Đại Sư Tử lẩm bẩm, trong lòng vẫn như cũ kiệt ngạo bất tuân, chỉ là quan cảm đối với Chung Nhạc ngược lại cũng không quá tệ như trước nữa.
- Tại Tây Hoang, ngoại trừ Chư Cửu Mục ra, hẳn là vẫn còn có một tôn Thần Minh nữa, chỉ là không biết đã ẩn thân ở nơi nào!
Chung Nhạc suy tư nói:
- Về phần một tôn Thần Minh còn lại, nghe nói là đã chạy trốn tới trong Côn Lôn Cảnh rồi. Ngoại trừ bọn họ, trên Đại lục Ma Tộc còn có một tôn Ma Thần, sau đó là hai tôn Côn Thần, cũng đều đã trốn kỹ. Uy Huyết Thần còn có thể ứng phó, nhưng mấy tôn Thần Ma này sợ rằng không phải dễ đối phó như vậy. Bọn họ ngược lại cũng không phải khó đối phó nhất, khó đối phó nhất là những tồn tại như Côn Hầu Chi Linh, Ma Hầu Chi Linh…
Hắn vừa mới suy nghĩ tới đây, đột nhiên trong lòng có cảm giác, ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, khom người thi lễ nói:
- Cửu Mục tiền bối, đã lâu không gặp! Trong khoảng thời gian vãn bối không có ở đây, còn phải đa tạ tiền bối thay vãn bối bảo vệ Kiếm Môn!
Chư Cửu Mục của Chư Càn Thần Tộc vẫn là bộ dạng lão giả quét rác, từ xa đi tới, sắc mặt phức tạp nhìn Chung Nhạc, thở dài một tiếng, nói:
- Không có việc gì! Chung tiểu hữu, ta quả thật không nghĩ tới ngươi lại có thể từ trong tay Côn Tộc còn sống trở về. Về phần bảo vệ Kiếm Môn, chỉ là trả lại nhân tình cho ngươi mà thôi. Hơn nữa, tất cả các Thần Ma đều đã bị trọng thương, bản thân tự khó bảo toàn, cũng không cần ta đi trấn thủ Kiếm Môn, chỉ là một cái nhấc tay mà thôi!
Sắc mặt hắn càng phức tạp hơn, thở dài nói:
- Chung tiểu hữu, Thần Ma vì ngươi mà chết thật đã quá nhiều rồi. Trước đây, mặc dù Uy Huyết Thần cũng từng bức ngươi đi Côn Tộc chịu chết, nhưng dù sao ngươi cũng không chết, cần gì phải đuổi tận giết tuyệt chứ? Không bằng cấp cho lão hủ một cái mặt mỏng, thả hắn đi thôi!
Chung Nhạc khẽ mỉm cười, nói:
- Cửu Mục tiền bối, năm xưa khi ngươi khuyên bọn họ không nên đuổi tận giết tuyệt ta, bọn họ có nghe ngươi khuyên không?
Chư Cửu Mục thoáng ngẩn ra, nhất thời minh bạch ý tứ của hắn, than thở:
- Chung tiểu hữu, ngươi là người thông minh. Có ngươi ở đây, Nhân Tộc các ngươi đã đủ ngang hàng với các tộc Thần Ma rồi. Ngươi còn ở đây một ngày, Nhân Tộc sẽ liền cường thịnh một ngày. Nhân Tộc cuối cùng cũng sẽ trở thành một cái Đại tộc trên Tổ Tinh, tiền đồ quang mang rực rỡ. Nếu ngươi vẫn khư khư cố chấp, đuổi tận giết tuyệt Uy Huyết Thần, các tộc khác sẽ nghĩ như thế nào?
Trong lòng Chung Nhạc khẽ động. Thanh âm Chư Cửu Mục tang thương, nói:
- Bọn họ sẽ cho rằng, nếu để mặc cho ngươi trưởng thành lên, tất nhiên sẽ không cho các tộc con đường sống, cho nên nhất định sẽ liên thủ đối địch! Nếu ngươi buông tha cho Uy Huyết Thần, ai cũng sẽ không thể ngăn cản Nhân Tộc quật khởi. Nếu ngươi khư khư cố chấp, ta sợ rằng ngươi đi không ra khỏi được Tây Hoang!
Trong lòng Sư Bất Dịch cũng trở nên nghiêm nghị, vội vàng nhìn về phía Chung Nhạc, trong lòng lo lắng không thôi.
Chư Cửu Mục nói ra những lời này, sợ rằng chính là đại biểu cho ý tứ của các tộc Tây Hoang. Hiển nhiên các tộc Tây Hoang cũng rất quan tâm tới trận chiến này, đã biết rõ Chung Nhạc bắt giữ Uy Huyết Thần. Những hành vi của Chung Nhạc dẫn phát rất nhiều Thần Tộc Tây Hoang cảnh giác. Nếu hắn có thể bắt giữ được Uy Huyết Thần, như vậy cũng có thể bình định các tộc Tây Hoang.
Thay vì đợi tới lúc Chung Nhạc thành Thần quét ngang các tộc, không bằng đơn giản thừa dịp hắn còn chưa trưởng thành, tập hợp lực lượng các tộc, trước giết chết hắn, đoạn tuyệt hậu hoạn. Chung Nhạc hiện tại còn chưa phải vô địch, còn có khả năng bị đánh chết, mà đợi tới lúc hắn tu thành Thần Minh, như vậy liền không còn cơ hội này nữa.
Chư Cửu Mục có giao tình với Chung Nhạc, cho nên Chư Cửu Mục chủ động tới đây nói tốt, khuyên hắn buông tha Uy Huyết Thần. Nếu Chung Nhạc không theo, sợ rằng toàn bộ Thần Tộc Tây Hoang cũng sẽ liên thủ đối địch, vĩnh viễn lưu Chung Nhạc lại Tây Hoang.
Sư Bất Dịch dõi mắt nhìn về phía xa xa, không khỏi giật mình. Bên trong các tòa Thần Miếu ở xa xa, Thần quang nối thẳng với chân trời, quang mang thẳng tắp như trụ, trong mơ hồ có thanh âm tế tự vang lên, đó là các tộc đang tế Thần.
Thần Linh của Thần Miếu bị thức tỉnh, Thần binh sống lại, bất cứ lúc nào cũng có khả năng xuất kích.
Có thể tưởng tượng, bên trong các tòa Thần Miếu kia, đang có từng vị từng vị Tế ty, Đại Tế ty đang suất lĩnh con dân các tộc quỳ rạp trên mặt đất, khấn lạy triều bái, tràng diện nhất định cực kỳ đồ sộ. . harry potter fanfic
- Chung lão gia…
Trong lòng Sư Bất Dịch có chút run rẩy, thấp giọng kêu một tiếng. Hắn là Yêu Tộc Chi Chủ, biết rõ nếu tiềm năng chiến đấu của các tộc Tây Hoang hoàn toàn bị kích phát, sẽ là sự tình kinh khủng tới mức nào.
Chung Nhạc cũng nhìn thấy đám Thần quang ở đằng xa, trầm ngâm không nói. Chư Cửu Mục ho khan một tiếng, tiếp tục nói:
- Chung tiểu hữu, hiện tại ngươi thu tay lại vẫn còn kịp. Tây Hoang kính trọng cường giả, sẽ không làm khó ngươi. Ngươi chỉ cần còn sống, chính là một trong những tồn tại cường đại nhất. Ngươi hẳn là biết được, năm xưa Kiếm Thần của Nhân Tộc các ngươi cũng từng đi qua Tây Hoang, cuối cùng liều mạng tới mức tính mạng hao hết, không thể không chủ động bỏ mình…
Chung Nhạc đột nhiên hỏi:
- Cửu Mục tiền bối, các tộc dùng Nhân Tộc ta làm thức ăn, làm gia súc, cũng đã rất nhiều vạn năm rồi a?
Chư Cửu Mục thoáng ngẩn ra, Chung Nhạc bậy cười ha hả, cất cao giọng nói:
- Uy Huyết Thần, ta tuyệt sẽ không thả! Ai tới ngăn cản ta, ta liền giết kẻ đó!
Thanh âm của hắn càng lúc càng vang vọng, chấn động trời cao:
- Hôm nay Chung mỗ muốn trọng chấn một màn năm xưa, ở trên con đường mà Kiếm Thần của Nhân Tộc vì thủ hộ Nhân Tộc đã đi qua kia, xin đợi các vị đại giá quang lâm!
Chư Cửu Mục thở dài một tiếng, xoay người rời đi. Xa xa, một đạo thanh âm kinh thiên động địa uy nghiêm vang vọng:
- Chung Sơn thị lòng mang chí lớn, không thua kém Kiếm Thần năm xưa, khiến cho ta bội phục! Nếu đã như vậy, chúng ta liền xin đợi đại giá tại Thần Chiến Chi Địa!
- Tại Tây Hoang, ngoại trừ Chư Cửu Mục ra, hẳn là vẫn còn có một tôn Thần Minh nữa, chỉ là không biết đã ẩn thân ở nơi nào!
Chung Nhạc suy tư nói:
- Về phần một tôn Thần Minh còn lại, nghe nói là đã chạy trốn tới trong Côn Lôn Cảnh rồi. Ngoại trừ bọn họ, trên Đại lục Ma Tộc còn có một tôn Ma Thần, sau đó là hai tôn Côn Thần, cũng đều đã trốn kỹ. Uy Huyết Thần còn có thể ứng phó, nhưng mấy tôn Thần Ma này sợ rằng không phải dễ đối phó như vậy. Bọn họ ngược lại cũng không phải khó đối phó nhất, khó đối phó nhất là những tồn tại như Côn Hầu Chi Linh, Ma Hầu Chi Linh…
Hắn vừa mới suy nghĩ tới đây, đột nhiên trong lòng có cảm giác, ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, khom người thi lễ nói:
- Cửu Mục tiền bối, đã lâu không gặp! Trong khoảng thời gian vãn bối không có ở đây, còn phải đa tạ tiền bối thay vãn bối bảo vệ Kiếm Môn!
Chư Cửu Mục của Chư Càn Thần Tộc vẫn là bộ dạng lão giả quét rác, từ xa đi tới, sắc mặt phức tạp nhìn Chung Nhạc, thở dài một tiếng, nói:
- Không có việc gì! Chung tiểu hữu, ta quả thật không nghĩ tới ngươi lại có thể từ trong tay Côn Tộc còn sống trở về. Về phần bảo vệ Kiếm Môn, chỉ là trả lại nhân tình cho ngươi mà thôi. Hơn nữa, tất cả các Thần Ma đều đã bị trọng thương, bản thân tự khó bảo toàn, cũng không cần ta đi trấn thủ Kiếm Môn, chỉ là một cái nhấc tay mà thôi!
Sắc mặt hắn càng phức tạp hơn, thở dài nói:
- Chung tiểu hữu, Thần Ma vì ngươi mà chết thật đã quá nhiều rồi. Trước đây, mặc dù Uy Huyết Thần cũng từng bức ngươi đi Côn Tộc chịu chết, nhưng dù sao ngươi cũng không chết, cần gì phải đuổi tận giết tuyệt chứ? Không bằng cấp cho lão hủ một cái mặt mỏng, thả hắn đi thôi!
Chung Nhạc khẽ mỉm cười, nói:
- Cửu Mục tiền bối, năm xưa khi ngươi khuyên bọn họ không nên đuổi tận giết tuyệt ta, bọn họ có nghe ngươi khuyên không?
Chư Cửu Mục thoáng ngẩn ra, nhất thời minh bạch ý tứ của hắn, than thở:
- Chung tiểu hữu, ngươi là người thông minh. Có ngươi ở đây, Nhân Tộc các ngươi đã đủ ngang hàng với các tộc Thần Ma rồi. Ngươi còn ở đây một ngày, Nhân Tộc sẽ liền cường thịnh một ngày. Nhân Tộc cuối cùng cũng sẽ trở thành một cái Đại tộc trên Tổ Tinh, tiền đồ quang mang rực rỡ. Nếu ngươi vẫn khư khư cố chấp, đuổi tận giết tuyệt Uy Huyết Thần, các tộc khác sẽ nghĩ như thế nào?
Trong lòng Chung Nhạc khẽ động. Thanh âm Chư Cửu Mục tang thương, nói:
- Bọn họ sẽ cho rằng, nếu để mặc cho ngươi trưởng thành lên, tất nhiên sẽ không cho các tộc con đường sống, cho nên nhất định sẽ liên thủ đối địch! Nếu ngươi buông tha cho Uy Huyết Thần, ai cũng sẽ không thể ngăn cản Nhân Tộc quật khởi. Nếu ngươi khư khư cố chấp, ta sợ rằng ngươi đi không ra khỏi được Tây Hoang!
Trong lòng Sư Bất Dịch cũng trở nên nghiêm nghị, vội vàng nhìn về phía Chung Nhạc, trong lòng lo lắng không thôi.
Chư Cửu Mục nói ra những lời này, sợ rằng chính là đại biểu cho ý tứ của các tộc Tây Hoang. Hiển nhiên các tộc Tây Hoang cũng rất quan tâm tới trận chiến này, đã biết rõ Chung Nhạc bắt giữ Uy Huyết Thần. Những hành vi của Chung Nhạc dẫn phát rất nhiều Thần Tộc Tây Hoang cảnh giác. Nếu hắn có thể bắt giữ được Uy Huyết Thần, như vậy cũng có thể bình định các tộc Tây Hoang.
Thay vì đợi tới lúc Chung Nhạc thành Thần quét ngang các tộc, không bằng đơn giản thừa dịp hắn còn chưa trưởng thành, tập hợp lực lượng các tộc, trước giết chết hắn, đoạn tuyệt hậu hoạn. Chung Nhạc hiện tại còn chưa phải vô địch, còn có khả năng bị đánh chết, mà đợi tới lúc hắn tu thành Thần Minh, như vậy liền không còn cơ hội này nữa.
Chư Cửu Mục có giao tình với Chung Nhạc, cho nên Chư Cửu Mục chủ động tới đây nói tốt, khuyên hắn buông tha Uy Huyết Thần. Nếu Chung Nhạc không theo, sợ rằng toàn bộ Thần Tộc Tây Hoang cũng sẽ liên thủ đối địch, vĩnh viễn lưu Chung Nhạc lại Tây Hoang.
Sư Bất Dịch dõi mắt nhìn về phía xa xa, không khỏi giật mình. Bên trong các tòa Thần Miếu ở xa xa, Thần quang nối thẳng với chân trời, quang mang thẳng tắp như trụ, trong mơ hồ có thanh âm tế tự vang lên, đó là các tộc đang tế Thần.
Thần Linh của Thần Miếu bị thức tỉnh, Thần binh sống lại, bất cứ lúc nào cũng có khả năng xuất kích.
Có thể tưởng tượng, bên trong các tòa Thần Miếu kia, đang có từng vị từng vị Tế ty, Đại Tế ty đang suất lĩnh con dân các tộc quỳ rạp trên mặt đất, khấn lạy triều bái, tràng diện nhất định cực kỳ đồ sộ. . harry potter fanfic
- Chung lão gia…
Trong lòng Sư Bất Dịch có chút run rẩy, thấp giọng kêu một tiếng. Hắn là Yêu Tộc Chi Chủ, biết rõ nếu tiềm năng chiến đấu của các tộc Tây Hoang hoàn toàn bị kích phát, sẽ là sự tình kinh khủng tới mức nào.
Chung Nhạc cũng nhìn thấy đám Thần quang ở đằng xa, trầm ngâm không nói. Chư Cửu Mục ho khan một tiếng, tiếp tục nói:
- Chung tiểu hữu, hiện tại ngươi thu tay lại vẫn còn kịp. Tây Hoang kính trọng cường giả, sẽ không làm khó ngươi. Ngươi chỉ cần còn sống, chính là một trong những tồn tại cường đại nhất. Ngươi hẳn là biết được, năm xưa Kiếm Thần của Nhân Tộc các ngươi cũng từng đi qua Tây Hoang, cuối cùng liều mạng tới mức tính mạng hao hết, không thể không chủ động bỏ mình…
Chung Nhạc đột nhiên hỏi:
- Cửu Mục tiền bối, các tộc dùng Nhân Tộc ta làm thức ăn, làm gia súc, cũng đã rất nhiều vạn năm rồi a?
Chư Cửu Mục thoáng ngẩn ra, Chung Nhạc bậy cười ha hả, cất cao giọng nói:
- Uy Huyết Thần, ta tuyệt sẽ không thả! Ai tới ngăn cản ta, ta liền giết kẻ đó!
Thanh âm của hắn càng lúc càng vang vọng, chấn động trời cao:
- Hôm nay Chung mỗ muốn trọng chấn một màn năm xưa, ở trên con đường mà Kiếm Thần của Nhân Tộc vì thủ hộ Nhân Tộc đã đi qua kia, xin đợi các vị đại giá quang lâm!
Chư Cửu Mục thở dài một tiếng, xoay người rời đi. Xa xa, một đạo thanh âm kinh thiên động địa uy nghiêm vang vọng:
- Chung Sơn thị lòng mang chí lớn, không thua kém Kiếm Thần năm xưa, khiến cho ta bội phục! Nếu đã như vậy, chúng ta liền xin đợi đại giá tại Thần Chiến Chi Địa!