- Cấm Nhi, lần này tu luyện thế nào?
Hồn phách Khâu Cấm Nhi bay vào đại điện, trở lại thân thể một thiếu nữ đang ngồi, một mỹ phụ cười:
- Tắm sét luyện hồn, đây là tuyệt học của Lôi Hồ thị, mẹ cũng khó khăn lắm mới lấy trộm được. Dùng cách này luyện hồn, hồn phách sẽ vô cùng dẻo dai. Con là Tiên Thiên Mộc Thể, thiên sinh đã linh hồn hợp nhất, nếu được sấm sét tôi luyện thì sau này thành tựu sẽ không hề thua kém tứ đại cường giả trẻ tuổi của Kiếm Môn.
Khâu Cấm Nhi mở mắt:
- Mẹ, trên tầng lôi vân con gặp một vị sư huynh cũng luyện hồn ở đó. Hồn phách ẩn trong một món hồn binh, con nói chuyện với huynh ấy mấy câu.
Mỹ phụ căng thẳng nói:
- Lẽ nào là luyện khí sĩ của Lôi Hồ thị? Ta lấy trộm tuyệt học của Lôi Hồ Thị, nếu bị phát hiện thì thể diện sẽ không còn nữa…
Khâu Cấm Nhi vội nói:
- Không phải Lôi Hồ thị. Vị sư huynh đó nói huynh ấy là Chung Sơn thị, tên là Chung Nhạc.
Mỹ phụ thở phào, chán nản nói:
- Chung Sơn thị là đại thị tộc nào sao ta chưa từng nghe nói? Lẽ nào Chung Sơn thị cũng lấy trộm tuyệt học của Lôi Hồ thị?
- Chung sư huynh cũng là kẻ trộm?
Khâu Cấm Nhi ngạc nhiên.
Mỹ phụ trợn mắt:
- Trộm cái gì? Chúng ta đây là hiếu học, không phải kẻ trộm, nghe thật chướng tai! Hôm khác ta tới chỗ môn chủ trộm tuyệt học Đại Tự Tại Kiếm Khí cao thâm nhất Kiếm Môn, con luyện thử xem.
Khâu Cấm Nhi le lưỡi.
Hồn phách Chung Nhạc quay lại cơ thể, không khỏi kinh ngạc kêu lên, thấy thức hải của hắn lại biến nhỏ lại!
Thức hải của hắn vốn rộng ba nghìn mẫu, hơn nữa tu vi ngày một tinh thâm thì tinh hải cũng mở rộng theo. Nhưng giờ lại nhỏ lại chỉ còn khoảng nghìn mẫu, một lúc đã thu nhỏ lại chỉ còn một phần ba.
- Thế này là sao? Lẽ nào tu vi của ta bỗng chốc giảm sút hai phần ba?
Tân Hỏa nhảy ra khỏi Long Lân Kiếm, nghe thế lắc đầu:
- Đây chính là tác dụng tuyệt vời của lôi đình luyện thể. Tinh thần ngươi vốn dĩ không đủ dẻo dai, thức hải tuy rộng nhưng tinh thần lực không mạnh. Lần lôi đình tôi luyện này đã tôi luyện hết tạp chất trong tinh thần lực của ngươi rồi. Tuy tinh thần lực thu nhỏ lại nhiều nhưng tinh thuần hơn, dẻo dai hơn nhiều. Ngươi nhìn đi, trong thức hải của ngươi có lôi đình điện quang, đây chính là biểu hiện của tinh thần lực cường đại.
Hồn phách Chung Nhạc nhìn thì thấy trong thức hải đúng là thấp thoáng có điện quang, giống như những con kim xà ẩn mình dưới biển.
- Giờ tinh thần lực của ngươi vẫn chưa đủ mạnh. Nếu đủ mạnh thì sẽ biến thức hải thành lôi trì, lôi hải. Tinh thần lực biến thành lôi tương, lôi dịch. Thứ tinh thần lực đó mạnh hơn tiên tiểu tử Thủy Thanh Hà không biết bao nhiêu lần!
Tân Hỏa nói tiếp.
- Lôi trì, lôi hải? Lôi tương, lôi dịch?
Chung Nhạc trố mắt, không khỏi mong ngóng, lẩm bẩm nói:
- Khi nào ta mới tu luyện tới được mức đó?
- Ngươi còn chưa nhận ra hồn phách cũng nhỏ đi đúng không?
Tân Hỏa đắc ý:
- Giờ ngươi cho hồn phách xuất khiếu xem nào.
Chung Nhạc vội cho hồn phách xuất khiếu. Chỉ thấy, cảnh tượng xung quanh trở nên khổng lồ, Tân Hỏa bay tới trước mặt, lại to hơn Chung Nhạc hắn cả chục lần!
Hồn phách của hắn nhỏ như hạt đậu, còn Tân Hỏa thì rất to lớn. Chung Nhạc quay lại nhìn thân thể mình, không khỏi kinh hãi. Thấy thân thể mình như cự nhân đội trời đạp đất, cao lớn không thể tưởng tượng nổi.
Hồn phách hắn vốn cũng to tương đương Tân Hỏa, nhưng giờ thì nhỏ tới mức đáng thương.
- Hồn phách của ngươi trải qua lôi đình tôi luyện cũng nhỏ lại, luyện đi các tạp chất bên trong. Hãy nghỉ ngơi đi, dùng thêm mấy viên Vũ Linh Đan, dùng tinh thần lực tôi luyện nhục thân, ngày mai tiếp tục tu luyện.
Tân Hỏa cười:
- Đến khi thân thể ngươi đủ mạnh cũng cho thân thể ngươi tới lôi vân tôi luyện. Nhưng giờ thì chưa đủ.
- Thân thể hứng sét đánh? Sẽ bị đánh đen thui hả?. ngôn tình ngược
Chung Nhạc định thần lại, lấy Vũ Linh Đan ra uống ba viên rồi quan tưởng giao long đồ đằng tôi luyện thân thể, lập tức cảm giác được dược lực Vũ Linh Đan tiêu hao nhanh chóng. Sau thời gian một nén nhang, ba viên Vũ Linh Đan đã tiêu hao hết dược lược, đành phải dùng tiếp ba viên nữa.
- Trước kia ta dùng giao long đồ đằng luyện thể, thân thể không thể tiếp tục cường hóa, giờ tinh thần lực mạnh hơn, có thể tăng cường rồi!
Chung Nhạc vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, tiếp tục tu luyện. Trong một đêm hắn bất tri bất giác đã tiêu hao hết sáu mươi viên Vũ Linh Đan!
- Tốc độ tiêu hao này thì sau này chắc phải cạp đất mà ăn rồi…
Sáng sớm hôm sau, Chung Nhạc mở mắt, có chút dở khóc dở cười. Một đêm tiêu hao sáu mươi viên Vũ Linh Đan, còn tốn hơn tu luyện ranh giới sinh tử. Vũ Linh Đan của hắn chỉ còn hơn hai trăm năm mươi viên, tính ra cũng chỉ đủ cho bốn năm ngày nữa.
Nhưng một đêm tu luyện hắn thu hoạch cũng không vừa. Thân thể được cường hóa, giờ hắn cảm giác trong cơ thể tràn đầy sức mạnh bạo phát, nhất cử nhất động đều như sấm sét!
Mỗi bó cơ của hắn đều ẩn chứa sức mạnh bạo phát khủng bố. Mỗi sợi gân đều căng như dây cung, tốc độ truyền đạt thần kinh cũng nhanh thần tốc!
- Không biết năm ngày nữa thực lực của ta sẽ đạt tới trình độ nào? Có sánh được với Thủy Thanh Hà không?
Chung Nhạc tế hồn, Long Lân Kiếm ra khỏi hộp, kiếm quang bắn lên tầng mây, hắn lại lên lôi vân, dẫn lôi đình tới luyện hồn. Không lâu sau Khâu Cấm Nhi cũng bay tới, hai người nói chuyện vài câu rồi tu luyện.
- Nam nữ kết hợp tu luyện sẽ không mệt.
Tân Hỏa ngồi trên vai Chung Nhạc, nghĩ bụng:
- Nhạc tiểu tử thấy nữ hài nhỏ vậy đã là luyện khí sĩ, biến áp lực thành động lực, bắt đầu liều mạng tu luyện rồi. Chỉ là, hắn không biết cái gọi là Tiên Thiên linh thể khác với người thường. Tiên Thiên linh thể sinh ra đã linh hồn hợp nhất, sinh ra đã là luyện khí sĩ chứ không phải tu luyện mà thành… Ừm, có nên cho hắn biết không nhỉ? Thôi vậy, người trẻ tuổi nên có động lực!
Mấy ngày sau đó, Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi như có hẹn, hai người đều tu luyện ở đây, đến khi không thể kiên trì được nữa mới rời đi.
Năm ngày sau, thức hải của Chung Nhạc chỉ còn lại năm trăm mẫu vuông. Hồn phách cũng chỉ còn nhỏ thành tiểu bất điểm (nhỏ không đáng kể), còn nhỏ hơn cả kiến. Nếu không phải mấy ngày nay hắn không ngừng dùng Vũ Linh Đan tu luyện thì e là thức hải còn nhỏ hơn nữa, hồn phách cũng nhỏ tới mức không biết có còn nhìn thấy được không.
Tuy thức hải và hồn phách của hắn nhỏ lại, nhưng hắn cảm thấy cả thức hải, hồn phách hay thân thể đều cường đại hơn trước rất nhiều. Đặc biệt là thức hải, trong đó có lôi đình biến thành các con kim xà uốn lượn, tâm niệm khẽ động là kim xà trườn đi, vô cùng dọa người!
Nhưng Chung Nhạc cũng đã tiêu hao hết sạch Vũ Linh Đan rồi, không thể tu luyện tiếp nữa.
- Thượng viện đệ tử mỗi tháng được nhận mười viên Vũ Linh Đan, với ta mà nói như muối bỏ bể, còn không đủ tu luyện trong một canh giờ.
Hắn đau đầu suy nghĩ:
- Nếu trước kia thì có thể tới Kiếm Môn Ma Khư tích lũy công lao, nhưng giờ Ma Khư đã đóng, phải tìm cách khác thôi. Không biết có tìm được cách nào khác đổi Vũ Linh Đan không…
Hắn định đứng dậy thì nghe có tiếng thiếu nữ lanh lảnh vọng vào từ bên ngoài:
- Chung sư đệ, Chung Sơn thị Chung Nhạc Chung sư đệ!
- Là tiếng của Đình sư tỷ!
Chung Nhạc vội đứng dậy ra ngoài, mở cửa, nghĩ bụng:
- Đình sư tỷ tới tìm ta có việc gì nhỉ?
Cửa vừa mở thì Chung Nhạc giật mình, bên ngoài tiểu viện của hắn lố nhố các vị nữ đệ tử thượng viện nhìn ngó, có đến hơn ba mươi nữ đệ tử đứng ở phía đối diện, đứng đầu là Đình Lam Nguyệt, còn có Ngu Phi Yến áo đen và Đào Đại Nhi áo đỏ, còn những nữ tử khác thì hắn không biết.
Nhiều nữ tử tập trung lại như vậy, không khí lan tỏa mùi hương thiếu nữ và mùi phấn thơm, chắc là những loại phấn trang điểm họ dùng phấn hoa tự luyện chế ra. Thoa lên người thêm vài phần thanh mát.
Phía xa là các nam đệ tử ở nam viện đang thò đầu nhìn, thấy nhiều nữ đệ tử xuất hiện ở nam viện như vậy họ cũng giật mình, ánh mắt nhìn Chung Nhạc đầy sự ngưỡng mộ.
- Sao chư vị sư tỷ lại tới chỗ ta?
Chung Nhạc chán nản nói:
- Các vị sư tỷ, mời vào trong, ta đi pha trà.
- Không vào chỗ ngươi đâu.
Đình Lam Nguyệt cười:
- Chung sư đệ, bọn ta định xuống núi lịch luyện, tới Thú Thần Lĩnh khởi động cho vô cấm kỵ đối quyết. Quanh Thú Thần Lĩnh càng ngày càng nhiều hung thú, mấy bộ lạc thị tộc quanh đó đều bị quấy nhiễu, rất nhiều thôn trang bị ăn thịt sạch. Bọn ta vừa hay tới Thú Thần Lĩnh dẹp họa, cũng có thể tích công lao đổi lấy Vũ Linh Đan hoặc hồn binh gì đó.
Đào Đại Nhi cười:
- Bọn ta vốn không định đi cùng xú nam nhân, Ngu sư tỷ nói ngươi có bản lĩnh, có thể cho đi cùng, hơn nữa ta cũng từng ngửi thấy ngươi không hôi, nên có thể đưa đi theo.
Tim Chung Nhạc khẽ rung lên, hộp kiếm Long Huyết bay tới, đáp xuống dưới chân hắn. Chung Nhạc cười:
- Đa tạ Đào sư tỷ đề bạt.
Ngu Phi Yến lạnh nhạt:
- Không cần nói nhiều, lập tức xuất phát, chưa biết chừng trời tối là tới được Thú Thần Lĩnh.
Đào Đại Nhi vội lấy ra một cái túi vải nhỏ, cười nói:
- Thú Thần Lĩnh khá xa, đi bộ thì e là phải hai ba ngày. Ta từ chỗ luyện khí sĩ Đào Lâm thị ta mượn một cái túi mây, cưỡi mây đi thì có thể tới trước khi mặt trời lặn.
Mở túi vải, bên trong trào ra vân khí đầy màu sắc. Chỉ nháy mắt Chung Nhạc và các thiếu nữ đứng trên đám mây, cảm thấy một luồng lực lượng nhấc họ lên trời.
Chung Nhạc chép miệng khen thần kỳ. Đào Đại Nhi cười:
- Đám mây này là hồn binh luyện khí sĩ Đào Lâm thị ta luyện được, tên là Thái Vân Gian, nhưng không có uy lực, chỉ dùng để di chuyển. Ta điều khiển hướng, các sư muội khác thay nhau dùng tinh thần lực duy trì là có thể bay tới Thú Thần Lĩnh. Ai tiêu hao hết tinh thần lực thì đổi người, thay nhau nghỉ ngơi, tránh việc tới Thú Thần Lĩnh thì hết tinh thần lực.
Trong nam viện, mấy trăm nam đệ tử sững sờ nhìn đám mây đưa mấy chục thiếu nữ tựa hoa và Chung Nhạc bay lên trời, ai cũng thất hồn lạc phách.
- Thôn bên cạnh chúng ta có một con trâu đực rất to khỏe. Thôn dân trong vòng mười dặm mỗi ngày mười lăm lại dẫn trâu cái sang cho phối giống. Mười mấy con trâu cái xếp hàng chờ, mà những con trâu đực khác thì chỉ biết giương mắt nhìn.
Có người ngẩng lên nhìn đám mây lẩm bẩm:
- Bọn ta gọi con trâu đực đó là “trâu giống”…
- Huynh đài, ngươi nói cái này làm gì?
Nam đệ tử bên cạnh tò mò hỏi.
Phía xa, một vị đại hán mắt sáng lên, nhìn đám mây bay ra khỏi Kiếm Môn, cười hề hề:
- Cuối cùng cũng nỡ đi rồi, chuẩn bị Lôi Vương Châu, đệ tử Lôi Hồ thị chúng ta cũng tới Thú Thần Lĩnh, ta sẽ đích thân đấu với tên Chung Nhạc kia!
Hơn hai mươi tinh anh đệ tử Lôi Hồ thị cùng đáp lời, kéo ra một cái thuyền lớn dài hơn mười trượng, ở giữa là một bức tượng, chính là tượng Lôi Công, khắc rất nhiều loại lôi văn. Mọi người lên Lôi Vương Châu, con thuyền bay lên trời, hướng về Thú Thần Lĩnh.
Cùng lúc đó, trong nữ viện, Lôi Sơn thị Lê Tú Nương cũng triệu tập đệ tử Lôi Sơn thị, tế ra một chiếc lá khổng lồ, đó là lá của Yêu Thần Hoa, mọi người đứng trên lá bay về Thú Thần Lĩnh.
Hồn phách Khâu Cấm Nhi bay vào đại điện, trở lại thân thể một thiếu nữ đang ngồi, một mỹ phụ cười:
- Tắm sét luyện hồn, đây là tuyệt học của Lôi Hồ thị, mẹ cũng khó khăn lắm mới lấy trộm được. Dùng cách này luyện hồn, hồn phách sẽ vô cùng dẻo dai. Con là Tiên Thiên Mộc Thể, thiên sinh đã linh hồn hợp nhất, nếu được sấm sét tôi luyện thì sau này thành tựu sẽ không hề thua kém tứ đại cường giả trẻ tuổi của Kiếm Môn.
Khâu Cấm Nhi mở mắt:
- Mẹ, trên tầng lôi vân con gặp một vị sư huynh cũng luyện hồn ở đó. Hồn phách ẩn trong một món hồn binh, con nói chuyện với huynh ấy mấy câu.
Mỹ phụ căng thẳng nói:
- Lẽ nào là luyện khí sĩ của Lôi Hồ thị? Ta lấy trộm tuyệt học của Lôi Hồ Thị, nếu bị phát hiện thì thể diện sẽ không còn nữa…
Khâu Cấm Nhi vội nói:
- Không phải Lôi Hồ thị. Vị sư huynh đó nói huynh ấy là Chung Sơn thị, tên là Chung Nhạc.
Mỹ phụ thở phào, chán nản nói:
- Chung Sơn thị là đại thị tộc nào sao ta chưa từng nghe nói? Lẽ nào Chung Sơn thị cũng lấy trộm tuyệt học của Lôi Hồ thị?
- Chung sư huynh cũng là kẻ trộm?
Khâu Cấm Nhi ngạc nhiên.
Mỹ phụ trợn mắt:
- Trộm cái gì? Chúng ta đây là hiếu học, không phải kẻ trộm, nghe thật chướng tai! Hôm khác ta tới chỗ môn chủ trộm tuyệt học Đại Tự Tại Kiếm Khí cao thâm nhất Kiếm Môn, con luyện thử xem.
Khâu Cấm Nhi le lưỡi.
Hồn phách Chung Nhạc quay lại cơ thể, không khỏi kinh ngạc kêu lên, thấy thức hải của hắn lại biến nhỏ lại!
Thức hải của hắn vốn rộng ba nghìn mẫu, hơn nữa tu vi ngày một tinh thâm thì tinh hải cũng mở rộng theo. Nhưng giờ lại nhỏ lại chỉ còn khoảng nghìn mẫu, một lúc đã thu nhỏ lại chỉ còn một phần ba.
- Thế này là sao? Lẽ nào tu vi của ta bỗng chốc giảm sút hai phần ba?
Tân Hỏa nhảy ra khỏi Long Lân Kiếm, nghe thế lắc đầu:
- Đây chính là tác dụng tuyệt vời của lôi đình luyện thể. Tinh thần ngươi vốn dĩ không đủ dẻo dai, thức hải tuy rộng nhưng tinh thần lực không mạnh. Lần lôi đình tôi luyện này đã tôi luyện hết tạp chất trong tinh thần lực của ngươi rồi. Tuy tinh thần lực thu nhỏ lại nhiều nhưng tinh thuần hơn, dẻo dai hơn nhiều. Ngươi nhìn đi, trong thức hải của ngươi có lôi đình điện quang, đây chính là biểu hiện của tinh thần lực cường đại.
Hồn phách Chung Nhạc nhìn thì thấy trong thức hải đúng là thấp thoáng có điện quang, giống như những con kim xà ẩn mình dưới biển.
- Giờ tinh thần lực của ngươi vẫn chưa đủ mạnh. Nếu đủ mạnh thì sẽ biến thức hải thành lôi trì, lôi hải. Tinh thần lực biến thành lôi tương, lôi dịch. Thứ tinh thần lực đó mạnh hơn tiên tiểu tử Thủy Thanh Hà không biết bao nhiêu lần!
Tân Hỏa nói tiếp.
- Lôi trì, lôi hải? Lôi tương, lôi dịch?
Chung Nhạc trố mắt, không khỏi mong ngóng, lẩm bẩm nói:
- Khi nào ta mới tu luyện tới được mức đó?
- Ngươi còn chưa nhận ra hồn phách cũng nhỏ đi đúng không?
Tân Hỏa đắc ý:
- Giờ ngươi cho hồn phách xuất khiếu xem nào.
Chung Nhạc vội cho hồn phách xuất khiếu. Chỉ thấy, cảnh tượng xung quanh trở nên khổng lồ, Tân Hỏa bay tới trước mặt, lại to hơn Chung Nhạc hắn cả chục lần!
Hồn phách của hắn nhỏ như hạt đậu, còn Tân Hỏa thì rất to lớn. Chung Nhạc quay lại nhìn thân thể mình, không khỏi kinh hãi. Thấy thân thể mình như cự nhân đội trời đạp đất, cao lớn không thể tưởng tượng nổi.
Hồn phách hắn vốn cũng to tương đương Tân Hỏa, nhưng giờ thì nhỏ tới mức đáng thương.
- Hồn phách của ngươi trải qua lôi đình tôi luyện cũng nhỏ lại, luyện đi các tạp chất bên trong. Hãy nghỉ ngơi đi, dùng thêm mấy viên Vũ Linh Đan, dùng tinh thần lực tôi luyện nhục thân, ngày mai tiếp tục tu luyện.
Tân Hỏa cười:
- Đến khi thân thể ngươi đủ mạnh cũng cho thân thể ngươi tới lôi vân tôi luyện. Nhưng giờ thì chưa đủ.
- Thân thể hứng sét đánh? Sẽ bị đánh đen thui hả?. ngôn tình ngược
Chung Nhạc định thần lại, lấy Vũ Linh Đan ra uống ba viên rồi quan tưởng giao long đồ đằng tôi luyện thân thể, lập tức cảm giác được dược lực Vũ Linh Đan tiêu hao nhanh chóng. Sau thời gian một nén nhang, ba viên Vũ Linh Đan đã tiêu hao hết dược lược, đành phải dùng tiếp ba viên nữa.
- Trước kia ta dùng giao long đồ đằng luyện thể, thân thể không thể tiếp tục cường hóa, giờ tinh thần lực mạnh hơn, có thể tăng cường rồi!
Chung Nhạc vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, tiếp tục tu luyện. Trong một đêm hắn bất tri bất giác đã tiêu hao hết sáu mươi viên Vũ Linh Đan!
- Tốc độ tiêu hao này thì sau này chắc phải cạp đất mà ăn rồi…
Sáng sớm hôm sau, Chung Nhạc mở mắt, có chút dở khóc dở cười. Một đêm tiêu hao sáu mươi viên Vũ Linh Đan, còn tốn hơn tu luyện ranh giới sinh tử. Vũ Linh Đan của hắn chỉ còn hơn hai trăm năm mươi viên, tính ra cũng chỉ đủ cho bốn năm ngày nữa.
Nhưng một đêm tu luyện hắn thu hoạch cũng không vừa. Thân thể được cường hóa, giờ hắn cảm giác trong cơ thể tràn đầy sức mạnh bạo phát, nhất cử nhất động đều như sấm sét!
Mỗi bó cơ của hắn đều ẩn chứa sức mạnh bạo phát khủng bố. Mỗi sợi gân đều căng như dây cung, tốc độ truyền đạt thần kinh cũng nhanh thần tốc!
- Không biết năm ngày nữa thực lực của ta sẽ đạt tới trình độ nào? Có sánh được với Thủy Thanh Hà không?
Chung Nhạc tế hồn, Long Lân Kiếm ra khỏi hộp, kiếm quang bắn lên tầng mây, hắn lại lên lôi vân, dẫn lôi đình tới luyện hồn. Không lâu sau Khâu Cấm Nhi cũng bay tới, hai người nói chuyện vài câu rồi tu luyện.
- Nam nữ kết hợp tu luyện sẽ không mệt.
Tân Hỏa ngồi trên vai Chung Nhạc, nghĩ bụng:
- Nhạc tiểu tử thấy nữ hài nhỏ vậy đã là luyện khí sĩ, biến áp lực thành động lực, bắt đầu liều mạng tu luyện rồi. Chỉ là, hắn không biết cái gọi là Tiên Thiên linh thể khác với người thường. Tiên Thiên linh thể sinh ra đã linh hồn hợp nhất, sinh ra đã là luyện khí sĩ chứ không phải tu luyện mà thành… Ừm, có nên cho hắn biết không nhỉ? Thôi vậy, người trẻ tuổi nên có động lực!
Mấy ngày sau đó, Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi như có hẹn, hai người đều tu luyện ở đây, đến khi không thể kiên trì được nữa mới rời đi.
Năm ngày sau, thức hải của Chung Nhạc chỉ còn lại năm trăm mẫu vuông. Hồn phách cũng chỉ còn nhỏ thành tiểu bất điểm (nhỏ không đáng kể), còn nhỏ hơn cả kiến. Nếu không phải mấy ngày nay hắn không ngừng dùng Vũ Linh Đan tu luyện thì e là thức hải còn nhỏ hơn nữa, hồn phách cũng nhỏ tới mức không biết có còn nhìn thấy được không.
Tuy thức hải và hồn phách của hắn nhỏ lại, nhưng hắn cảm thấy cả thức hải, hồn phách hay thân thể đều cường đại hơn trước rất nhiều. Đặc biệt là thức hải, trong đó có lôi đình biến thành các con kim xà uốn lượn, tâm niệm khẽ động là kim xà trườn đi, vô cùng dọa người!
Nhưng Chung Nhạc cũng đã tiêu hao hết sạch Vũ Linh Đan rồi, không thể tu luyện tiếp nữa.
- Thượng viện đệ tử mỗi tháng được nhận mười viên Vũ Linh Đan, với ta mà nói như muối bỏ bể, còn không đủ tu luyện trong một canh giờ.
Hắn đau đầu suy nghĩ:
- Nếu trước kia thì có thể tới Kiếm Môn Ma Khư tích lũy công lao, nhưng giờ Ma Khư đã đóng, phải tìm cách khác thôi. Không biết có tìm được cách nào khác đổi Vũ Linh Đan không…
Hắn định đứng dậy thì nghe có tiếng thiếu nữ lanh lảnh vọng vào từ bên ngoài:
- Chung sư đệ, Chung Sơn thị Chung Nhạc Chung sư đệ!
- Là tiếng của Đình sư tỷ!
Chung Nhạc vội đứng dậy ra ngoài, mở cửa, nghĩ bụng:
- Đình sư tỷ tới tìm ta có việc gì nhỉ?
Cửa vừa mở thì Chung Nhạc giật mình, bên ngoài tiểu viện của hắn lố nhố các vị nữ đệ tử thượng viện nhìn ngó, có đến hơn ba mươi nữ đệ tử đứng ở phía đối diện, đứng đầu là Đình Lam Nguyệt, còn có Ngu Phi Yến áo đen và Đào Đại Nhi áo đỏ, còn những nữ tử khác thì hắn không biết.
Nhiều nữ tử tập trung lại như vậy, không khí lan tỏa mùi hương thiếu nữ và mùi phấn thơm, chắc là những loại phấn trang điểm họ dùng phấn hoa tự luyện chế ra. Thoa lên người thêm vài phần thanh mát.
Phía xa là các nam đệ tử ở nam viện đang thò đầu nhìn, thấy nhiều nữ đệ tử xuất hiện ở nam viện như vậy họ cũng giật mình, ánh mắt nhìn Chung Nhạc đầy sự ngưỡng mộ.
- Sao chư vị sư tỷ lại tới chỗ ta?
Chung Nhạc chán nản nói:
- Các vị sư tỷ, mời vào trong, ta đi pha trà.
- Không vào chỗ ngươi đâu.
Đình Lam Nguyệt cười:
- Chung sư đệ, bọn ta định xuống núi lịch luyện, tới Thú Thần Lĩnh khởi động cho vô cấm kỵ đối quyết. Quanh Thú Thần Lĩnh càng ngày càng nhiều hung thú, mấy bộ lạc thị tộc quanh đó đều bị quấy nhiễu, rất nhiều thôn trang bị ăn thịt sạch. Bọn ta vừa hay tới Thú Thần Lĩnh dẹp họa, cũng có thể tích công lao đổi lấy Vũ Linh Đan hoặc hồn binh gì đó.
Đào Đại Nhi cười:
- Bọn ta vốn không định đi cùng xú nam nhân, Ngu sư tỷ nói ngươi có bản lĩnh, có thể cho đi cùng, hơn nữa ta cũng từng ngửi thấy ngươi không hôi, nên có thể đưa đi theo.
Tim Chung Nhạc khẽ rung lên, hộp kiếm Long Huyết bay tới, đáp xuống dưới chân hắn. Chung Nhạc cười:
- Đa tạ Đào sư tỷ đề bạt.
Ngu Phi Yến lạnh nhạt:
- Không cần nói nhiều, lập tức xuất phát, chưa biết chừng trời tối là tới được Thú Thần Lĩnh.
Đào Đại Nhi vội lấy ra một cái túi vải nhỏ, cười nói:
- Thú Thần Lĩnh khá xa, đi bộ thì e là phải hai ba ngày. Ta từ chỗ luyện khí sĩ Đào Lâm thị ta mượn một cái túi mây, cưỡi mây đi thì có thể tới trước khi mặt trời lặn.
Mở túi vải, bên trong trào ra vân khí đầy màu sắc. Chỉ nháy mắt Chung Nhạc và các thiếu nữ đứng trên đám mây, cảm thấy một luồng lực lượng nhấc họ lên trời.
Chung Nhạc chép miệng khen thần kỳ. Đào Đại Nhi cười:
- Đám mây này là hồn binh luyện khí sĩ Đào Lâm thị ta luyện được, tên là Thái Vân Gian, nhưng không có uy lực, chỉ dùng để di chuyển. Ta điều khiển hướng, các sư muội khác thay nhau dùng tinh thần lực duy trì là có thể bay tới Thú Thần Lĩnh. Ai tiêu hao hết tinh thần lực thì đổi người, thay nhau nghỉ ngơi, tránh việc tới Thú Thần Lĩnh thì hết tinh thần lực.
Trong nam viện, mấy trăm nam đệ tử sững sờ nhìn đám mây đưa mấy chục thiếu nữ tựa hoa và Chung Nhạc bay lên trời, ai cũng thất hồn lạc phách.
- Thôn bên cạnh chúng ta có một con trâu đực rất to khỏe. Thôn dân trong vòng mười dặm mỗi ngày mười lăm lại dẫn trâu cái sang cho phối giống. Mười mấy con trâu cái xếp hàng chờ, mà những con trâu đực khác thì chỉ biết giương mắt nhìn.
Có người ngẩng lên nhìn đám mây lẩm bẩm:
- Bọn ta gọi con trâu đực đó là “trâu giống”…
- Huynh đài, ngươi nói cái này làm gì?
Nam đệ tử bên cạnh tò mò hỏi.
Phía xa, một vị đại hán mắt sáng lên, nhìn đám mây bay ra khỏi Kiếm Môn, cười hề hề:
- Cuối cùng cũng nỡ đi rồi, chuẩn bị Lôi Vương Châu, đệ tử Lôi Hồ thị chúng ta cũng tới Thú Thần Lĩnh, ta sẽ đích thân đấu với tên Chung Nhạc kia!
Hơn hai mươi tinh anh đệ tử Lôi Hồ thị cùng đáp lời, kéo ra một cái thuyền lớn dài hơn mười trượng, ở giữa là một bức tượng, chính là tượng Lôi Công, khắc rất nhiều loại lôi văn. Mọi người lên Lôi Vương Châu, con thuyền bay lên trời, hướng về Thú Thần Lĩnh.
Cùng lúc đó, trong nữ viện, Lôi Sơn thị Lê Tú Nương cũng triệu tập đệ tử Lôi Sơn thị, tế ra một chiếc lá khổng lồ, đó là lá của Yêu Thần Hoa, mọi người đứng trên lá bay về Thú Thần Lĩnh.