới.
"Ta đột phá?"
Nàng từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác, tu vi của nàng vốn chỉ là Phá Đan nhị trọng, không ngờ qua một đêm, đã trực tiếp xông thẳng lên Thành Anh, điều này làm nàng vô cùng hoang mang.
Ngoài ra, khí tức như lửa này từ đâu mà có?
"Chẵng lẽ…"
Nam Cung Nguyệt Sương nghĩ tới điều gì, thất thanh kêu lên.
Mà điều này, tất nhiên có liên quan cùng tên nam nhân kia, người này chắc chắn có bí mật vô cùng lớn.
Nàng bắt đầu cảm thấy hối hận, nếu biết trước có kết quả ngoài ý muốn này, đã sớm đem hắn buộc cùng chung một chỗ, không nên để cho hắn rời đi dễ dàng như vậy.
Chỉ một đêm mà tu vi đã đột phá trên mảng lớn, nếu như đêm nào cũng vậy, chẳng phải không lâu sau, nàng sẽ trực tiếp đạt tới Hóa Thần?
Nghĩ tới đây, nội tâm nàng triệt để sôi trào, ánh mắt của nàng lúc này, đã trở nên quyết đoán hơn nhiều.
Nam nhân này, nàng muốn!
Thân ảnh của nàng chớp mắt đã biến mất không thấy đâu, sau đó xuất hiện tại hai dặm phía xa.
Đây chính là tốc độ sau khi đạt tới Tiên Đế cảnh giới, Thuấn Di.
Mà tại phương xa mười dặm, Vũ Thuần Tử lúc này sắc mặt không được tốt cho lắm, một mình đi suốt mười dặm đường, hai chân muốn tê cứng đến nơi.
Chưa kể, nơi này thời tiết thật sự quá khắc nghiệt.
Lúc này, bản thân hắn đột nhiên buồn tiểu, liền chọn đại một gốc cây, nhẹ nhàng vén tà áo, để lộ tiểu kê kê ra ngoài, sau đó thong thả mà xả nước.