• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng hắn không có nổi điên như Vân Thanh kia, kìm nén cơn phẫn nộ trong lòng, hắn muốn xem xem, Vũ Thuần Tử còn ngang ngược bao lâu.  

 

Ngoại trừ Vân Thanh cùng Vân Cảnh Huy ra, còn có không ít nam nhân thầm mến mộ  Vân Diệu, bọn hắn hận không thể giết chết Vũ Thuần Tử ngay bây giờ.  

 

Nét mặt lạnh lùng băng sương của Vân Đoạn Thi cũng hiện lên tia kinh ngạc, theo nàng biết, Vân Diệu từ trước tới nay luôn an phận thủ thường, không có gần gũi với bất cứ nam nhân nào, ngày thường tuy là dễ mến, nhưng cũng không một ai có thể động đến ngọn tóc, huống chi là cái ôm eo.  

 

Mà tên thiếu niên này, lại cả gan ôm Vân Diệu ngay trước mặt bao nhiêu người, trong khi tương lai Vũ Thuần Tử đã có Vân Bích Vận.  

 

Dung nhan của nàng liền trở nên băng lãnh hơn bao giờ hết, nam nhân đều tham lam háo sắc như nhau.  

 

Vân Đoạn Thi liền bước đến trước mặt Vũ Thuần Tử, nhìn về Vân Diệu đang xấu hổ, chẳng nói chẳng rằng kéo Vân Diệu ra khỏi ma trảo của Vũ Thuần Tử.   

 

Hành động này, khiến Vũ Thuần Tử sửng sốt, nữ nhân này, đang muốn làm gì?  

 

Ngay lập tức, Vân Diệu trong lòng hắn đã bị Vân Đoạn Thi kéo ra, để Vũ Thuần Tử lâm vào kinh ngạc hồi lâu.  

 

"Này…"  

 

Đối với hành động của nàng ta, Vũ Thuần Tử bất giác cảm thấy khó chịu, nữ nhân này ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn hắn, chẳng nói câu nào, liền tự ý kéo Vân Diệu ra.  

 

Nếu không phải nàng ta là muội muội của Vân Bích Vận, hắn đã sớm dạy dỗ nàng một phen, đúng là thứ ngang ngược có thừa!  

 

"Các ngươi nên yên phận, nếu không ta sẽ bẩm báo phụ thân ta, trừng phạt những người dám quậy phá nơi thánh địa!"  

 

âm thanh băng lãnh từ Vân Đoạn Thi truyền ra, khiến đám nam nhân im bặt ngay tức khắc, không dám hó hé thêm một lời nào.  

 

Vân Diệu khẽ nhìn về phía Vũ Thuần Tử, trong lòng bất giác nổi lên cảm giác kỳ lạ, nhưng càng nhiều hơn là tức giận.  

 

Nàng thay đổi thái độ, trực tiếp không để ý đến hắn, Vũ Thuần Tử cũng biết chính mình vô lễ, không khỏi gãi gãi đầu ngượng ngùng.  

 

Vân Cảnh Huy cười trong sự sung sướng, hả hê khi thấy người khác gặp họa.  

 

Sau đó đi đến chỗ Vũ Thuần Tử, làm điệu bộ giống như bằng hữu chí cốt một dạng, đặt tay lên vai hắn vỗ vỗ, lên tiếng khuyên nhủ.  

 

"Huynh đệ không cần buồn, tin tưởng với thực lực của ngươi, sớm muộn cũng có nữ nhân theo đuổi!"  

 

Vũ Thuần Tử liếc mắt nhìn Vân Cảnh Huy, đối với loại người tiểu nhân này, hắn không có nghe lọt tai, đành miễn cưỡng gật đầu cho qua lệ.  

 

Tại tế đàn phía trên, một thanh niên đi đầu bước vào bên trong Di Sơn Trận, ngay lập tức ngồi xuống, hai chân bắt chéo nhau, bao tay đặt hai bên đầu gối, cặp mắt nhắm lại, trong miệng lại không ngừng lẩm bẩm những từ ngữ khó hiểu.  

 

Chỉ trong vài phút, linh khí trong Di Sơn Trận dồn dập tuôn trào ra, không ngừng thấm thấu vào trong thân thể hắn.  

 

Nhìn cảnh này, Vũ Thuần Tử có chút thắc mắc, tinh thần lực vốn là dùng vật phẩm có linh hồn lực để nâng cao, tại sao lại phải dùng linh khí? Chẳng lẽ nơi này còn ẩn giấu huyền cơ khác?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang