Ba tòa đại trận thần cấp trong Thần Thú Lĩnh ở Đại Hoang cùng bùng nổ một lúc làm chấn động cả Đại Hoang, thậm chí cả bên ngoài Đại Hoang đều có thể cảm nhận được sự rung chuyển làm người ta khiếp sợ kia.
Gần như tất cả Luyện khí sĩ ở Kiếm Môn đều quên việc mình đang làm mà cùng quay qua nhìn về phía Thần Thú Lĩnh. Lúc này chỉ thấy con Long Tướng, hắc long và kiếm khí đang vần vũ trong Thần Thú Lĩnh dài tám trăm dặm kia. Một lúc lâu sau, ba tòa đại trận mới ngừng, Long tướng, hắc long và kiếm khí mới tan đi, Thần Thú Lĩnh yên tĩnh trở lại.
Nhưng ba tòa đại trận này đã khiến đám Luyện khí sĩ Kiếm Môn khiếp sợ, dư âm không dễ tiêu tan đi như vậy.
Hơn nữa ba tòa đại trận cùng khởi động đã tiêu diệt hơn một ngàn Luyện khí sĩ của Hãm Không Thành yêu tộc, làm hai vị đảo chủ của Hãm Không Thành bị thương nặng, khiến Hãm Không Thành nguyên khí đại thương. Ảnh hưởng tạo nên từ chuyện này không dễ tiêu tan như vậy.
Đồ đằng đồ linh của Lưu Hoàng đảo và Cẩm Tú đảo của Hãm Không Thành đều táng thân trong Thần Thú Lĩnh, tổn thất phải nói là thảm trọng. Nhất là số Luyện khí sĩ yêu tộc chết ở nơi đó đều là tinh anh của Hãm Không Thành, trong khoảng thời gian ngắn tòa thánh địa Hãm Không Thành của yêu tộc đừng mong khôi phục nguyên khí!
Trong giới cao tầng của Kiếm Môn thì như dấy lên một cơn tố lốc. Đám trưởng lão Kiếm Môn lập tức phản ứng, tranh luận gay gắt là xem có nên thừa cơ hội này đồng thời tiêu diệt luôn Lưu Hoàng đảo chủ Yên Vân Sinh và Cẩm Tú đảo chủ Tú Thiên Thần hay không.
Đây là một cơ hội hiếm có, Tú Thiên Thần và Yên Vân Sinh chính là hai trong số ba vị thủ lĩnh của Hãm Không Thành, nếu có thể giết được bọn họ thì yêu tộc chẳng còn gì đáng ngại nữa.
Nhưng cũng có vị trường lão lo ngại rằng nếu không trừ bỏ được hai tên thủ lĩnh yêu tộc kia thì sẽ hoàn toàn đắc tội yêu tộc. Mà trong yêu tộc còn một vị thủ lĩnh nữa là thành chủ Hãm Không Thành, chắc chắn y sẽ không ngồi yên nhìn hai vị đảo chủ bị diệt. Với lại hai tên đảo chủ kia tuy bị thương nặng, nhưng cũng là những bá chủ đã xưng hùng xưng bá nhiều năm, muốn giết bọn họ không phải chuyện dễ dàng gì.
Các vị trưởng lão tranh cãi quyết liệt, không ai nhường ai, khó mà quyết định được.
– Phụ Sơn, chúng ta đi nào!
Tà áo trắng tung bay đón gió, cùng một con rùa to như núi, Phương Kiếm Các rời khỏi Kiếm Môn, lăng không bước đi. Con rùa lớn Phụ Sơn đi theo sau, cùng đuổi theo phía Tú Thiên Thần và Yên Vân Sinh chạy trốn.
– Phương Kiếm Các, hãy dừng bước!
Một vị trưởng lão từ trong Kiếm Môn đuổi theo, quát to:
– Các trưởng lão nghị sự chưa xong, ngươi không thể tự tiện hành động như vậy được! Chuyện đuổi giết hai tên đảo chủ kia còn liên quan đến tương lai của Kiếm Môn và Hãm Không Thành, không phải chuyện một mình ngươi có thể quyết định được!
Phương Kiếm Các không thèm quay đầu lại, chỉ lạnh nhạt trả lời:
– Ta đi giết bọn chúng trước, đợi khi các trưởng lão quyết định xong thì phái người đi báo cho ta sau.
Vị trưởng lão kia nghe vậy thì tức giận khôn cùng, đang định lên tiếng thì lại thấy một nam tử trẻ tuổi lướt qua, rời khỏi Kiếm Môn, y cười nói:
– Phương su huynh nói đúng lắm! Cơ hội không nắm bắt là sẽ trôi đi mất. Các trưởng lão cứ từ từ thương nghị đi, nhưng cơ hội này nhất định phải bắt lấy. Phương sư huynh, để ta đi với sư huynh.
– Thêm cả muội nữa.
Một nữ tử cũng bay ra Kiếm Môn, cười nói:
– Đuổi giết nhân vật cấp môn chủ, hơn nữa còn là hai kẻ, chuyện như vậy sao có thể thiếu muội được chứ!
– Ha ha ha ha ha, các vị sư huynh sư tỷ đợi đệ với!
Lôi quang lóe lên, một người ngự lôi phóng tới, cười to nói:
– Đầu của Lưu Hoàng đảo chủ với Cẩm Tú đảo chủ hãy để ta tự tay chặt xuống!
Vị trưởng lão kia mặt xanh mét, tay chân luống cuống nhìn bốn người phóng đi tới biên thùy Đại Hoang để đuổi giết hai vị đảo chủ yêu tộc, run rẩy nói:
– Vô pháp vô thiên, vô pháp vô thiên….
– Thôi mặc kệ chúng đi. Bốn cao thủ trẻ của Kiếm Môn ta cần phải tôi luyện để tranh đoạt vị trí môn chủ đời tiếp theo. Muốn trở thành môn chủ của Kiếm Môn ta thì phải có thực lực một kiếm bình bát hoang mới được.
Đại trưởng lão Hữu Ngu thị đi tới cạnh lão ta, thấp giọng nói:
– Mà đây còn là ý của môn chủ. Đi thôi, chúng ta tiếp tục hội nghị.
Một ngày này, bốn cao thủ trẻ tuổi của Kiếm Môn đều xuất hiện, cùng nhau đuổi giết Lưu Hoàng đảo chủ Yên Vân Sinh và Cẩm Tú đảo chủ Tú Thiên Thần. Giữa Đại Hoang và Lưu Hoàng đảo là một vùng đất rộng mấy trăm dặm, chắc chắn sẽ diễn ra một hồi truy giết và phản kích đầy phấn khích! Hai thủ lĩnh yêu tộc cùng bốn cao thủ Kiếm Môn chắc chắn sẽ diễn ra trận chiến quyết liệt.
Nhưng tất cả những chuyện này đều chẳng liên quan gì tới kẻ đã khởi xướng ra nó, Chung Nhạc.
Chung Nhạc tăng tốc chạy về Kiếm Môn, mất nửa ngày hắn mới về tới thượng viện. Hắn không đi gặp đám người Ngu Phi Yến, Lê Tú Nương để báo tin bình an, mà lập tức lao về phòng mình rồi ngủ một giấc say sưa.
Hơn mười ngày này hệt như tôi luyện ở địa ngục, làm cho cả tinh thần và thể xác hắn đều đã quá mệt mỏi và căng thẳng, trở về Kiếm Môn rồi mới thả lỏng ra được.
Vào Thần Thú Lĩnh gặp phải đệ tử yêu tộc, tới phong ấn thần thú gặp phải Luyện khí sĩ yêu tộc, trận sát Luyện khí sĩ, đạt được nội đan thần thú, yêu hóa Long Tướng, sửa chữa ba tòa đại trận thần cấp, lại bị Luyện khí sĩ Thủy Đồ thị truy kích, bao vây tiễu trừ, sải qua Vị Thủy vượt sông lớn. Những việc ấy vốn không phải chuyện mà đệ tử thượng viện có thể làm được. Nhưng hắn lại làm được, áp lực từ việc nhiều lần tìm đường sống trong chỗ chết cũng to lớn trước hay hắn chưa từng trải qua. Chỉ khi về Kiếm Môn, thánh địa trấn giữa Đại Hoang này, hắn mới có thể buông thả tất cả các áp lực, mới có thể nghỉ xả hơi.
Ngủ được một giấc, Chung Nhạc tỉnh dậy, ngáp một cái thì miệng hắn lại phát ra tiếng rồng ngâm, khiến hắn giật mình, vội cúi đầu nhìn thì thấy mình đã hóa thành một con Long Tướng đang nằm trên giường.
– Thôi xong, ta ngủ quá trầm nên quên mất quan tưởng Toại Hoàng, lại bị tinh khí của thần thú áp đảo huyết mạch rồi! Mà kỳ thật, sao Tân Hỏa không gọi ta dậy đúng lúc, đốc xúc ta quan tưởng?
Chung Nhạc bình tĩnh trở lại, lúc này trên bờ vai hồn phách trong thức hải của hăn, một ngọn lửa nho nhỏ đang lẳng lặng cháy, hóa ra Tân Hỏa cũng đã đang ngủ.
– Ra là Tân Hỏa đang ngủ như ta.
Chung Nhạc không gọi Tân Hỏa dậy, thầm nghĩ:
– Mấy ngày nay vì giúp ta thoát khỏi sát cơ, Tân Hỏa đã cố hết sức mình. Nếu không có hắn, e là ta đã chết rồi. Hãy để hắn nghỉ ngơi thêm chút nữa vậy. May rằng tu vi ta tiến bộ không ít, số tinh khí mà nội đan thần thú này trào ra cũng đừng hòng biến ta thành long tướng hoàn toàn.
Nay tu vi hắn đã thâm hậu hơn trước khi vào Thần Thú Lĩnh nhiều, thức hải rộng hơn ba nghìn mẫu nên tốc độ luyện hóa tinh khí thần thú đã nhanh hơn. Tuy bị biến thành long tướng, nhưng với hắn thì chỉ cần không gián đoạn quan tưởng, biến về thân người không phải việc khó.
Qua không lâu sau, Chung Nhạc áp chế được thân long tướng, khôi phục diện mạo bình thường.
– Chung sư đệ, Chung sư đệ!
Bên ngoài truyền tới tiếng thiếu nữ gọi, mà không chỉ một người. Chung Nhạc cảm thấy buồn bực, mở cửa ra thì thấy ngoài cửa viện của hắn có hơn chục cô gái, thấy hắn thì ai nấy đều vừa mừng vừa sợ, vây quanh hắn, luôn miệng nói:
– Quả nhiên Chung sư đệ còn sống này!
– Ta đã bảo là đệ ấy không chết được mà!
– Hôm qua ta nghe có người bảo thấy đệ về, nên chúng ta tới thăm. Chung sư đệ chắc là đang nghỉ ngơi không đáp nên bọn ta không quấy rầy. Hôm nay tỷ muội ta tới sớm, quả nhiên sư đệ đã bình an trở về!
– Chung sư đệ đã giết con dê đực kia sao? Có gặp Luyện khí sĩ yêu tộc không?
– Sư đệ không biết chứ Thần Thú Lĩnh xảy ra chuyện lớn rồi! Bỗng dưng Thần Thú Lĩnh xuất hiện một con long tướng, to thế này này!
– Nghe nói Luyện khí sĩ của Thủy Đồ thị còn gặp được một con tiểu long tướng, hôm qua còn trở về điều động toàn bộ Luyện khí sĩ trong tộc tới vây bắt. Con long tướng kia trông đáng yêu lắm, thật muốn ôm về nuôi quá…
…
Đám thiếu nữ Đình Lam Nguyệt, Đào Đại Nhi cùng nhiều nữ đệ tử Lê Sơn thị, chừng khoảng dăm ba mươi người, ríu ra ríu rít hỏi lấy hỏi để, Chung Nhạc thật chẳng biết nên trả lời ai trước. Sau một lúc lâu, Chung Nhạc cười nói:
– Các vị sư tỷ, chi bằng vào ngồi trước đã?
Nghe vậy các thiếu nữ liền tràn vào trong viện của hắn. Lê Tú Nương và Ngu Phi Yến cũng tới. Bỗng dưng có nhiều người thế này khiến Chung Nhạc cảm thấy viện của mình nhỏ đi nhiều.
Mà bên ngoài, đám nam đệ tử thượng viện đều nhìn sang bên này, lòng hâm mộ không thôi.
– Tên bò mộng Chung Sơn thị đã về rồi, vừa về liền được các sư tỷ sư muội tới chơi như vậy, thằng nhãi này không biết mệt sao?
Có kẻ thì tức giận mắng:
– Sao lại thế chứ?
Qua thật lâu sau, Chung Nhạc tiễn đám thiếu nữ về, Lê Tú Nương cười nói:
– Chung sư đệ, lần sau nếu có việc bọn ta sẽ tới tìm sư đệ tiếp. À mà, ta vẫn muốn so đấu với ngươi một phen, xem ai mới là kẻ đứng đầu thượng viện!
Ngu Phi Yến thản nhiên nói:
– Lê sư muội, nay có thể nói Chung sư đệ là người đứng đầu nam viện, nhưng ngươi chưa phải người đứng đầu nữ viện đâu. Muốn so đấu với Chung sư đệ thì ngươi phải đánh bại ta trước đã!
Lê Tú Nương cười hì hì:
– Đâu có đâu có, Ngu sư muội muốn chắp tay nhường, sư tỷ ta tất nhiên sẽ thỏa mãn cho sư muội rồi.
Hai cô gái hừng hực chiến ý, khiến đám đệ tử nam viện nhìn mà trố mắt, thầm nói:
– Quả nhiên mà, ngay cả hai vị sư tỷ ở nữ viện cũng đánh nhau vì con bò Chung Sơn thị kia, chả nhẽ thằng nhãi này lại có sức hấp dẫn đến vậy?
– Dựa vào cái gì chứ?
Chung Nhạc trở về tiểu viện của mình, loại bỏ tạp niệm, thầm nghĩ:
– Tân Hỏa còn đang ngủ, phỏng chừng hai ba ngày cũng chưa tỉnh lại, nhưng việc tu luyện không thể ngừng được. Nay có tinh khí thần thú, ta có thể tiếp tục tu luyện lôi đình tôi hồn! Không biết với thực lực hiện giờ của ta thì có thể dựa vào Long Lân Kiếm trực tiếp lấy lôi đình rèn luyện hồn phách không?
Hắn muốn làm lắm, nhưng sau vẫn thôi, tốt nhất là hắn vẫn tế hồn ở trong Long Lân Kiếm.
Hộp Long huyết cộp cộp rồi mở ra, kiếm quang bắn lên trời, chỉ giây lát liền bay tới lôi tầng trên không trung.
– Chung sư huynh đã tới rồi!
Trong lôi tầng, Khâu Cấm Nhi vừa mừng vừa sợ, hồn phách bay tới, nói:
– Đã mấy ngày nay không thấy sư huynh, sư huynh xuống núi rèn luyện ư?
Được cô thiếu nữ Luyện khí sĩ này gọi là sư huynh, Chung Nhạc thầm thấy hổ thẹn, cười nói:
– Cấm Nhi sư muội đoán không sai, mấy ngày nay ta quả thật xuống núi rèn luyện một hồi, hiểm tử hoàn sinh, thiếu chút nữa là không về được.
Thiếu nữ nói đầy quan tâm:
– Xuống núi nguy hiểm lắm. Mẫu thân luôn dặn muội là đừng có tùy tiện xuống núi. Mấy ngày sư huynh không tới là mấy ngày muội lo lắng không thôi.
Hai người tiếp tục tu luyện trong lôi đình. Bất tri bất giác hơn mười ngày đã qua. Trong khoảng thời gian này, tu vi Khâu Cấm Nhi tăng tiến thần tốc, không hổ là linh thể trời sinh, vừa ra đời liền có linh, tu vi cao siêu hơn trước bao nhiêu, hồn phách cũng có lôi đình quấn quanh.
– Chung sư huynh xuống núi một lần, tiến bộ cũng rất nhanh.
Khâu Cấm Nhi quan sát Long Lân Kiếm, thì thấy hồn phách Chung Nhạc ló đầu ra từ trong Long Lân Kiếm. Hồn phách Chung Nhạc vốn chỉ nhỏ như hạt đậu, lúc này đã cao hơn một tấc, đứng trên thân kiếm nhận lôi đình tẩy lễ, đồng thời quan tưởng Toại Hoàng, hóa thành hình dáng đầu rồng thân người.
Hồn phách của Khâu Cấm Nhi cũng không lớn, nhưng lớn hơn Chung Nhạc rất nhiều, cao hơn nửa thước. Hiển nhiên trình độ về hồn phách của nàng ta cũng cao hơn Chung Nhạc rất nhiều.
Điều này cũng chẳng trách được, vì nàng ta là linh thể trời sinh, hồn phách đã mạnh hơn người khác không biết bao nhiêu.
Hai người tu luyện đến lúc không thể tiếp tục được nữa thì đều tự thu hồi hồn phách, hẹn ngày sau tiếp tục tu luyện.
– Mẫu thân, vị sư huynh kia đã trở về rồi.
Hồn phách Khâu Cấm Nhi trở lại cơ thể, bèn nói với vị mỹ phụ kia:
– Tu vi của huynh ấy tiến bộ nhanh lắm, đã có thể không cần mượn hồn binh để tôi hồn rồi!
– Ừ…
Mà vị mỹ phụ kia thì đang không yên lòng:
– Đại Tự Tại Kiếm Khí của môn chủ thật khó lấy, mấy ngày nay ta rầu chết mất…. Bộ tuyệt học này chính là kinh điển tối cao của Kiếm Môn, môn chủ không thể không để lại điển tịch. Nhưng rốt cuộc là môn chủ giấu nó ở nơi nào??
Gần như tất cả Luyện khí sĩ ở Kiếm Môn đều quên việc mình đang làm mà cùng quay qua nhìn về phía Thần Thú Lĩnh. Lúc này chỉ thấy con Long Tướng, hắc long và kiếm khí đang vần vũ trong Thần Thú Lĩnh dài tám trăm dặm kia. Một lúc lâu sau, ba tòa đại trận mới ngừng, Long tướng, hắc long và kiếm khí mới tan đi, Thần Thú Lĩnh yên tĩnh trở lại.
Nhưng ba tòa đại trận này đã khiến đám Luyện khí sĩ Kiếm Môn khiếp sợ, dư âm không dễ tiêu tan đi như vậy.
Hơn nữa ba tòa đại trận cùng khởi động đã tiêu diệt hơn một ngàn Luyện khí sĩ của Hãm Không Thành yêu tộc, làm hai vị đảo chủ của Hãm Không Thành bị thương nặng, khiến Hãm Không Thành nguyên khí đại thương. Ảnh hưởng tạo nên từ chuyện này không dễ tiêu tan như vậy.
Đồ đằng đồ linh của Lưu Hoàng đảo và Cẩm Tú đảo của Hãm Không Thành đều táng thân trong Thần Thú Lĩnh, tổn thất phải nói là thảm trọng. Nhất là số Luyện khí sĩ yêu tộc chết ở nơi đó đều là tinh anh của Hãm Không Thành, trong khoảng thời gian ngắn tòa thánh địa Hãm Không Thành của yêu tộc đừng mong khôi phục nguyên khí!
Trong giới cao tầng của Kiếm Môn thì như dấy lên một cơn tố lốc. Đám trưởng lão Kiếm Môn lập tức phản ứng, tranh luận gay gắt là xem có nên thừa cơ hội này đồng thời tiêu diệt luôn Lưu Hoàng đảo chủ Yên Vân Sinh và Cẩm Tú đảo chủ Tú Thiên Thần hay không.
Đây là một cơ hội hiếm có, Tú Thiên Thần và Yên Vân Sinh chính là hai trong số ba vị thủ lĩnh của Hãm Không Thành, nếu có thể giết được bọn họ thì yêu tộc chẳng còn gì đáng ngại nữa.
Nhưng cũng có vị trường lão lo ngại rằng nếu không trừ bỏ được hai tên thủ lĩnh yêu tộc kia thì sẽ hoàn toàn đắc tội yêu tộc. Mà trong yêu tộc còn một vị thủ lĩnh nữa là thành chủ Hãm Không Thành, chắc chắn y sẽ không ngồi yên nhìn hai vị đảo chủ bị diệt. Với lại hai tên đảo chủ kia tuy bị thương nặng, nhưng cũng là những bá chủ đã xưng hùng xưng bá nhiều năm, muốn giết bọn họ không phải chuyện dễ dàng gì.
Các vị trưởng lão tranh cãi quyết liệt, không ai nhường ai, khó mà quyết định được.
– Phụ Sơn, chúng ta đi nào!
Tà áo trắng tung bay đón gió, cùng một con rùa to như núi, Phương Kiếm Các rời khỏi Kiếm Môn, lăng không bước đi. Con rùa lớn Phụ Sơn đi theo sau, cùng đuổi theo phía Tú Thiên Thần và Yên Vân Sinh chạy trốn.
– Phương Kiếm Các, hãy dừng bước!
Một vị trưởng lão từ trong Kiếm Môn đuổi theo, quát to:
– Các trưởng lão nghị sự chưa xong, ngươi không thể tự tiện hành động như vậy được! Chuyện đuổi giết hai tên đảo chủ kia còn liên quan đến tương lai của Kiếm Môn và Hãm Không Thành, không phải chuyện một mình ngươi có thể quyết định được!
Phương Kiếm Các không thèm quay đầu lại, chỉ lạnh nhạt trả lời:
– Ta đi giết bọn chúng trước, đợi khi các trưởng lão quyết định xong thì phái người đi báo cho ta sau.
Vị trưởng lão kia nghe vậy thì tức giận khôn cùng, đang định lên tiếng thì lại thấy một nam tử trẻ tuổi lướt qua, rời khỏi Kiếm Môn, y cười nói:
– Phương su huynh nói đúng lắm! Cơ hội không nắm bắt là sẽ trôi đi mất. Các trưởng lão cứ từ từ thương nghị đi, nhưng cơ hội này nhất định phải bắt lấy. Phương sư huynh, để ta đi với sư huynh.
– Thêm cả muội nữa.
Một nữ tử cũng bay ra Kiếm Môn, cười nói:
– Đuổi giết nhân vật cấp môn chủ, hơn nữa còn là hai kẻ, chuyện như vậy sao có thể thiếu muội được chứ!
– Ha ha ha ha ha, các vị sư huynh sư tỷ đợi đệ với!
Lôi quang lóe lên, một người ngự lôi phóng tới, cười to nói:
– Đầu của Lưu Hoàng đảo chủ với Cẩm Tú đảo chủ hãy để ta tự tay chặt xuống!
Vị trưởng lão kia mặt xanh mét, tay chân luống cuống nhìn bốn người phóng đi tới biên thùy Đại Hoang để đuổi giết hai vị đảo chủ yêu tộc, run rẩy nói:
– Vô pháp vô thiên, vô pháp vô thiên….
– Thôi mặc kệ chúng đi. Bốn cao thủ trẻ của Kiếm Môn ta cần phải tôi luyện để tranh đoạt vị trí môn chủ đời tiếp theo. Muốn trở thành môn chủ của Kiếm Môn ta thì phải có thực lực một kiếm bình bát hoang mới được.
Đại trưởng lão Hữu Ngu thị đi tới cạnh lão ta, thấp giọng nói:
– Mà đây còn là ý của môn chủ. Đi thôi, chúng ta tiếp tục hội nghị.
Một ngày này, bốn cao thủ trẻ tuổi của Kiếm Môn đều xuất hiện, cùng nhau đuổi giết Lưu Hoàng đảo chủ Yên Vân Sinh và Cẩm Tú đảo chủ Tú Thiên Thần. Giữa Đại Hoang và Lưu Hoàng đảo là một vùng đất rộng mấy trăm dặm, chắc chắn sẽ diễn ra một hồi truy giết và phản kích đầy phấn khích! Hai thủ lĩnh yêu tộc cùng bốn cao thủ Kiếm Môn chắc chắn sẽ diễn ra trận chiến quyết liệt.
Nhưng tất cả những chuyện này đều chẳng liên quan gì tới kẻ đã khởi xướng ra nó, Chung Nhạc.
Chung Nhạc tăng tốc chạy về Kiếm Môn, mất nửa ngày hắn mới về tới thượng viện. Hắn không đi gặp đám người Ngu Phi Yến, Lê Tú Nương để báo tin bình an, mà lập tức lao về phòng mình rồi ngủ một giấc say sưa.
Hơn mười ngày này hệt như tôi luyện ở địa ngục, làm cho cả tinh thần và thể xác hắn đều đã quá mệt mỏi và căng thẳng, trở về Kiếm Môn rồi mới thả lỏng ra được.
Vào Thần Thú Lĩnh gặp phải đệ tử yêu tộc, tới phong ấn thần thú gặp phải Luyện khí sĩ yêu tộc, trận sát Luyện khí sĩ, đạt được nội đan thần thú, yêu hóa Long Tướng, sửa chữa ba tòa đại trận thần cấp, lại bị Luyện khí sĩ Thủy Đồ thị truy kích, bao vây tiễu trừ, sải qua Vị Thủy vượt sông lớn. Những việc ấy vốn không phải chuyện mà đệ tử thượng viện có thể làm được. Nhưng hắn lại làm được, áp lực từ việc nhiều lần tìm đường sống trong chỗ chết cũng to lớn trước hay hắn chưa từng trải qua. Chỉ khi về Kiếm Môn, thánh địa trấn giữa Đại Hoang này, hắn mới có thể buông thả tất cả các áp lực, mới có thể nghỉ xả hơi.
Ngủ được một giấc, Chung Nhạc tỉnh dậy, ngáp một cái thì miệng hắn lại phát ra tiếng rồng ngâm, khiến hắn giật mình, vội cúi đầu nhìn thì thấy mình đã hóa thành một con Long Tướng đang nằm trên giường.
– Thôi xong, ta ngủ quá trầm nên quên mất quan tưởng Toại Hoàng, lại bị tinh khí của thần thú áp đảo huyết mạch rồi! Mà kỳ thật, sao Tân Hỏa không gọi ta dậy đúng lúc, đốc xúc ta quan tưởng?
Chung Nhạc bình tĩnh trở lại, lúc này trên bờ vai hồn phách trong thức hải của hăn, một ngọn lửa nho nhỏ đang lẳng lặng cháy, hóa ra Tân Hỏa cũng đã đang ngủ.
– Ra là Tân Hỏa đang ngủ như ta.
Chung Nhạc không gọi Tân Hỏa dậy, thầm nghĩ:
– Mấy ngày nay vì giúp ta thoát khỏi sát cơ, Tân Hỏa đã cố hết sức mình. Nếu không có hắn, e là ta đã chết rồi. Hãy để hắn nghỉ ngơi thêm chút nữa vậy. May rằng tu vi ta tiến bộ không ít, số tinh khí mà nội đan thần thú này trào ra cũng đừng hòng biến ta thành long tướng hoàn toàn.
Nay tu vi hắn đã thâm hậu hơn trước khi vào Thần Thú Lĩnh nhiều, thức hải rộng hơn ba nghìn mẫu nên tốc độ luyện hóa tinh khí thần thú đã nhanh hơn. Tuy bị biến thành long tướng, nhưng với hắn thì chỉ cần không gián đoạn quan tưởng, biến về thân người không phải việc khó.
Qua không lâu sau, Chung Nhạc áp chế được thân long tướng, khôi phục diện mạo bình thường.
– Chung sư đệ, Chung sư đệ!
Bên ngoài truyền tới tiếng thiếu nữ gọi, mà không chỉ một người. Chung Nhạc cảm thấy buồn bực, mở cửa ra thì thấy ngoài cửa viện của hắn có hơn chục cô gái, thấy hắn thì ai nấy đều vừa mừng vừa sợ, vây quanh hắn, luôn miệng nói:
– Quả nhiên Chung sư đệ còn sống này!
– Ta đã bảo là đệ ấy không chết được mà!
– Hôm qua ta nghe có người bảo thấy đệ về, nên chúng ta tới thăm. Chung sư đệ chắc là đang nghỉ ngơi không đáp nên bọn ta không quấy rầy. Hôm nay tỷ muội ta tới sớm, quả nhiên sư đệ đã bình an trở về!
– Chung sư đệ đã giết con dê đực kia sao? Có gặp Luyện khí sĩ yêu tộc không?
– Sư đệ không biết chứ Thần Thú Lĩnh xảy ra chuyện lớn rồi! Bỗng dưng Thần Thú Lĩnh xuất hiện một con long tướng, to thế này này!
– Nghe nói Luyện khí sĩ của Thủy Đồ thị còn gặp được một con tiểu long tướng, hôm qua còn trở về điều động toàn bộ Luyện khí sĩ trong tộc tới vây bắt. Con long tướng kia trông đáng yêu lắm, thật muốn ôm về nuôi quá…
…
Đám thiếu nữ Đình Lam Nguyệt, Đào Đại Nhi cùng nhiều nữ đệ tử Lê Sơn thị, chừng khoảng dăm ba mươi người, ríu ra ríu rít hỏi lấy hỏi để, Chung Nhạc thật chẳng biết nên trả lời ai trước. Sau một lúc lâu, Chung Nhạc cười nói:
– Các vị sư tỷ, chi bằng vào ngồi trước đã?
Nghe vậy các thiếu nữ liền tràn vào trong viện của hắn. Lê Tú Nương và Ngu Phi Yến cũng tới. Bỗng dưng có nhiều người thế này khiến Chung Nhạc cảm thấy viện của mình nhỏ đi nhiều.
Mà bên ngoài, đám nam đệ tử thượng viện đều nhìn sang bên này, lòng hâm mộ không thôi.
– Tên bò mộng Chung Sơn thị đã về rồi, vừa về liền được các sư tỷ sư muội tới chơi như vậy, thằng nhãi này không biết mệt sao?
Có kẻ thì tức giận mắng:
– Sao lại thế chứ?
Qua thật lâu sau, Chung Nhạc tiễn đám thiếu nữ về, Lê Tú Nương cười nói:
– Chung sư đệ, lần sau nếu có việc bọn ta sẽ tới tìm sư đệ tiếp. À mà, ta vẫn muốn so đấu với ngươi một phen, xem ai mới là kẻ đứng đầu thượng viện!
Ngu Phi Yến thản nhiên nói:
– Lê sư muội, nay có thể nói Chung sư đệ là người đứng đầu nam viện, nhưng ngươi chưa phải người đứng đầu nữ viện đâu. Muốn so đấu với Chung sư đệ thì ngươi phải đánh bại ta trước đã!
Lê Tú Nương cười hì hì:
– Đâu có đâu có, Ngu sư muội muốn chắp tay nhường, sư tỷ ta tất nhiên sẽ thỏa mãn cho sư muội rồi.
Hai cô gái hừng hực chiến ý, khiến đám đệ tử nam viện nhìn mà trố mắt, thầm nói:
– Quả nhiên mà, ngay cả hai vị sư tỷ ở nữ viện cũng đánh nhau vì con bò Chung Sơn thị kia, chả nhẽ thằng nhãi này lại có sức hấp dẫn đến vậy?
– Dựa vào cái gì chứ?
Chung Nhạc trở về tiểu viện của mình, loại bỏ tạp niệm, thầm nghĩ:
– Tân Hỏa còn đang ngủ, phỏng chừng hai ba ngày cũng chưa tỉnh lại, nhưng việc tu luyện không thể ngừng được. Nay có tinh khí thần thú, ta có thể tiếp tục tu luyện lôi đình tôi hồn! Không biết với thực lực hiện giờ của ta thì có thể dựa vào Long Lân Kiếm trực tiếp lấy lôi đình rèn luyện hồn phách không?
Hắn muốn làm lắm, nhưng sau vẫn thôi, tốt nhất là hắn vẫn tế hồn ở trong Long Lân Kiếm.
Hộp Long huyết cộp cộp rồi mở ra, kiếm quang bắn lên trời, chỉ giây lát liền bay tới lôi tầng trên không trung.
– Chung sư huynh đã tới rồi!
Trong lôi tầng, Khâu Cấm Nhi vừa mừng vừa sợ, hồn phách bay tới, nói:
– Đã mấy ngày nay không thấy sư huynh, sư huynh xuống núi rèn luyện ư?
Được cô thiếu nữ Luyện khí sĩ này gọi là sư huynh, Chung Nhạc thầm thấy hổ thẹn, cười nói:
– Cấm Nhi sư muội đoán không sai, mấy ngày nay ta quả thật xuống núi rèn luyện một hồi, hiểm tử hoàn sinh, thiếu chút nữa là không về được.
Thiếu nữ nói đầy quan tâm:
– Xuống núi nguy hiểm lắm. Mẫu thân luôn dặn muội là đừng có tùy tiện xuống núi. Mấy ngày sư huynh không tới là mấy ngày muội lo lắng không thôi.
Hai người tiếp tục tu luyện trong lôi đình. Bất tri bất giác hơn mười ngày đã qua. Trong khoảng thời gian này, tu vi Khâu Cấm Nhi tăng tiến thần tốc, không hổ là linh thể trời sinh, vừa ra đời liền có linh, tu vi cao siêu hơn trước bao nhiêu, hồn phách cũng có lôi đình quấn quanh.
– Chung sư huynh xuống núi một lần, tiến bộ cũng rất nhanh.
Khâu Cấm Nhi quan sát Long Lân Kiếm, thì thấy hồn phách Chung Nhạc ló đầu ra từ trong Long Lân Kiếm. Hồn phách Chung Nhạc vốn chỉ nhỏ như hạt đậu, lúc này đã cao hơn một tấc, đứng trên thân kiếm nhận lôi đình tẩy lễ, đồng thời quan tưởng Toại Hoàng, hóa thành hình dáng đầu rồng thân người.
Hồn phách của Khâu Cấm Nhi cũng không lớn, nhưng lớn hơn Chung Nhạc rất nhiều, cao hơn nửa thước. Hiển nhiên trình độ về hồn phách của nàng ta cũng cao hơn Chung Nhạc rất nhiều.
Điều này cũng chẳng trách được, vì nàng ta là linh thể trời sinh, hồn phách đã mạnh hơn người khác không biết bao nhiêu.
Hai người tu luyện đến lúc không thể tiếp tục được nữa thì đều tự thu hồi hồn phách, hẹn ngày sau tiếp tục tu luyện.
– Mẫu thân, vị sư huynh kia đã trở về rồi.
Hồn phách Khâu Cấm Nhi trở lại cơ thể, bèn nói với vị mỹ phụ kia:
– Tu vi của huynh ấy tiến bộ nhanh lắm, đã có thể không cần mượn hồn binh để tôi hồn rồi!
– Ừ…
Mà vị mỹ phụ kia thì đang không yên lòng:
– Đại Tự Tại Kiếm Khí của môn chủ thật khó lấy, mấy ngày nay ta rầu chết mất…. Bộ tuyệt học này chính là kinh điển tối cao của Kiếm Môn, môn chủ không thể không để lại điển tịch. Nhưng rốt cuộc là môn chủ giấu nó ở nơi nào??