Chung Nhạc lẳng lặng nhìn hắn. Bộ dáng Táng Linh Thần Vương vô cùng ngoan ngoãn, không có nửa phần kiệt ngạo.
Hắn cơ hồ đã sắp chết. Trong thời gian hơn mười năm đứng ở nơi này, hắn mặc dù cũng không xúc động những Phong cấm khác của Tổ Đình, nhưng hai đạo Phong cấm lúc trước hắn đã xúc động kia vẫn còn tác dụng trên người hắn. Hơn mười năm luyện hóa này, suýt chút nữa khiến cho hắn dầu hết đèn tắt.
Sợ rằng chỉ không bao lâu nữa, hắn sẽ bị đám quái phong kia thổi cho thân tử đạo tiêu.
Một lúc sau, Chung Nhạc đột nhiên mỉm cười, nói:
- Khế ước Hỗn Độn!
Khóe mắt Táng Linh Thần Vương nhảy loạn, thanh âm khàn khàn nói:
- Nhất định phải là Khế ước Hỗn Độn sao? Khế ước Thiên đạo hoặc Khế ước Hư Không không được sao?
- Khế ước Thiên đạo và Khế ước Hư Không, ngay cả ta cũng có thể làm trái, đối với Thần Vương đẳng cấp như ngươi quả thật không có chút lực uy hiếp nào!
Chung Nhạc nhàn nhạt nói:
- Đối với ngươi và ta, khế ước bậc này thật sự quá thấp rồi! Chỉ có Khế ước Hỗn Độn mới có thể khiến cho ta yên tâm!
Hắn vươn tay ra nhẹ nhàng rạch một cái. Táng Linh Thần Vương nhất thời như trút được gánh nặng, cảm giác được luồng gió không ngừng thổi loạn trong Bí cảnh Nguyên thần của chính mình rốt cuộc cũng tiêu tán. Hắn dù sao cũng là Thần Vương Viễn Cổ, đã không còn Phong cấm áp chế, pháp lực đại đạo lập tức bắt đầu khôi phục.
Chung Nhạc lẳng lặng chờ đợi hắn khôi phục vài phần thực lực, khẽ ho khan một tiếng. Táng Linh Thần Vương vạn phần không cam tâm, nhưng cũng không thể làm gì. Mặc dù Chung Nhạc đang đứng trước mặt hắn, nhưng hắn cũng không có mười phần nắm chắc có thể đánh chết hoặc là bắt giữ Chung Nhạc.
Chung Nhạc đã một lần cấp cho hắn cơ hội sống sót, nếu hắn bỏ qua cơ hội này, vậy lần sau chính là tử vong chân chính rồi.
- Được! Ta định ra Khế ước Hỗn Độn với ngươi!
Táng Linh Thần Vương cắn răng, đột nhiên vận khởi pháp lực, chỉ thấy sâu bên trong không gian tràn ra một luồng khí Hỗn Độn, phiêu đãng giữa hai người, dần dần hình thành một hình dạng một cái viên bàn.
Táng Linh Thần Vương vươn tay ra, lòng bàn tay ấn lên trên cái viên bàn do khí Hỗn Độn hình thành trước mặt kia, phát thệ:
- Hôm nay ta phát thệ với Hỗn Độn, sẽ vĩnh viễn hiệu trung với người trước mặt, đời này kiếp này tuyệt không phản bội. Nếu vi phạm lời thề, Hỗn Độn sẽ diệt ta!
Trước mặt hắn, Chung Nhạc cũng điểm ra một ngón tay, điểm lên trung tâm Hỗn Độn Bàn kia. Lòng bàn tay Táng Linh Thần Vương có chút đau nhức, bị đầu ngón tay của hắn xuyên thủng, xuất hiện một cái lỗ nhỏ, bên trong có Tiên Thiên Thần Huyết chảy ra, hội tụ lên trên cái viên bàn kia.
Hỗn Độn Viên Bàn hấp thu Tiên Thiên Thần Huyết, nhất thời xuất hiện biến hóa kỳ diệu, hình thành một đám ký hiệu cổ quái thất thường, dần dần sáng lên.
Bá!
Hỗn Độn Viên Bàn kia xuyên qua cánh tay Táng Linh Thần Vương, in vào trong lồng ngực hắn.
Táng Linh Thần Vương vội vàng xé mở xiêm y, cúi đầu nhìn lại. Chỉ thấy trên lồng ngực chính mình có thêm hình xăm một cái Hỗn Độn Viên Bàn, bên trong có lạc ấn Phù văn Hỗn Độn.
- Không cần làm trái Khế ước Hỗn Độn! Cái khế ước này từ lúc ký kết đã bắt đầu có hiệu lực!
Chung Nhạc dặn dò:
- Nếu ngươi làm trái khế ước, sẽ bị đồng hóa thành khí Hỗn Độn! Mặc cho ngươi là Thần Vương Thái Cổ, mặc cho ngươi có tu vi thông thiên triệt địa, cũng sẽ bị hóa đi, không còn tồn tại!
Khóe mắt Táng Linh Thần Vương nhảy lên, trong lòng vẫn có mấy phần không cam tâm, nhưng đã ký kết Khế ước Hỗn Độn, hắn cũng không thể làm gì.
- Đi theo ta!
Chung Nhạc xoay người rời đi. Táng Linh Thần Vương chỉ đành kiên trì đi theo hắn, im lặng không nói lời nào.
- Nhân Tộc muốn chân chính hưng vượng lên, nhất định phải giải khai phong ấn huyết mạch. Mà muốn giải khai phong ấn huyết mạch, liền nhất định phải đối mặt với Hắc Đế!
Chung Nhạc thật sâu nhíu mày. Mặc dù hắn đã giải phong Tổ Đình, để cho Tổ Đình tái hiện thế gian, nhưng hắn vẫn không thể khiến cho càng nhiều người giải khai phong ấn huyết mạch của bản thân.
Giải khai phong ấn huyết mạch Phục Hy thật sự quá gian nan, hồn phách nhất định phải quay trở lại mười vạn năm trước gặp Hắc Đế, quá mức hung hiểm. Hắn hiện tại căn bản không có năng lực để ứng phó Hắc Đế mười vạn năm trước.
Nhân Tộc là căn cơ của Tinh vực Tổ Đình, bất quá cũng là công địch của vũ trụ. Hắn xây dựng căn cứ địa của Nhân Tộc trong Vũ trụ Cổ lão, tự nhiên là dẫn tới rất nhiều chỉ trích.
Chỉ cần cho Nhân Tộc thêm thời gian một ngàn năm bình ổn phát triển, Nhân Tộc sản sinh ra một tôn Nhân Đế, sẽ có thể tranh hùng với các tộc thiên hạ, tỏ rõ cho dù Nhân Tộc không giải khai huyết mạch Phục Hy, cũng vẫn có thể đứng sừng sững trên thế gian.
Nhưng Nhân Tộc cần phải đối mặt, cũng không phải là các tộc thiên hạ, mà là Thần Vương Thái Cổ, mà là Thiên, mà là tôn Đạo Thần cao cao tại thượng kia.
Đây nhất định là một con đường vô cùng gian khổ!
Hắn đang cẩn thận kinh doanh Tổ Đình. Nơi này là căn cơ hắn, cũng là căn bản của hắn.
Đột nhiên, trong Tổ Đình ngàn vạn hào quang ào ào xuất hiện. Đại đạo thiên địa ầm ầm ba động. Chung Nhạc vội vàng nhìn về phía địa phương ngàn vạn hào quang rơi xuống kia, trong lòng không khỏi đại hỉ:
- Hai lão nhân rèn sắt thành Đế rồi!
Đây chính là dấu hiệu thành Đế. Địa phương hào quang rơi xuống chính là địa phương bế quan của Huyền Kỳ Nhị Lão. Huyền Kỳ Nhị Lão bế quan đã lâu, hiện tại rốt cuộc đã thành Đế.
- Trong Tổ Đình ta có thêm hai vị Đại Đế trấn thủ, cộng thêm Táng Linh Thần Vương, cuối cùng cũng không phải là một quả trứng gà ngoài cứng trong mềm rồi!
Trong lòng Chung Nhạc vô cùng vui vẻ, bay nhanh về phía địa phương bế quan của Huyền Kỳ Nhị Lão. Huyền Kỳ Nhị Lão chính là hai vị Đại Đế Luyện bảo nhập Đạo. Có hai vị tồn tại Đế cấp này, tướng lĩnh các lộ đại quân trong Tổ Đình cũng có thể khiến cho Thần binh của chính mình tăng lên một cấp bậc, trở nên càng cường hãn và tinh diệu hơn.
Càng quan trọng hơn chính là, ba mươi kiện Bảo vật Thiên đạo cũng có thể mượn tay bọn họ luyện thành.
Đây mới là điểm khiến cho hắn kích động nhất.
Bên ngoài tòa cung điện nơi Huyền Kỳ Nhị Lão bế quan kia hào quang dâng trào vạn trượng, biến thành hình thái một đám bảo vật như lâu, đỉnh, tháp, chuông, đao, kiếm, búa, châm, câu, xoa, ấn, tỳ… lại có hình thái các loại Thần Ma, các loại mãnh thú như Long Xà Kỳ Lân, sư tử…
Chung Nhạc đứng bên ngoài cung điện, lẳng lặng chờ đợi. Lại có đám người Phù Lê, Phù Kỳ Chi, Âm Phần Huyên, Tương Tả Vũ, Âm Phó Khang… nhao nhao tới xem lễ. Trong đó Tương Tả Vũ chính là kẻ thống trị Thiên Thú Viên, trong trận chiến Thiên Đình đầu tiên, đã bị Chung Nhạc hàng phục. Về sau Thiên Đình bị công phá, Thiên Thú Viên cũng tan thành mây khói, chỉ còn lại có chi Thiên Yêu thị Tử Vi Tương Tả Vũ này.
Thân phận hắn trong sạch, vốn là thần tử của Đế Minh Thiên Đế, về sau bị Chung Nhạc hàng phục, trên lỗ mũi đeo khoen mũi do Huyền Kỳ Nhị Lão luyện chế, bởi vậy chỉ hàng phục Chung Nhạc, không hàng phục Mục Tiên Thiên. Dù sao khoen mũi cũng là do Huyền Kỳ Nhị Lão luyện chế, mà Huyền Kỳ Nhị Lão không hàng phục Mục Tiên Thiên, cho nên dẫn tới hắn cũng không thể hàng phục Mục Tiên Thiên.
Lần này Chung Nhạc đái lĩnh hơn hai ngàn vạn Thần Ma đi tới Vũ trụ Cổ lão đặt chân, trong đó liền có hắn và Tứ Tượng Quân của hắn. Thần Ma trong Tứ Tượng Quân của hắn đều là Thiên thú Thiên Yêu cấu thành.
Hắn cơ hồ đã sắp chết. Trong thời gian hơn mười năm đứng ở nơi này, hắn mặc dù cũng không xúc động những Phong cấm khác của Tổ Đình, nhưng hai đạo Phong cấm lúc trước hắn đã xúc động kia vẫn còn tác dụng trên người hắn. Hơn mười năm luyện hóa này, suýt chút nữa khiến cho hắn dầu hết đèn tắt.
Sợ rằng chỉ không bao lâu nữa, hắn sẽ bị đám quái phong kia thổi cho thân tử đạo tiêu.
Một lúc sau, Chung Nhạc đột nhiên mỉm cười, nói:
- Khế ước Hỗn Độn!
Khóe mắt Táng Linh Thần Vương nhảy loạn, thanh âm khàn khàn nói:
- Nhất định phải là Khế ước Hỗn Độn sao? Khế ước Thiên đạo hoặc Khế ước Hư Không không được sao?
- Khế ước Thiên đạo và Khế ước Hư Không, ngay cả ta cũng có thể làm trái, đối với Thần Vương đẳng cấp như ngươi quả thật không có chút lực uy hiếp nào!
Chung Nhạc nhàn nhạt nói:
- Đối với ngươi và ta, khế ước bậc này thật sự quá thấp rồi! Chỉ có Khế ước Hỗn Độn mới có thể khiến cho ta yên tâm!
Hắn vươn tay ra nhẹ nhàng rạch một cái. Táng Linh Thần Vương nhất thời như trút được gánh nặng, cảm giác được luồng gió không ngừng thổi loạn trong Bí cảnh Nguyên thần của chính mình rốt cuộc cũng tiêu tán. Hắn dù sao cũng là Thần Vương Viễn Cổ, đã không còn Phong cấm áp chế, pháp lực đại đạo lập tức bắt đầu khôi phục.
Chung Nhạc lẳng lặng chờ đợi hắn khôi phục vài phần thực lực, khẽ ho khan một tiếng. Táng Linh Thần Vương vạn phần không cam tâm, nhưng cũng không thể làm gì. Mặc dù Chung Nhạc đang đứng trước mặt hắn, nhưng hắn cũng không có mười phần nắm chắc có thể đánh chết hoặc là bắt giữ Chung Nhạc.
Chung Nhạc đã một lần cấp cho hắn cơ hội sống sót, nếu hắn bỏ qua cơ hội này, vậy lần sau chính là tử vong chân chính rồi.
- Được! Ta định ra Khế ước Hỗn Độn với ngươi!
Táng Linh Thần Vương cắn răng, đột nhiên vận khởi pháp lực, chỉ thấy sâu bên trong không gian tràn ra một luồng khí Hỗn Độn, phiêu đãng giữa hai người, dần dần hình thành một hình dạng một cái viên bàn.
Táng Linh Thần Vương vươn tay ra, lòng bàn tay ấn lên trên cái viên bàn do khí Hỗn Độn hình thành trước mặt kia, phát thệ:
- Hôm nay ta phát thệ với Hỗn Độn, sẽ vĩnh viễn hiệu trung với người trước mặt, đời này kiếp này tuyệt không phản bội. Nếu vi phạm lời thề, Hỗn Độn sẽ diệt ta!
Trước mặt hắn, Chung Nhạc cũng điểm ra một ngón tay, điểm lên trung tâm Hỗn Độn Bàn kia. Lòng bàn tay Táng Linh Thần Vương có chút đau nhức, bị đầu ngón tay của hắn xuyên thủng, xuất hiện một cái lỗ nhỏ, bên trong có Tiên Thiên Thần Huyết chảy ra, hội tụ lên trên cái viên bàn kia.
Hỗn Độn Viên Bàn hấp thu Tiên Thiên Thần Huyết, nhất thời xuất hiện biến hóa kỳ diệu, hình thành một đám ký hiệu cổ quái thất thường, dần dần sáng lên.
Bá!
Hỗn Độn Viên Bàn kia xuyên qua cánh tay Táng Linh Thần Vương, in vào trong lồng ngực hắn.
Táng Linh Thần Vương vội vàng xé mở xiêm y, cúi đầu nhìn lại. Chỉ thấy trên lồng ngực chính mình có thêm hình xăm một cái Hỗn Độn Viên Bàn, bên trong có lạc ấn Phù văn Hỗn Độn.
- Không cần làm trái Khế ước Hỗn Độn! Cái khế ước này từ lúc ký kết đã bắt đầu có hiệu lực!
Chung Nhạc dặn dò:
- Nếu ngươi làm trái khế ước, sẽ bị đồng hóa thành khí Hỗn Độn! Mặc cho ngươi là Thần Vương Thái Cổ, mặc cho ngươi có tu vi thông thiên triệt địa, cũng sẽ bị hóa đi, không còn tồn tại!
Khóe mắt Táng Linh Thần Vương nhảy lên, trong lòng vẫn có mấy phần không cam tâm, nhưng đã ký kết Khế ước Hỗn Độn, hắn cũng không thể làm gì.
- Đi theo ta!
Chung Nhạc xoay người rời đi. Táng Linh Thần Vương chỉ đành kiên trì đi theo hắn, im lặng không nói lời nào.
- Nhân Tộc muốn chân chính hưng vượng lên, nhất định phải giải khai phong ấn huyết mạch. Mà muốn giải khai phong ấn huyết mạch, liền nhất định phải đối mặt với Hắc Đế!
Chung Nhạc thật sâu nhíu mày. Mặc dù hắn đã giải phong Tổ Đình, để cho Tổ Đình tái hiện thế gian, nhưng hắn vẫn không thể khiến cho càng nhiều người giải khai phong ấn huyết mạch của bản thân.
Giải khai phong ấn huyết mạch Phục Hy thật sự quá gian nan, hồn phách nhất định phải quay trở lại mười vạn năm trước gặp Hắc Đế, quá mức hung hiểm. Hắn hiện tại căn bản không có năng lực để ứng phó Hắc Đế mười vạn năm trước.
Nhân Tộc là căn cơ của Tinh vực Tổ Đình, bất quá cũng là công địch của vũ trụ. Hắn xây dựng căn cứ địa của Nhân Tộc trong Vũ trụ Cổ lão, tự nhiên là dẫn tới rất nhiều chỉ trích.
Chỉ cần cho Nhân Tộc thêm thời gian một ngàn năm bình ổn phát triển, Nhân Tộc sản sinh ra một tôn Nhân Đế, sẽ có thể tranh hùng với các tộc thiên hạ, tỏ rõ cho dù Nhân Tộc không giải khai huyết mạch Phục Hy, cũng vẫn có thể đứng sừng sững trên thế gian.
Nhưng Nhân Tộc cần phải đối mặt, cũng không phải là các tộc thiên hạ, mà là Thần Vương Thái Cổ, mà là Thiên, mà là tôn Đạo Thần cao cao tại thượng kia.
Đây nhất định là một con đường vô cùng gian khổ!
Hắn đang cẩn thận kinh doanh Tổ Đình. Nơi này là căn cơ hắn, cũng là căn bản của hắn.
Đột nhiên, trong Tổ Đình ngàn vạn hào quang ào ào xuất hiện. Đại đạo thiên địa ầm ầm ba động. Chung Nhạc vội vàng nhìn về phía địa phương ngàn vạn hào quang rơi xuống kia, trong lòng không khỏi đại hỉ:
- Hai lão nhân rèn sắt thành Đế rồi!
Đây chính là dấu hiệu thành Đế. Địa phương hào quang rơi xuống chính là địa phương bế quan của Huyền Kỳ Nhị Lão. Huyền Kỳ Nhị Lão bế quan đã lâu, hiện tại rốt cuộc đã thành Đế.
- Trong Tổ Đình ta có thêm hai vị Đại Đế trấn thủ, cộng thêm Táng Linh Thần Vương, cuối cùng cũng không phải là một quả trứng gà ngoài cứng trong mềm rồi!
Trong lòng Chung Nhạc vô cùng vui vẻ, bay nhanh về phía địa phương bế quan của Huyền Kỳ Nhị Lão. Huyền Kỳ Nhị Lão chính là hai vị Đại Đế Luyện bảo nhập Đạo. Có hai vị tồn tại Đế cấp này, tướng lĩnh các lộ đại quân trong Tổ Đình cũng có thể khiến cho Thần binh của chính mình tăng lên một cấp bậc, trở nên càng cường hãn và tinh diệu hơn.
Càng quan trọng hơn chính là, ba mươi kiện Bảo vật Thiên đạo cũng có thể mượn tay bọn họ luyện thành.
Đây mới là điểm khiến cho hắn kích động nhất.
Bên ngoài tòa cung điện nơi Huyền Kỳ Nhị Lão bế quan kia hào quang dâng trào vạn trượng, biến thành hình thái một đám bảo vật như lâu, đỉnh, tháp, chuông, đao, kiếm, búa, châm, câu, xoa, ấn, tỳ… lại có hình thái các loại Thần Ma, các loại mãnh thú như Long Xà Kỳ Lân, sư tử…
Chung Nhạc đứng bên ngoài cung điện, lẳng lặng chờ đợi. Lại có đám người Phù Lê, Phù Kỳ Chi, Âm Phần Huyên, Tương Tả Vũ, Âm Phó Khang… nhao nhao tới xem lễ. Trong đó Tương Tả Vũ chính là kẻ thống trị Thiên Thú Viên, trong trận chiến Thiên Đình đầu tiên, đã bị Chung Nhạc hàng phục. Về sau Thiên Đình bị công phá, Thiên Thú Viên cũng tan thành mây khói, chỉ còn lại có chi Thiên Yêu thị Tử Vi Tương Tả Vũ này.
Thân phận hắn trong sạch, vốn là thần tử của Đế Minh Thiên Đế, về sau bị Chung Nhạc hàng phục, trên lỗ mũi đeo khoen mũi do Huyền Kỳ Nhị Lão luyện chế, bởi vậy chỉ hàng phục Chung Nhạc, không hàng phục Mục Tiên Thiên. Dù sao khoen mũi cũng là do Huyền Kỳ Nhị Lão luyện chế, mà Huyền Kỳ Nhị Lão không hàng phục Mục Tiên Thiên, cho nên dẫn tới hắn cũng không thể hàng phục Mục Tiên Thiên.
Lần này Chung Nhạc đái lĩnh hơn hai ngàn vạn Thần Ma đi tới Vũ trụ Cổ lão đặt chân, trong đó liền có hắn và Tứ Tượng Quân của hắn. Thần Ma trong Tứ Tượng Quân của hắn đều là Thiên thú Thiên Yêu cấu thành.