Thông đạo Huyền Băng là một cái bẫy, đã bị đám Côn Thần canh gác, thông qua nơi đó trở về Tổ Tinh chính là tự chui đầu vào lưới, chỉ có thể là một con đường chết. Còn nếu không thông qua nơi đó, muốn trở về Tổ Tinh, liền chỉ còn con đường bay ra Côn Tinh là có thể đi mà thôi.
Bất quá, nghĩ muốn bay ra khỏi Côn Tinh, vậy thì cần phải đối mặt với Lôi tầng Thuần dương của Côn Tinh, còn chưa luyện thành Nguyên thần Thuần dương, nhất định sẽ gặp phải Lôi đình Thuần dương tẩy lễ, căn bản không thể vượt qua cái cửa ải này.
Thời điểm Chung Nhạc cảm ứng Pháp Thiên Tượng Địa, Nguyên thần đã từng bay vào trong Lôi tầng Thuần dương, chơi đùa với Lôi đình Thuần dương, nhưng Nguyên thần của hắn vẫn không cách nào tránh khỏi gặp phải Lôi đình Thuần dương tẩy lễ. Nguyên thần hoặc là có thể tránh né Lôi tầng Thuần dương trên thiên không, nhưng nhục thân thì nhất định là không chống đỡ nổi, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Nếu cả hai con đường này đều không thể đi, vậy cũng chỉ còn có thể lưu lại trên Côn Tinh rồi. Nhưng bọn họ có thể tránh né nhất thời, còn có thể tránh né cả đời hay sao?
Hiện tại mục đích chủ yếu của Côn Tộc là đối phó đám Thần Ma của Tổ Tinh, nhưng nếu đám Thần Ma của Tổ Tinh đã tử thương sạch sẽ, chỉ sợ đám Thần Minh Côn Tộc sẽ liền sưu tầm tới bọn họ rồi. Cho dù bọn họ vẫn luôn trốn ở trong Bí cảnh Nguyên thần của các Cự bá Côn Tộc, chỉ sợ cũng không thể trốn được sự truy tìm của đám Côn Thần, Mẫu Thần kia.
Chung Nhạc lấy lại bình tĩnh, tiếp tục liên lạc với Khâu Cấm Nhi, ước định với nàng địa phương gặp mặt, sau đó quay sang nói:
- Thương Hải huynh, ngươi đi cùng với ta a?
Bạch Thương Hải gật đầu.
Sau đó, hai người cùng nhau rời khỏi phiến tuyệt cảnh này. Trải qua hơn mười ngày, hai người mới đi ra khỏi phiến tuyệt cảnh. Chung Nhạc lại phóng xuất mấy con Côn Tộc, cùng với Bạch Thương Hải chui vào trong Bí cảnh Nguyên thần của một con Côn Tộc trong số đó, điều khiển đám Côn Tộc này chạy đi.
Lại qua thêm sáu bảy ngày nữa, Chung Nhạc và Bạch Thương Hải mới đi tới địa phương ước định. Chỉ thấy đã có hơn ba mươi gã Luyện Khí Sĩ Côn Tộc đứng ở nơi đó. Trong Bí cảnh Nguyên thần của Côn Tộc, tinh thần lực Chung Nhạc tuôn trào ra. Đối diện cũng có một cỗ tinh thần lực vọt tới. Hai cỗ tinh thần lực va chạm với nhau, nhất thời nhận ra thân phận lẫn nhau.
Chung Nhạc và Bạch Thương Hải phi thân nhảy ra khỏi Bí cảnh Nguyên thần, chỉ thấy đám người Phương Kiếm Các, Khâu Cấm Nhi cũng nhao nhao đi ra.
Phương Kiếm Các nhìn thấy hai người, ánh mắt chớp động, trên dưới quét nhìn Chung Nhạc và Bạch Thương Hải. Mà Cô Hồng Tử thì phái ra Côn Tộc chính mình đã luyện hóa, tiến lên ngửi ngửi mùi vị trên người bọn họ. Thần Nhãn thứ ba tại mi tâm Chung Nhạc mở ra, cũng trên dưới quan sát bọn họ, kiểm tra xem bọn họ có bị Côn Tộc phụ thể hoặc là khống chế hay không.
- Không có vấn đề!
Cô Hồng Tử nhìn về phía Phương Kiếm Các, gật đầu một cái. Đám người nhất thời yên lòng. Thiên Ma Phi hiếu kỳ hỏi:
- Tình nhân, tình nhân còn lại đã chạy đi đâu rồi?
- Đã chết trận rồi!
Chung Nhạc biết rõ người mà nàng muốn nói chính là hóa thân Ba Tuần của chính mình, bình thản nói. Đám Ma nữ xung quanh nhất thời tiến lên, mồm năm miệng mười hỏi han, nhao nhao ồn ào chất vấn, ngữ khí vô cùng không cam lòng, nói:
- Sao có thể như vậy? Mau trả công tử Ba Tuần của chúng ta lại cho chúng ta!
Chung Nhạc bị các nàng làm tới mức đau đầu, trong lòng buồn bực, nói:
- Ba Tuần cũng là ta, đám Ma nữ này lại không lo lắng ta, ngược lại đi lo lắng cho Ba Tuần. Đừng nói là bọn họ đã thật sự yêu thích hóa thân của ta rồi a?
Hắn không quá hiểu rõ tâm tư của chúng nữ Thiên Ma Phi. Ba Tuần mặc dù là hóa thân của hắn, mỹ nữ bên cạnh như mây, nhưng Chung Nhạc thủy chung vẫn giữ với trong sạch chúng nữ Thiên Ma Phi, chưa từng vượt qua quy củ. Bây giờ nhìn ý tứ của đám nữ tử này, xem ra bọn họ là càng yêu thích Ba Tuần hơn yêu thích hắn cái bản thể này. Thật sự là kỳ quặc quái dị!
Khâu Cấm Nhi nhìn về phía Bạch Thương Hải, ân cần hỏi:
- Bạch sư huynh, Bạch Vân Thương tiền bối đâu rồi?
- Lão nhân gia hắn đã chết trận rồi!
Trong lòng Bạch Thương Hải nhất thời bi ai, hu hu gào khóc. Khâu Cấm Nhi bị dọa cho sợ hết hồn, thất thanh hỏi:
- Bạch tiền bối và ngươi cầm theo Thần binh của Bạch Hầu, làm sao lại chết trận?
Bạch Thương Hải chần chừ một chút, cuối cùng cũng nói:
- Lúc đó có mấy tôn Côn Thần và Mẫu Thần vây công lão nhân gia hắn. Ta thấy lão nhân gia hắn càng đánh càng hăng, mặc dù đã bị thương rất nặng, nhưng lúc tế khởi đám bảo vật Hoa Tuyết Đồ, uy lực lại càng lúc càng mạnh. Ta liền không nhịn được tán thán lão nhân gia hắn mấy câu, sau đó liền…
Khâu Cấm Nhi vỗ về an ủi:
- Bạch sư huynh không nên tự trách! Không phải là ngươi cái miệng quạ đen, mà là Bạch lão gia tử vì bảo hộ ngươi, đã thiêu đốt tính mạng. Hắn càng đánh càng hăng, chỉ là hồi quang phản chiếu, muốn bảo trụ ngươi mà thôi!
Bạch Thương Hải vẫn như cũ ủ rũ chán nản. Lúc này, Tân Hỏa lặng lẽ nói:
- Nhạc tiểu tử, sau này ngươi cách xa hắn một chút! Gã Bạch Trạch thị này quả thật là cái miệng quạ đen. Sau này ngươi tốt nhất là lưu lại chút tinh thần, ngàn vạn lần không được để cho hắn khích lệ ngươi. Hắn khen ngợi kẻ nào, kẻ đó sẽ chết càng nhanh!
Chung Nhạc yên lặng lắc đầu, nói:
- Làm gì có loại sự tình này? Vừa rồi Cấm Nhi đã giải thích, Bạch lão gia tử là vì bảo hộ hắn, nên đã thiêu đốt tính mạng, hồi quang phản chiếu mà thôi!
Đột nhiên lúc này, Khâu Cấm Nhi chợt lặng lẽ truyền âm cho hắn, nói:
- Sư ca, sau này tuyệt đối không thể để cho Bạch sư huynh khen ngợi ngươi! Thà tin là có, không thể tin là không! Bạch sư huynh tựa hồ khen ngợi kẻ nào, kẻ đó liền xui xẻo!
Chung Nhạc nhất thời ngạc nhiên, im lặng không nói lời nào.
- Nơi này không tiện ở lâu, chúng ta nên nhanh chóng ly khai!
Lúc này, Phương Kiếm Các đột nhiên nói:
- Trước trở lại mặt lưng Côn Tinh, sau đó mới tìm đường thoát thân!
Đám người trốn vào trong Bí cảnh Nguyên thần của một gã Cự bá Côn Tộc, điều khiển đám Côn Tộc lên đường. Chung Nhạc dò hỏi:
- Bây giờ còn tôn Thần Ma nào của Tổ Tinh còn sống nữa không?
Phương Kiếm Các lắc đầu, nói:
- Trên đường chúng ta gặp qua hai trận đại chiến Thần Ma. Hai tôn Thần Ma kia đều lần lượt bị bắt. Mục đích chủ yếu của đám Côn Thần và Mẫu Thần chính là muốn bắt được Thần Ma của Tổ Tinh ta, huyết tế cho Mẫu Hoàng, mời Mẫu Hoàng hàng lâm. Đoán chừng đám Thần Ma này đều là lành ít dữ nhiều rồi!
Cô Hồng Tử nói:
- Bọn chúng bố trí mai phục ở trong Thông đạo Huyền Băng, chúng ta từ xa xa nhìn lại, thấy trong đó có tồn tại cấp bậc Thần Ma đang chiến đấu, nhưng thắng thua không biết. Hiện tại quan trọng nhất chính là, làm sao mới có thể rời khỏi Côn Tinh, trở lại Tổ Tinh?
Hắn nhìn lên tầng khí quyển Côn Tinh. Trên bầu trời, Lôi tầng Thuần dương chính là trở ngại cuối cùng của bọn họ. Lưu lại Côn Tinh, đó tuyệt đối là một con đường chết, mà xuyên qua Lôi tầng Thuần dương, cũng lại là một con đường chết. Thông đạo Huyền Băng lại không thể đi, cả ba con đường đều là đường chết.
Trong lòng Chung Nhạc đột nhiên khẽ động, nói: . Truyện Điền Văn
- Ta thật ra là có biện pháp, hoặc là có thể rời khỏi Côn Tinh!
Hắn lấy thi thể của Xà Thần Xà Văn Cử ra, nói:
- Chúng ta tiến vào trong thi thể tôn Yêu Thần này, sau đó tế khởi Yêu Thần, hoặc là có thể xuyên qua Lôi tầng Thuần dương, tiến vào trong tinh không. Kế sách này có khả thi không?
Đám người liếc nhìn nhau một cái, nhao nhao gật đầu, nói:
Bất quá, nghĩ muốn bay ra khỏi Côn Tinh, vậy thì cần phải đối mặt với Lôi tầng Thuần dương của Côn Tinh, còn chưa luyện thành Nguyên thần Thuần dương, nhất định sẽ gặp phải Lôi đình Thuần dương tẩy lễ, căn bản không thể vượt qua cái cửa ải này.
Thời điểm Chung Nhạc cảm ứng Pháp Thiên Tượng Địa, Nguyên thần đã từng bay vào trong Lôi tầng Thuần dương, chơi đùa với Lôi đình Thuần dương, nhưng Nguyên thần của hắn vẫn không cách nào tránh khỏi gặp phải Lôi đình Thuần dương tẩy lễ. Nguyên thần hoặc là có thể tránh né Lôi tầng Thuần dương trên thiên không, nhưng nhục thân thì nhất định là không chống đỡ nổi, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Nếu cả hai con đường này đều không thể đi, vậy cũng chỉ còn có thể lưu lại trên Côn Tinh rồi. Nhưng bọn họ có thể tránh né nhất thời, còn có thể tránh né cả đời hay sao?
Hiện tại mục đích chủ yếu của Côn Tộc là đối phó đám Thần Ma của Tổ Tinh, nhưng nếu đám Thần Ma của Tổ Tinh đã tử thương sạch sẽ, chỉ sợ đám Thần Minh Côn Tộc sẽ liền sưu tầm tới bọn họ rồi. Cho dù bọn họ vẫn luôn trốn ở trong Bí cảnh Nguyên thần của các Cự bá Côn Tộc, chỉ sợ cũng không thể trốn được sự truy tìm của đám Côn Thần, Mẫu Thần kia.
Chung Nhạc lấy lại bình tĩnh, tiếp tục liên lạc với Khâu Cấm Nhi, ước định với nàng địa phương gặp mặt, sau đó quay sang nói:
- Thương Hải huynh, ngươi đi cùng với ta a?
Bạch Thương Hải gật đầu.
Sau đó, hai người cùng nhau rời khỏi phiến tuyệt cảnh này. Trải qua hơn mười ngày, hai người mới đi ra khỏi phiến tuyệt cảnh. Chung Nhạc lại phóng xuất mấy con Côn Tộc, cùng với Bạch Thương Hải chui vào trong Bí cảnh Nguyên thần của một con Côn Tộc trong số đó, điều khiển đám Côn Tộc này chạy đi.
Lại qua thêm sáu bảy ngày nữa, Chung Nhạc và Bạch Thương Hải mới đi tới địa phương ước định. Chỉ thấy đã có hơn ba mươi gã Luyện Khí Sĩ Côn Tộc đứng ở nơi đó. Trong Bí cảnh Nguyên thần của Côn Tộc, tinh thần lực Chung Nhạc tuôn trào ra. Đối diện cũng có một cỗ tinh thần lực vọt tới. Hai cỗ tinh thần lực va chạm với nhau, nhất thời nhận ra thân phận lẫn nhau.
Chung Nhạc và Bạch Thương Hải phi thân nhảy ra khỏi Bí cảnh Nguyên thần, chỉ thấy đám người Phương Kiếm Các, Khâu Cấm Nhi cũng nhao nhao đi ra.
Phương Kiếm Các nhìn thấy hai người, ánh mắt chớp động, trên dưới quét nhìn Chung Nhạc và Bạch Thương Hải. Mà Cô Hồng Tử thì phái ra Côn Tộc chính mình đã luyện hóa, tiến lên ngửi ngửi mùi vị trên người bọn họ. Thần Nhãn thứ ba tại mi tâm Chung Nhạc mở ra, cũng trên dưới quan sát bọn họ, kiểm tra xem bọn họ có bị Côn Tộc phụ thể hoặc là khống chế hay không.
- Không có vấn đề!
Cô Hồng Tử nhìn về phía Phương Kiếm Các, gật đầu một cái. Đám người nhất thời yên lòng. Thiên Ma Phi hiếu kỳ hỏi:
- Tình nhân, tình nhân còn lại đã chạy đi đâu rồi?
- Đã chết trận rồi!
Chung Nhạc biết rõ người mà nàng muốn nói chính là hóa thân Ba Tuần của chính mình, bình thản nói. Đám Ma nữ xung quanh nhất thời tiến lên, mồm năm miệng mười hỏi han, nhao nhao ồn ào chất vấn, ngữ khí vô cùng không cam lòng, nói:
- Sao có thể như vậy? Mau trả công tử Ba Tuần của chúng ta lại cho chúng ta!
Chung Nhạc bị các nàng làm tới mức đau đầu, trong lòng buồn bực, nói:
- Ba Tuần cũng là ta, đám Ma nữ này lại không lo lắng ta, ngược lại đi lo lắng cho Ba Tuần. Đừng nói là bọn họ đã thật sự yêu thích hóa thân của ta rồi a?
Hắn không quá hiểu rõ tâm tư của chúng nữ Thiên Ma Phi. Ba Tuần mặc dù là hóa thân của hắn, mỹ nữ bên cạnh như mây, nhưng Chung Nhạc thủy chung vẫn giữ với trong sạch chúng nữ Thiên Ma Phi, chưa từng vượt qua quy củ. Bây giờ nhìn ý tứ của đám nữ tử này, xem ra bọn họ là càng yêu thích Ba Tuần hơn yêu thích hắn cái bản thể này. Thật sự là kỳ quặc quái dị!
Khâu Cấm Nhi nhìn về phía Bạch Thương Hải, ân cần hỏi:
- Bạch sư huynh, Bạch Vân Thương tiền bối đâu rồi?
- Lão nhân gia hắn đã chết trận rồi!
Trong lòng Bạch Thương Hải nhất thời bi ai, hu hu gào khóc. Khâu Cấm Nhi bị dọa cho sợ hết hồn, thất thanh hỏi:
- Bạch tiền bối và ngươi cầm theo Thần binh của Bạch Hầu, làm sao lại chết trận?
Bạch Thương Hải chần chừ một chút, cuối cùng cũng nói:
- Lúc đó có mấy tôn Côn Thần và Mẫu Thần vây công lão nhân gia hắn. Ta thấy lão nhân gia hắn càng đánh càng hăng, mặc dù đã bị thương rất nặng, nhưng lúc tế khởi đám bảo vật Hoa Tuyết Đồ, uy lực lại càng lúc càng mạnh. Ta liền không nhịn được tán thán lão nhân gia hắn mấy câu, sau đó liền…
Khâu Cấm Nhi vỗ về an ủi:
- Bạch sư huynh không nên tự trách! Không phải là ngươi cái miệng quạ đen, mà là Bạch lão gia tử vì bảo hộ ngươi, đã thiêu đốt tính mạng. Hắn càng đánh càng hăng, chỉ là hồi quang phản chiếu, muốn bảo trụ ngươi mà thôi!
Bạch Thương Hải vẫn như cũ ủ rũ chán nản. Lúc này, Tân Hỏa lặng lẽ nói:
- Nhạc tiểu tử, sau này ngươi cách xa hắn một chút! Gã Bạch Trạch thị này quả thật là cái miệng quạ đen. Sau này ngươi tốt nhất là lưu lại chút tinh thần, ngàn vạn lần không được để cho hắn khích lệ ngươi. Hắn khen ngợi kẻ nào, kẻ đó sẽ chết càng nhanh!
Chung Nhạc yên lặng lắc đầu, nói:
- Làm gì có loại sự tình này? Vừa rồi Cấm Nhi đã giải thích, Bạch lão gia tử là vì bảo hộ hắn, nên đã thiêu đốt tính mạng, hồi quang phản chiếu mà thôi!
Đột nhiên lúc này, Khâu Cấm Nhi chợt lặng lẽ truyền âm cho hắn, nói:
- Sư ca, sau này tuyệt đối không thể để cho Bạch sư huynh khen ngợi ngươi! Thà tin là có, không thể tin là không! Bạch sư huynh tựa hồ khen ngợi kẻ nào, kẻ đó liền xui xẻo!
Chung Nhạc nhất thời ngạc nhiên, im lặng không nói lời nào.
- Nơi này không tiện ở lâu, chúng ta nên nhanh chóng ly khai!
Lúc này, Phương Kiếm Các đột nhiên nói:
- Trước trở lại mặt lưng Côn Tinh, sau đó mới tìm đường thoát thân!
Đám người trốn vào trong Bí cảnh Nguyên thần của một gã Cự bá Côn Tộc, điều khiển đám Côn Tộc lên đường. Chung Nhạc dò hỏi:
- Bây giờ còn tôn Thần Ma nào của Tổ Tinh còn sống nữa không?
Phương Kiếm Các lắc đầu, nói:
- Trên đường chúng ta gặp qua hai trận đại chiến Thần Ma. Hai tôn Thần Ma kia đều lần lượt bị bắt. Mục đích chủ yếu của đám Côn Thần và Mẫu Thần chính là muốn bắt được Thần Ma của Tổ Tinh ta, huyết tế cho Mẫu Hoàng, mời Mẫu Hoàng hàng lâm. Đoán chừng đám Thần Ma này đều là lành ít dữ nhiều rồi!
Cô Hồng Tử nói:
- Bọn chúng bố trí mai phục ở trong Thông đạo Huyền Băng, chúng ta từ xa xa nhìn lại, thấy trong đó có tồn tại cấp bậc Thần Ma đang chiến đấu, nhưng thắng thua không biết. Hiện tại quan trọng nhất chính là, làm sao mới có thể rời khỏi Côn Tinh, trở lại Tổ Tinh?
Hắn nhìn lên tầng khí quyển Côn Tinh. Trên bầu trời, Lôi tầng Thuần dương chính là trở ngại cuối cùng của bọn họ. Lưu lại Côn Tinh, đó tuyệt đối là một con đường chết, mà xuyên qua Lôi tầng Thuần dương, cũng lại là một con đường chết. Thông đạo Huyền Băng lại không thể đi, cả ba con đường đều là đường chết.
Trong lòng Chung Nhạc đột nhiên khẽ động, nói: . Truyện Điền Văn
- Ta thật ra là có biện pháp, hoặc là có thể rời khỏi Côn Tinh!
Hắn lấy thi thể của Xà Thần Xà Văn Cử ra, nói:
- Chúng ta tiến vào trong thi thể tôn Yêu Thần này, sau đó tế khởi Yêu Thần, hoặc là có thể xuyên qua Lôi tầng Thuần dương, tiến vào trong tinh không. Kế sách này có khả thi không?
Đám người liếc nhìn nhau một cái, nhao nhao gật đầu, nói: