- Chỉ hai tháng ngắn ngủi mà ngươi đã mạnh tới mức này rồi ư?
Dưới chân núi, Thủy Thanh Hà toàn thân rách rưới, bị giao long do lôi đình kiếm khí biến thành quấy cho mình đầy thương tích, lại ngã xuống từ trên không trung khiến người y bầm tím một mảng. Y phải ngồi nghỉ một lát rồi mới có thể giãy dụa đứng lên được.
– Chung Sơn thị Chung Nhạc! Nếu luận tu vi, ta không phải đối thủ của ngươi! Nhưng, thực lực cao thấp của một người không chỉ dựa vào mình tu vi!
Thủy Thanh Hà nhìn lên đỉnh núi xa xa, rung bộ quần áo. Bỗng tiếng đinh đinh vang lên, chỉ thấy những chiếc ngân kiếm to chỉ bằng ngân châm xuất hiện. Những chiếc ngân kiếm này dài có bốn tấc, có mũi kiếm và chuôi kiếm, trông cực kỳ nhỏ bé, chỉ có thể thấy được những ngân quang nhỏ xíu khi chúng ở trên không trung, rất khó để phát hiện.
Ngân kiếm có tất cả tám cái, là hồn binh của y. Vừa rồi y trở tay không kịp nên bị Chung Nhạc đánh rớt khỏi đài cao, thậm chí còn chưa kịp đụng tới hồn binh của mình.
Tám cái hồn binh không phải dễ mà có được, là do trưởng lão của Thủy Đồ thị là Thủy Tử An mất mấy tháng gian khổ mới luyện là được, khắc lên đó tám loại đồ đằng, phải nói là cực kỳ trân quý. Bộ hồn binh này có tên là Bát Trân Kiếm.
Lúc trước đệ tử Thủy Đồ thị bái nhập Kiếm Môn, Thủy Tử An lệnh những đệ tử này tỷ thí, kẻ mạnh nhất mới được bộ Bát Trân Kiếm này. Thủy Thanh Hà chiến thắng những đệ tử khác, cho nên giành được bộ hồn binh.
Bát Trân Kiếm cực kỳ mềm, có thể giấu dưới lớp quần áo, cũng có thể giấu ở chỗ tay áo, thậm chí còn có thể bám vào những thanh kiếm hồn binh khác, với vẻ ngoài trông không khác gì vật trang trí cả.
Nhưng tám chiếc ngân kiếm này nguy hiểm vô cùng. Sau khi tế lên thì khó mà phát giác được chúng nó. Mà bộ hồn binh này còn có thể bố trí thành Thủy Kiếm trận, phối hợp với tuyệt học quan tưởng của Thủy Đồ thị, giấu ở trong băng phách kiếm khí và thủy kiếm khí, cùng tinh thần lực biến thành sông Vị Thủy cuồn cuộn, làm cho người ta khó lòng phòng bị.
Thủy Thanh Hà vốn không hề để ý tới Chung Nhạc và những tên đệ tử khác, cho nên y mới không sử dụng bộ hồn binh này. Nào ngờ bị Chung Nhạc giơ tay đánh rớt khỏi đài, lòng nổi cơn tức giận nên định sử dụng bộ Bát Trân Kiếm để đoạt lại đài cao.
Thủy Thanh Hà nhìn về đài cao trên đỉnh núi, nơi đó yên lặng vô cùng. KHác với các đỉnh núi khác, đám đệ tử thượng viện đang giao đấu ầm ĩ, thì trên đỉnh núi này chỉ với một chiêu mà Chung Nhạc đã khiến đám đệ tử khác hoàn toàn sợ hãi, không ai dám tiến lên.
Những tên đệ tử đó đột nhiên rời khỏi đỉnh núi này, vội vàng chạy tới những đỉnh núi khác. Bọn họ đều cho rằng mình không thể cướp lấy đài cao từ tay Chung Nhạc cho nên quyết định bỏ qua nơi này, mà qua đỉnh núi khác để cướp đài.
Thủy Thanh Hà chần chừ, y cắn chặt răng rồi quay đầu bước tới một đỉnh núi khác, lòng thầm nghĩ:
– Chung Sơn thị mạnh như vậy, cho dù ta có dùng Bát Trân Kiếm thắng hắn thì e là thắng thảm, lưỡng bại câu thương. Nếu ta với hắn đánh nhau mà bị thương nặng, như vậy sẽ thua thiệt rất nhiều trong Bách cường tỷ thí. Ta muốn cướp lấy vị trí đệ nhất thượng viện, đạt được truyền thừa tốt nhất của Linh Không Điện, không thể vì nhỏ mà mất lớn được.
Qua hai canh giờ, mãi vẫn không có ai ra khiêu chiến Chung Nhạc. Đột nhiên đài cao dưới chân hắn rung rung, rồi bay ra khỏi đỉnh núi, chở hắn bay xuống Ngũ Tùng Phong.
Lần tỷ thí Vô Cấm Kỵ này, một người chỉ cần bảo vệ đài cao được hai canh giờ là coi như thắng.
– Có người còn nhanh hơn ta, đạt được danh hiệu Bách cường.
Chung Nhạc nhìn quanh, thì thấy lúc này đã có năm tòa đài cao bay trở về, trên mỗi tòa đều có một đệ tử thượng viện.
Những đệ tử thượng viện đó đều đang nhìn hắn, tuy rằng mỉm cười gật đầu chào hỏi nhưng ánh mắt lại lóe lên vẻ cảnh giác, hiển nhiên là đã thấy cảnh hắn chỉ dùng một chiêu đánh bại Thủy Thanh Hà nên đều cho rằng hắn là kình địch.
Chung Nhạc cũng gật đầu mỉm cười đáp lại, lòng thầm nghĩ:
– Hữu Ngu thị Ngu Chính Long, Đào Lâm thị Đào Yến Nhiên, Nam Lộc thị Nam Trấn, Điền Phong thị Điền Diên Phong, Quân Sơn thị Quân Thanh Nguyệt, thì ra là bọn họ. Bọn họ là đệ tử hạch tâm của thập đại thị tộc, nổi danh đã lâu. Các đệ tử thượng viện khác biết bọn họ lợi hại như nào, biết là đánh sẽ không lại nên đều tới các đỉnh núi khác tranh đoạt đài cao, cho nên bọn họ mới thắng được nhanh như vậy. Nhưng Lê Tú Nương Lê sư tỷ là đệ tử hạch tâm của Lê Sơn thị, vì sao tỷ ấy còn chưa tới?
Hắn vừa nghĩ tới đây thì thấy một tòa đài cao bay tới. Lúc này Lê Tú Nương đang đứng trên đài, quần áo có vài chỗ rách, dung nhan có phần mệt mỏi, mái tóc rối tung, trên mặt cũng có vài vệt máu. Hẳn là nàng ta gặp phải cao thủ, phải trải qua một phen khổ chiến mới thắng được.
– Con nhỏ điên Ngu Phi Yến cứ nhất quyết phải đấu với ta, hừ hừ, còn không phải bị ta đánh cho bại đó sao? Chung sư đệ, xem ra hai ta sẽ gặp nhau trong Bách cường tỉ thí rồi!
Lê Tú Nương nhìn thấy Chung Nhạc thì không hề kinh ngạc, ngược lại lại cho rằng đó là chuyện đương nhiên. Nàng ta cười nói:
– Lần trước ta thua trong tay ngươi, lần này tới Bách cường chiến, chúng ta nhất định phải quyết thắng thua!
Chung Nhạc gật đầu, cười nói:
– Đến lúc đó mong Lê sư tỷ nhẹ tay cho.
Đám người Ngu Chính Long, Đào Yến Nhiên nghe vậy đều giật mình kinh ngạc, quay sang nhìn Chung Nhạc với ánh mắt càng thêm cảnh giác:
– Lê Tú Nương cũng từng thua hắn ư? Tên Chung Sơn thị này chẳng có tiếng tăm gì, mà lại liên tục đánh bại hai đệ tử hạch tâm của hai đại thị tộc…
– Này Chung sư đệ, ta đã vì ngươi mà chuẩn bị đòn sát thủ rồi, đến lúc đó chắc chắn ta sẽ không nương tay đâu.
Lê Tú Nương chiến ý hừng hực, nói:
– Nương tay với ngươi chính là tự rước lấy nhục, thua chóng vánh thôi!
Không lâu sau, lại có đài cao bay tới, chính là Ngu Phi Yến, quần áo cũng rách đi đôi chỗ, trên người có nhiều vết thương, hiển nhiên là trận đấu với Lê Tú Nương khiến nàng ta cũng ăn không ít khổ.
Hai thiếu nữ đứng trên đài cao, hung tợn trừng mắt nhau, dường như còn muốn đấu thêm trận nữa.
Dần dần ngày càng có nhiều đài cao bay tới. Ngoài Chung Nhạc và đệ tử hạch tâm của thập đại thị tộc ra, các đệ tử thượng viện khác có tu vi không chênh nhau là bao cho nên chiến đấu rất là vất vả, đài cao nhiều lần đổi chủ, khó quyết ra thắng thua. Đệ tử chiến thắng thường mình mẩy đầy các vết thương, đa số là thắng thảm.
Chung Nhạc nhìn khắp nơi, lúc này thấy Thủy Thanh Nghiên đứng trên một tòa đài cao bay về, trên người thiếu nữ này lại chẳng có mấy vết thương.
Cuộc tỉ thí này kéo dài từ sáng tới xế chiều, lại từ xế chiều tới ban đêm. Có người vẫn còn đang chiến đấu, số đài cao còn lại cũng càng lúc càng ít, trận chiến cũng càng thêm quyết liệt.
Mãi cho tới khi mặt trời mọc vào ngày hôm sau, trận tỉ thí Bách Cường Vô Cấm Kỵ thế mới chấm dứt.
Đình Lam Nguyệt cũng nhận được danh hiệu Bách cường. Chỉ là Đào Đại Nhi thua, không đạt được danh hiệu nên nàng ủ rũ không thôi, thành ra được rất nhiều nữ tử vây quanh an ủi.
Thủy Thanh Hà cũng đoạt được một tòa đài cao, may là không bị loại.
Một vị trưởng lão đứng lên, ra lệnh:
– Thận long, thu thần thông, đổi sang một loại thần thông khác.
Núi non đột nhiên biến mất. Con thận long kia há miệng phun ra dòng nước vô biên vô hạn. Trong khoảnh khắc giữa không trung như trào ra một vùng biên, trên đó có lơ lửng một tòa thành thị với những lâu đài san sát, thần miếu trùng điệp.
– Các ngươi hãy uống nước, ăn cơm, chữa thương đi. Một canh giờ nữa Bách cường chiến sẽ bắt đầu!
Trưởng lão kia đảo mắt nhìn qua đám người Chung Nhạc một lượt, rồi trầm giọng nói:
– Chớ có trách sao ta không cho các ngươi thời gian nghỉ ngơi. Bởi vì trong trận chiến thật sự, đối thủ sẽ không cho các ngươi bất cứ cơ hội nghỉ ngoi nào. Các ngươi cũng có thể từ bỏ, dù không tham gia Bách cường chiến thì các ngươi vẫn có thể bước vào Linh Không Điện. Dâng hương, tính giờ!
Không lâu sau, trong số một trăm đệ tử thượng viện thì có hơn nửa là rút khỏi cuộc chiến, chỉ còn lại hơn ba mươi người. Những đệ tử từ bỏ là những người bị thương, có người còn bị thương rất nặng, chỉ nghỉ ngơi một canh giờ hoàn toàn không đủ.
– Tốt! Một canh giờ đã hết!
Trưởng lão kia đứng dậy, hô:
– Mở Linh Không Điện!
– Rõ!
Từng vị Luyện khí sĩ hô lên:
– Mở Linh Không Điện!
Trên không trung Kiếm Môn sơn, không khí đột nhiên dấy lên dao động dữ dội. Trước một tòa đại điện, bốn đồng nhân làm từ đồng thau cao hơn năm mươi trượng đột nhiên cử động, giơ tay bắt lấy những chiếc xích sắt trong không trung rồi ra sức kéo. Những tiếng lịch kịch vang lên, dường như có tiếng bánh răng khởi động.
Dần dần một cánh cửa to lớn giấu trong không trung bị kéo ra. Cánh cửa này có hình dáng như kiếm môn, cũng là một trọng địa của Kiếm Môn, sau nó chính là Linh Không Điện!
– Người từ bỏ cũng có thể tiến vào Linh Không Điện!
Vị trưởng lão kia nhìn một vòng, rồi nói:
– Trong Linh Không Điện, mười loại linh mạnh nhất đã bị phong ấn, các loại khác thì mặc cho các ngươi cảm ứng. Cảm ứng được thì chính là Luyện khí sĩ, là đệ tử nội môn của Kiếm Môn ta. Nếu cảm ứng không được thì chờ sang năm. Nếu đã mười sáu tuổi vậy hãy thu dọn đồ đạc rời khỏi Kiếm Môn. Những người còn lại thì quyết đấu tìm ra thập cường.
– Hãy nhớ, trên mặt biển này cũng là chiến trường! Giờ thì, quyết đấu bắt đầu!
Đám đệ tử thượng viện trên đài cao lập tức động thân, thả người nhảy vào trong biển lớn được biến hóa từ tinh thần lực của thận long, chân lướt mặt biển vội vàng lao tới tòa thành trì kia.
Có người đang trên đường vượt biển thì gặp phải đệ tử thượng viện khác, lập tức tiến hành một trận kịch chiến trên mặt biển, thi triển đủ loại thủ đoạn, quan tưởng thần thông, dấy lên phong ba trên biển. Đồ đằng trụ cắm trên biển, hồn binh bay khắp trời, qua lại nhanh như điện xẹt. Thậm chí có kẻ làm dấy lên sóng trào, gió lớn, biến ra đủ loại dị tượng.
Cùng lúc đó Chung Nhạc cũng lướt trên mặt biển, dưới chân hắn hiện ra một con giao long nâng người hắn lên, giao long lao đi trên biển, phóng thẳng tới tòa thành trì kia.
Cùng lúc đó, có hơn ba mươi vị Luyện khí sĩ cũng đang phi hành giữa không trung, mỗi vị theo sát một đệ tử thượng viện để bảo vệ, cũng là lo đánh nhau quyết liệt quá khiến thận long không kịp bảo vệ. Nếu xuất hiện tình huống ứng phó mà làm tổn thương tới tính mạng đối phương, thì thận long chỉ cần dùng tinh thần lực là có thể cứu được đối phương. Nhưng thận long dẫu sao cũng có chỗ sơ sẩy, cho nên những Luyện khí sĩ này theo sát đám đệ tử, thuận tay cứu những đệ tử có nguy hiểm về tính mạng.
– Muốn nhân lúc này giết Thiên Tượng Lão Mẫu là không thể!
Chung Nhạc nhìn chằm chằm “Thủy Thanh Nghiên”, chỉ thấy thiếu nữ này đang điều khiển sóng cuộn lao đi với tốc độ cực nhanh:
– Trừ phi kiếm quang của ta đủ nhanh, nhanh đến mức cả Luyện khí sĩ và thận long đều không kịp phản ứng! Hử?
Rầm!
Mặt biển đột nhiên dâng lên, Thủy Thanh Hà hóa thân Hà bá, quanh thân đầy vẩy cá xuất hiện ở trước mặt Chung Nhạc, thản nhiên nói:
– Chung Sơn thị Chung Nhạc, xin mời.
Thủy Thanh Hà còn chưa nói xong thì đã điều khiển lũ lụt đánh tới. Những tiếng xùy xùy vang lên, Bát Trân Kiếm dung nhập vào nước biển quanh người y, từng dòng băng phách kiếm khí và thủy kiếm khí trong nước biển cùng với thủy long chảy quanh, giấu đi dấu vết của Bát Trân Kiếm.
Chung Nhạc bước lên, tinh thần lực tuôn trào như biển lớn mênh mông. Lúc này cả hai tay hai chân hắn đều có giao long quấn quanh. Hắn giơ tay đánh tan màn nước kia, đánh nát từng dòng băng phách kiếm khí, thủy kiếm khí và thủy long.
Bát Trân Kiếm theo những bọt nước khắp trời bắn thẳng tới chỗ Chung Nhạc. Lại đúng lúc này, trước người Chung Nhạc xuất hiện những mảnh giao long kiếm khí thật nhỏ, va chạm với Bát Trân Kiếm bắn ra kiếm quang khắp nơi.
Kiếm khí do tinh thần lực của Chung Nhạc hóa thành chặn Bát Trân Kiếm, hắn từng bước bước tới chỗ Thủy Thanh Hà.
Chung Nhạc nắm tay lại, giơ tay nện xuống, thân thể Hà Bá của Thủy Thanh Hà bị đánh cho nổ tung. Thủy Thanh Hà lòng hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn thì thấy một bàn tay thò xuống nắm lấy mặt y, sau đó nhấn mạnh ra sau.
Ầm!
Mặt biển như vang lên tiếng nổ to, sóng trào ra khắp nơi. Thủy Thanh Hà như một tảng đá nện xuống mặt biển, bị chấn động lập tức hôn mê.
– Thủy sư huynh, sao ngươi không nhớ lâu thế nhỉ?
Chung Nhạc cất bước đi, một con giao long hiện ra dưới chân chở hắn theo gió vượt sóng, đuổi theo Thủy Thanh Nghiên. Mà ở phía sau, Thủy Thanh Hà nằm chỏng chơ trên mặt biển.
Dưới chân núi, Thủy Thanh Hà toàn thân rách rưới, bị giao long do lôi đình kiếm khí biến thành quấy cho mình đầy thương tích, lại ngã xuống từ trên không trung khiến người y bầm tím một mảng. Y phải ngồi nghỉ một lát rồi mới có thể giãy dụa đứng lên được.
– Chung Sơn thị Chung Nhạc! Nếu luận tu vi, ta không phải đối thủ của ngươi! Nhưng, thực lực cao thấp của một người không chỉ dựa vào mình tu vi!
Thủy Thanh Hà nhìn lên đỉnh núi xa xa, rung bộ quần áo. Bỗng tiếng đinh đinh vang lên, chỉ thấy những chiếc ngân kiếm to chỉ bằng ngân châm xuất hiện. Những chiếc ngân kiếm này dài có bốn tấc, có mũi kiếm và chuôi kiếm, trông cực kỳ nhỏ bé, chỉ có thể thấy được những ngân quang nhỏ xíu khi chúng ở trên không trung, rất khó để phát hiện.
Ngân kiếm có tất cả tám cái, là hồn binh của y. Vừa rồi y trở tay không kịp nên bị Chung Nhạc đánh rớt khỏi đài cao, thậm chí còn chưa kịp đụng tới hồn binh của mình.
Tám cái hồn binh không phải dễ mà có được, là do trưởng lão của Thủy Đồ thị là Thủy Tử An mất mấy tháng gian khổ mới luyện là được, khắc lên đó tám loại đồ đằng, phải nói là cực kỳ trân quý. Bộ hồn binh này có tên là Bát Trân Kiếm.
Lúc trước đệ tử Thủy Đồ thị bái nhập Kiếm Môn, Thủy Tử An lệnh những đệ tử này tỷ thí, kẻ mạnh nhất mới được bộ Bát Trân Kiếm này. Thủy Thanh Hà chiến thắng những đệ tử khác, cho nên giành được bộ hồn binh.
Bát Trân Kiếm cực kỳ mềm, có thể giấu dưới lớp quần áo, cũng có thể giấu ở chỗ tay áo, thậm chí còn có thể bám vào những thanh kiếm hồn binh khác, với vẻ ngoài trông không khác gì vật trang trí cả.
Nhưng tám chiếc ngân kiếm này nguy hiểm vô cùng. Sau khi tế lên thì khó mà phát giác được chúng nó. Mà bộ hồn binh này còn có thể bố trí thành Thủy Kiếm trận, phối hợp với tuyệt học quan tưởng của Thủy Đồ thị, giấu ở trong băng phách kiếm khí và thủy kiếm khí, cùng tinh thần lực biến thành sông Vị Thủy cuồn cuộn, làm cho người ta khó lòng phòng bị.
Thủy Thanh Hà vốn không hề để ý tới Chung Nhạc và những tên đệ tử khác, cho nên y mới không sử dụng bộ hồn binh này. Nào ngờ bị Chung Nhạc giơ tay đánh rớt khỏi đài, lòng nổi cơn tức giận nên định sử dụng bộ Bát Trân Kiếm để đoạt lại đài cao.
Thủy Thanh Hà nhìn về đài cao trên đỉnh núi, nơi đó yên lặng vô cùng. KHác với các đỉnh núi khác, đám đệ tử thượng viện đang giao đấu ầm ĩ, thì trên đỉnh núi này chỉ với một chiêu mà Chung Nhạc đã khiến đám đệ tử khác hoàn toàn sợ hãi, không ai dám tiến lên.
Những tên đệ tử đó đột nhiên rời khỏi đỉnh núi này, vội vàng chạy tới những đỉnh núi khác. Bọn họ đều cho rằng mình không thể cướp lấy đài cao từ tay Chung Nhạc cho nên quyết định bỏ qua nơi này, mà qua đỉnh núi khác để cướp đài.
Thủy Thanh Hà chần chừ, y cắn chặt răng rồi quay đầu bước tới một đỉnh núi khác, lòng thầm nghĩ:
– Chung Sơn thị mạnh như vậy, cho dù ta có dùng Bát Trân Kiếm thắng hắn thì e là thắng thảm, lưỡng bại câu thương. Nếu ta với hắn đánh nhau mà bị thương nặng, như vậy sẽ thua thiệt rất nhiều trong Bách cường tỷ thí. Ta muốn cướp lấy vị trí đệ nhất thượng viện, đạt được truyền thừa tốt nhất của Linh Không Điện, không thể vì nhỏ mà mất lớn được.
Qua hai canh giờ, mãi vẫn không có ai ra khiêu chiến Chung Nhạc. Đột nhiên đài cao dưới chân hắn rung rung, rồi bay ra khỏi đỉnh núi, chở hắn bay xuống Ngũ Tùng Phong.
Lần tỷ thí Vô Cấm Kỵ này, một người chỉ cần bảo vệ đài cao được hai canh giờ là coi như thắng.
– Có người còn nhanh hơn ta, đạt được danh hiệu Bách cường.
Chung Nhạc nhìn quanh, thì thấy lúc này đã có năm tòa đài cao bay trở về, trên mỗi tòa đều có một đệ tử thượng viện.
Những đệ tử thượng viện đó đều đang nhìn hắn, tuy rằng mỉm cười gật đầu chào hỏi nhưng ánh mắt lại lóe lên vẻ cảnh giác, hiển nhiên là đã thấy cảnh hắn chỉ dùng một chiêu đánh bại Thủy Thanh Hà nên đều cho rằng hắn là kình địch.
Chung Nhạc cũng gật đầu mỉm cười đáp lại, lòng thầm nghĩ:
– Hữu Ngu thị Ngu Chính Long, Đào Lâm thị Đào Yến Nhiên, Nam Lộc thị Nam Trấn, Điền Phong thị Điền Diên Phong, Quân Sơn thị Quân Thanh Nguyệt, thì ra là bọn họ. Bọn họ là đệ tử hạch tâm của thập đại thị tộc, nổi danh đã lâu. Các đệ tử thượng viện khác biết bọn họ lợi hại như nào, biết là đánh sẽ không lại nên đều tới các đỉnh núi khác tranh đoạt đài cao, cho nên bọn họ mới thắng được nhanh như vậy. Nhưng Lê Tú Nương Lê sư tỷ là đệ tử hạch tâm của Lê Sơn thị, vì sao tỷ ấy còn chưa tới?
Hắn vừa nghĩ tới đây thì thấy một tòa đài cao bay tới. Lúc này Lê Tú Nương đang đứng trên đài, quần áo có vài chỗ rách, dung nhan có phần mệt mỏi, mái tóc rối tung, trên mặt cũng có vài vệt máu. Hẳn là nàng ta gặp phải cao thủ, phải trải qua một phen khổ chiến mới thắng được.
– Con nhỏ điên Ngu Phi Yến cứ nhất quyết phải đấu với ta, hừ hừ, còn không phải bị ta đánh cho bại đó sao? Chung sư đệ, xem ra hai ta sẽ gặp nhau trong Bách cường tỉ thí rồi!
Lê Tú Nương nhìn thấy Chung Nhạc thì không hề kinh ngạc, ngược lại lại cho rằng đó là chuyện đương nhiên. Nàng ta cười nói:
– Lần trước ta thua trong tay ngươi, lần này tới Bách cường chiến, chúng ta nhất định phải quyết thắng thua!
Chung Nhạc gật đầu, cười nói:
– Đến lúc đó mong Lê sư tỷ nhẹ tay cho.
Đám người Ngu Chính Long, Đào Yến Nhiên nghe vậy đều giật mình kinh ngạc, quay sang nhìn Chung Nhạc với ánh mắt càng thêm cảnh giác:
– Lê Tú Nương cũng từng thua hắn ư? Tên Chung Sơn thị này chẳng có tiếng tăm gì, mà lại liên tục đánh bại hai đệ tử hạch tâm của hai đại thị tộc…
– Này Chung sư đệ, ta đã vì ngươi mà chuẩn bị đòn sát thủ rồi, đến lúc đó chắc chắn ta sẽ không nương tay đâu.
Lê Tú Nương chiến ý hừng hực, nói:
– Nương tay với ngươi chính là tự rước lấy nhục, thua chóng vánh thôi!
Không lâu sau, lại có đài cao bay tới, chính là Ngu Phi Yến, quần áo cũng rách đi đôi chỗ, trên người có nhiều vết thương, hiển nhiên là trận đấu với Lê Tú Nương khiến nàng ta cũng ăn không ít khổ.
Hai thiếu nữ đứng trên đài cao, hung tợn trừng mắt nhau, dường như còn muốn đấu thêm trận nữa.
Dần dần ngày càng có nhiều đài cao bay tới. Ngoài Chung Nhạc và đệ tử hạch tâm của thập đại thị tộc ra, các đệ tử thượng viện khác có tu vi không chênh nhau là bao cho nên chiến đấu rất là vất vả, đài cao nhiều lần đổi chủ, khó quyết ra thắng thua. Đệ tử chiến thắng thường mình mẩy đầy các vết thương, đa số là thắng thảm.
Chung Nhạc nhìn khắp nơi, lúc này thấy Thủy Thanh Nghiên đứng trên một tòa đài cao bay về, trên người thiếu nữ này lại chẳng có mấy vết thương.
Cuộc tỉ thí này kéo dài từ sáng tới xế chiều, lại từ xế chiều tới ban đêm. Có người vẫn còn đang chiến đấu, số đài cao còn lại cũng càng lúc càng ít, trận chiến cũng càng thêm quyết liệt.
Mãi cho tới khi mặt trời mọc vào ngày hôm sau, trận tỉ thí Bách Cường Vô Cấm Kỵ thế mới chấm dứt.
Đình Lam Nguyệt cũng nhận được danh hiệu Bách cường. Chỉ là Đào Đại Nhi thua, không đạt được danh hiệu nên nàng ủ rũ không thôi, thành ra được rất nhiều nữ tử vây quanh an ủi.
Thủy Thanh Hà cũng đoạt được một tòa đài cao, may là không bị loại.
Một vị trưởng lão đứng lên, ra lệnh:
– Thận long, thu thần thông, đổi sang một loại thần thông khác.
Núi non đột nhiên biến mất. Con thận long kia há miệng phun ra dòng nước vô biên vô hạn. Trong khoảnh khắc giữa không trung như trào ra một vùng biên, trên đó có lơ lửng một tòa thành thị với những lâu đài san sát, thần miếu trùng điệp.
– Các ngươi hãy uống nước, ăn cơm, chữa thương đi. Một canh giờ nữa Bách cường chiến sẽ bắt đầu!
Trưởng lão kia đảo mắt nhìn qua đám người Chung Nhạc một lượt, rồi trầm giọng nói:
– Chớ có trách sao ta không cho các ngươi thời gian nghỉ ngơi. Bởi vì trong trận chiến thật sự, đối thủ sẽ không cho các ngươi bất cứ cơ hội nghỉ ngoi nào. Các ngươi cũng có thể từ bỏ, dù không tham gia Bách cường chiến thì các ngươi vẫn có thể bước vào Linh Không Điện. Dâng hương, tính giờ!
Không lâu sau, trong số một trăm đệ tử thượng viện thì có hơn nửa là rút khỏi cuộc chiến, chỉ còn lại hơn ba mươi người. Những đệ tử từ bỏ là những người bị thương, có người còn bị thương rất nặng, chỉ nghỉ ngơi một canh giờ hoàn toàn không đủ.
– Tốt! Một canh giờ đã hết!
Trưởng lão kia đứng dậy, hô:
– Mở Linh Không Điện!
– Rõ!
Từng vị Luyện khí sĩ hô lên:
– Mở Linh Không Điện!
Trên không trung Kiếm Môn sơn, không khí đột nhiên dấy lên dao động dữ dội. Trước một tòa đại điện, bốn đồng nhân làm từ đồng thau cao hơn năm mươi trượng đột nhiên cử động, giơ tay bắt lấy những chiếc xích sắt trong không trung rồi ra sức kéo. Những tiếng lịch kịch vang lên, dường như có tiếng bánh răng khởi động.
Dần dần một cánh cửa to lớn giấu trong không trung bị kéo ra. Cánh cửa này có hình dáng như kiếm môn, cũng là một trọng địa của Kiếm Môn, sau nó chính là Linh Không Điện!
– Người từ bỏ cũng có thể tiến vào Linh Không Điện!
Vị trưởng lão kia nhìn một vòng, rồi nói:
– Trong Linh Không Điện, mười loại linh mạnh nhất đã bị phong ấn, các loại khác thì mặc cho các ngươi cảm ứng. Cảm ứng được thì chính là Luyện khí sĩ, là đệ tử nội môn của Kiếm Môn ta. Nếu cảm ứng không được thì chờ sang năm. Nếu đã mười sáu tuổi vậy hãy thu dọn đồ đạc rời khỏi Kiếm Môn. Những người còn lại thì quyết đấu tìm ra thập cường.
– Hãy nhớ, trên mặt biển này cũng là chiến trường! Giờ thì, quyết đấu bắt đầu!
Đám đệ tử thượng viện trên đài cao lập tức động thân, thả người nhảy vào trong biển lớn được biến hóa từ tinh thần lực của thận long, chân lướt mặt biển vội vàng lao tới tòa thành trì kia.
Có người đang trên đường vượt biển thì gặp phải đệ tử thượng viện khác, lập tức tiến hành một trận kịch chiến trên mặt biển, thi triển đủ loại thủ đoạn, quan tưởng thần thông, dấy lên phong ba trên biển. Đồ đằng trụ cắm trên biển, hồn binh bay khắp trời, qua lại nhanh như điện xẹt. Thậm chí có kẻ làm dấy lên sóng trào, gió lớn, biến ra đủ loại dị tượng.
Cùng lúc đó Chung Nhạc cũng lướt trên mặt biển, dưới chân hắn hiện ra một con giao long nâng người hắn lên, giao long lao đi trên biển, phóng thẳng tới tòa thành trì kia.
Cùng lúc đó, có hơn ba mươi vị Luyện khí sĩ cũng đang phi hành giữa không trung, mỗi vị theo sát một đệ tử thượng viện để bảo vệ, cũng là lo đánh nhau quyết liệt quá khiến thận long không kịp bảo vệ. Nếu xuất hiện tình huống ứng phó mà làm tổn thương tới tính mạng đối phương, thì thận long chỉ cần dùng tinh thần lực là có thể cứu được đối phương. Nhưng thận long dẫu sao cũng có chỗ sơ sẩy, cho nên những Luyện khí sĩ này theo sát đám đệ tử, thuận tay cứu những đệ tử có nguy hiểm về tính mạng.
– Muốn nhân lúc này giết Thiên Tượng Lão Mẫu là không thể!
Chung Nhạc nhìn chằm chằm “Thủy Thanh Nghiên”, chỉ thấy thiếu nữ này đang điều khiển sóng cuộn lao đi với tốc độ cực nhanh:
– Trừ phi kiếm quang của ta đủ nhanh, nhanh đến mức cả Luyện khí sĩ và thận long đều không kịp phản ứng! Hử?
Rầm!
Mặt biển đột nhiên dâng lên, Thủy Thanh Hà hóa thân Hà bá, quanh thân đầy vẩy cá xuất hiện ở trước mặt Chung Nhạc, thản nhiên nói:
– Chung Sơn thị Chung Nhạc, xin mời.
Thủy Thanh Hà còn chưa nói xong thì đã điều khiển lũ lụt đánh tới. Những tiếng xùy xùy vang lên, Bát Trân Kiếm dung nhập vào nước biển quanh người y, từng dòng băng phách kiếm khí và thủy kiếm khí trong nước biển cùng với thủy long chảy quanh, giấu đi dấu vết của Bát Trân Kiếm.
Chung Nhạc bước lên, tinh thần lực tuôn trào như biển lớn mênh mông. Lúc này cả hai tay hai chân hắn đều có giao long quấn quanh. Hắn giơ tay đánh tan màn nước kia, đánh nát từng dòng băng phách kiếm khí, thủy kiếm khí và thủy long.
Bát Trân Kiếm theo những bọt nước khắp trời bắn thẳng tới chỗ Chung Nhạc. Lại đúng lúc này, trước người Chung Nhạc xuất hiện những mảnh giao long kiếm khí thật nhỏ, va chạm với Bát Trân Kiếm bắn ra kiếm quang khắp nơi.
Kiếm khí do tinh thần lực của Chung Nhạc hóa thành chặn Bát Trân Kiếm, hắn từng bước bước tới chỗ Thủy Thanh Hà.
Chung Nhạc nắm tay lại, giơ tay nện xuống, thân thể Hà Bá của Thủy Thanh Hà bị đánh cho nổ tung. Thủy Thanh Hà lòng hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn thì thấy một bàn tay thò xuống nắm lấy mặt y, sau đó nhấn mạnh ra sau.
Ầm!
Mặt biển như vang lên tiếng nổ to, sóng trào ra khắp nơi. Thủy Thanh Hà như một tảng đá nện xuống mặt biển, bị chấn động lập tức hôn mê.
– Thủy sư huynh, sao ngươi không nhớ lâu thế nhỉ?
Chung Nhạc cất bước đi, một con giao long hiện ra dưới chân chở hắn theo gió vượt sóng, đuổi theo Thủy Thanh Nghiên. Mà ở phía sau, Thủy Thanh Hà nằm chỏng chơ trên mặt biển.