Cổ Nhạc mỉm cười, nói:
- Ta chính là ngươi quá khứ, chỉ cần ngươi không chết, ngươi quá khứ vẫn còn tồn tại, chết một lần thì có làm sao?
Chung Nhạc gật đầu, lấy Thiên Nguyên Luân Hồi Kính ra, nói:
- Ta không thể lưu lại nơi này quá lâu, sau này ngươi tới chiếu cố bọn họ!
Cổ Nhạc nhận lấy Thiên Nguyên Luân Hồi Kính, tâm niệm vừa động, thả đám người Lục Đạo lão nhân, Sư Bất Dịch trong Thiên Nguyên Luân Hồi Kính ra, mỉm cười nói:
- Đại Sư Tử, đi theo ta thôi!
Sư Bất Dịch khom người về phía Chung Nhạc. Chung Nhạc gật đầu một cái. Cổ Nhạc lấy ra một mảnh lá cây đưa cho Chung Nhạc, sau đó mang theo bọn họ rời đi.
Chung Nhạc quan sát mảnh lá cây, sau một lúc mới thu hồi lại. Mảnh lá cây này là bảo vật hắn trộm được từ trong bảo khố của Ba La Giới Đế, là một mảnh Tiên Thiên Thụ Diệp. Thời điểm hắn rời khỏi ba ngàn Lục Đạo Giới đã giao cho Cổ Nhạc giữ. Bất quá, những năm gần đây Cổ Nhạc thủy chung cũng không phát hiện ra ảo diệu bên trong.
Trong Nhạc Hầu phủ, Chung Nhạc nhắm mắt ngưng thần. Trong khoảng thời gian hắn dưỡng thương này đã tu luyện Bất Diệt Thần Thức tới tầng thứ bảy, sắp sửa tu luyện tới thần thức thứ tám. Nếu tinh thần lực tu luyện tới thần thức thứ tám, tinh thần lực của hắn có thể nói là thần thức cường đại nhất dưới Đế cảnh.
- Đế của Phục Hy thị có kẻ chuyên môn tu luyện thần thức, có kẻ chuyên môn tu luyện Thần Nhãn, có kẻ chuyên môn tu luyện sống lưng, có kẻ chuyên môn tu luyện đuôi rắn…
Tân Hỏa có chút suy tư, nói:
- Ngoại trừ những cái này ra, còn có Thần tâm, Đạo âm, pháp lực, thân pháp… Nếu có thể thấu hiểu quán thông những công pháp Đế cấp này, luyện thành một loại công pháp, há không phải có thể tập hợp ưu điểm mạnh nhất của Chư Đế rồi sao? Làm được một bước này, hẳn là sẽ vô địch rồi a?
Chung Nhạc bị hắn nói tới mức tim đập thình thịch, sau đó lại lắc đầu, mỉm cười nói:
- Nào có một môn công pháp nào có thể bao quát toàn bộ sở học của Chư Đế chứ? Lần trước ta dùng Thiên Bàn thôi diễn, cũng cần mượn trí tuệ của mấy tôn Đế mới có thể miễn cưỡng dung hợp bốn môn công pháp Đế cấp. Muốn thấu hiểu quán thông công pháp của Chư Đế Phục Hy thị, luyện thành một thể, chỉ sợ cần phải tập hợp trí tuệ mấy trăm tôn Đế mới có thể làm được. Đây là chuyện không có khả năng! Thế gian này làm gì có được mấy trăm tôn Đế chớ?
Chư Đế của Phục Hy thị đều tu luyện lĩnh vực của mỗi người tới cực hạn. Nghĩ muốn dung hợp là khó khăn tới mức nào? Chung Nhạc cũng muốn dung hợp, bất quá con đường hắn muốn đi là luyện chế bảo vật Thiên đạo. Ví dụ như luyện chế ra Thiên Bàn hoàn chỉnh, sau đó thôi diễn. Chỉ là hiện tại hắn còn chưa có bản lĩnh luyện chế ra Thiên Bàn.
Hắn thôi động Bất Diệt Thần Thức Kinh, dược lực tích lũy trong cơ thể đã tiêu hao bảy tám phần, có thể đột phá thần thức thứ tám hay không chính là tại một lần này.
Tinh thần của hắn càng lúc càng thâm thúy, có một loại cảm giác sâu không thể lường. Tinh thần biến thành thần thức, không ngừng chấn động, thần thức đột phá từng tầng từng tầng không gian, cảm thụ ảo diệu và chân lý của vũ trụ.
Có Hỏa Kỷ Cung Toại Hoàng Quan Tưởng Đồ làm cơ sở, hắn tu luyện Bất Diệt Thần Thức Kinh cũng dễ dàng gấp bội. Thần thức càng lúc càng lớn mạnh, thần thức thứ bảy cũng đã có thể xuyên phá bảy tầng không gian, khiến cho uy lực thần thông đạo pháp của hắn nâng cao một bước. Nếu hắn tu ra thần thức thứ tám, tốc độ tu luyện sẽ càng nhanh hơn, thần thông cũng sẽ càng có uy năng.
Lại qua hơn một tháng, thần thức của Chung Nhạc càng lúc càng mạnh, nhưng thủy chung cũng không thể đột phá. Hắn đã gặp phải Đốn Ngộ Chướng. Cái gọi là Đốn Ngộ Chướng cũng là một loại bình cảnh, bất đồng với Nhận Thức Chướng. Nhận Thức Chướng là nội tình không đủ, kiến thức thiếu hụt, mà Đốn Ngộ Chướng thường thường là tu vi đã tới, kiến thức đã đủ, nội tình cũng đã tới, nhưng tư duy rơi vào hỗn độn, không cách nào phá tan hỗn độn nhìn thấy thanh thiên.
Đánh vỡ Đốn Ngộ Chướng chỉ có thể dựa vào duyên phận, có lúc trong lòng hiểu rõ, sẽ có thể rộng mở trong sáng, có lúc một chút chỉ điểm trong lơ đãng, sẽ có thể đột phá. Tất cả chỉ có thể tùy duyên, không thể cưỡng cầu.
- Nếu đã vô duyên đột phá, không bằng đơn giản nghiên cứu hai cái Mộ Cổ này!
Hắn đang định lấy Mộ Cổ ra nghiên cứu, nhưng đúng lúc này, Nhạc Hầu phủ đột nhiên có khách tới chơi.
- Chung Hầu gia, Nguyên Quân lệnh cho ta tới đây, đưa món đồ này cho ngươi!
Khách tới lại là người quen của Chung Nhạc, gọi là Dạ Thiên Tử, đã từng gặp qua ở trong Hỗn Loạn Tinh Hải, từng kính qua Chung Nhạc một ly Đế nhưỡng. Chung Nhạc và Vân Quyển Thư còn hoài nghi hắn là Thái tử của Thiên Nguyên Thiên Đế. Dạ Thiên Tử lấy ra một hộp ngọc nho nhỏ, trong hộp ngọc có một đạo kim quang bay loạn, không ngừng va chạm vào hộp ngọc, nỗ lực đánh vỡ hộp ngọc phá không bay đi.
- Khế văn Hỏa Linh!
Trong lòng Chung Nhạc giật mình. Đạo kim quang trong hộp ngọc kia chính là Khế văn Hỏa Linh, Hiệp định Thượng Cổ mà Hỏa Linh đã ký kết với Thiên. Dạ Thiên Tử giao hộp ngọc cho hắn, cáo từ rời đi.
Chung Nhạc cầm lấy hộp ngọc, trong lòng ngơ ngẩn. Tư Mệnh cũng đang ở trong ba ngàn Lục Đạo Giới, hiện tại hẳn cũng đang chú ý tới động tĩnh và hướng đi của hắn. Nàng có được Lục Đạo Thiên Luân, cường giả dưới trướng vô số, bắt được Khế văn Hỏa Linh cũng không quá phiền phức.
- Tư Mệnh bắt lấy Khế văn Hỏa Linh, lệnh cho Dạ Thiên Tử tới giao cho ta, xem như là đang liên thủ với ta rồi a?
Chung Nhạc thấp giọng nói. Tân Hỏa cười lạnh một tiếng, nói:
- Tiểu nữ nhân vô sự xum xoe, chẳng qua là muốn khiến cho ngươi tạm thời không chết được, đợi tới lúc ngươi cường đại lên, sau khi lai giống với nàng mới lại giết chết ngươi mà thôi. Chung Sơn thị, ngươi t*ng trùng thượng não, sớm muộn gì cũng sẽ chết dưới gấu váy của nàng!
Chung Nhạc một trận yên lặng, lắc đầu nói:
- Tư Mệnh và ta là đồng tộc, sao lại hại ta? Tân Hỏa, ngươi quá lo lắng rồi! Thần thức thứ tám khó có thể đột phá, không bằng đi tới Vũ trụ Cổ lão tìm kiếm Tổ Đình, dọc đường suy nghĩ một chút xem Chư Thiên Vô Đạo này rốt cuộc là thần thông gì!
Hắn đi tìm Hồn Đôn Vũ, đang định rời khỏi Nhạc Hầu phủ, trong lúc vô tình ngẩng đầu chợt nhìn thấy một nàng nữ tử bên ngoài phủ, không khỏi ngây dại.
Đó là Y Uyển Quân, nữ tử xinh đẹp nhất Uy Thần Lục Đạo Giới, thậm chí là ba ngàn Lục Đạo Giới. Một nàng nữ tử nguyện ý cùng với hắn đi tới Tử Vi liều chết. Nữ tử này đang đứng ở ngoài cửa, phảng phất như đã chờ đợi suốt năm trăm năm đằng đẳng vậy.
Đáy lòng Chung Nhạc đột nhiên có vô số tư tưởng vọt tới, Thức hải ầm ầm chấn động. Thần thức của hắn giống như không thể khống chế bay lên, tựa hồ muốn đạp phá thời gian và không gian, quay trở lại đoạn tuế nguyệt hai người gặp nhau mến nhau, đi ôn lại mỹ hảo, đi ôn lại xanh tươi, đi ôn lại ngọt ngào. Quá khứ giống như hồ điệp, ở trong thần thức hắn nhẹ nhàng vũ động hai cánh tung bay, hắn dùng thần thức nhìn thấy tình yêu đã đi qua của chính mình.
Thần thức thứ tám của hắn, tại thời điểm nhìn thấy nữ tử này, trong lúc bất chợt đã tu thành!
- Ta chính là ngươi quá khứ, chỉ cần ngươi không chết, ngươi quá khứ vẫn còn tồn tại, chết một lần thì có làm sao?
Chung Nhạc gật đầu, lấy Thiên Nguyên Luân Hồi Kính ra, nói:
- Ta không thể lưu lại nơi này quá lâu, sau này ngươi tới chiếu cố bọn họ!
Cổ Nhạc nhận lấy Thiên Nguyên Luân Hồi Kính, tâm niệm vừa động, thả đám người Lục Đạo lão nhân, Sư Bất Dịch trong Thiên Nguyên Luân Hồi Kính ra, mỉm cười nói:
- Đại Sư Tử, đi theo ta thôi!
Sư Bất Dịch khom người về phía Chung Nhạc. Chung Nhạc gật đầu một cái. Cổ Nhạc lấy ra một mảnh lá cây đưa cho Chung Nhạc, sau đó mang theo bọn họ rời đi.
Chung Nhạc quan sát mảnh lá cây, sau một lúc mới thu hồi lại. Mảnh lá cây này là bảo vật hắn trộm được từ trong bảo khố của Ba La Giới Đế, là một mảnh Tiên Thiên Thụ Diệp. Thời điểm hắn rời khỏi ba ngàn Lục Đạo Giới đã giao cho Cổ Nhạc giữ. Bất quá, những năm gần đây Cổ Nhạc thủy chung cũng không phát hiện ra ảo diệu bên trong.
Trong Nhạc Hầu phủ, Chung Nhạc nhắm mắt ngưng thần. Trong khoảng thời gian hắn dưỡng thương này đã tu luyện Bất Diệt Thần Thức tới tầng thứ bảy, sắp sửa tu luyện tới thần thức thứ tám. Nếu tinh thần lực tu luyện tới thần thức thứ tám, tinh thần lực của hắn có thể nói là thần thức cường đại nhất dưới Đế cảnh.
- Đế của Phục Hy thị có kẻ chuyên môn tu luyện thần thức, có kẻ chuyên môn tu luyện Thần Nhãn, có kẻ chuyên môn tu luyện sống lưng, có kẻ chuyên môn tu luyện đuôi rắn…
Tân Hỏa có chút suy tư, nói:
- Ngoại trừ những cái này ra, còn có Thần tâm, Đạo âm, pháp lực, thân pháp… Nếu có thể thấu hiểu quán thông những công pháp Đế cấp này, luyện thành một loại công pháp, há không phải có thể tập hợp ưu điểm mạnh nhất của Chư Đế rồi sao? Làm được một bước này, hẳn là sẽ vô địch rồi a?
Chung Nhạc bị hắn nói tới mức tim đập thình thịch, sau đó lại lắc đầu, mỉm cười nói:
- Nào có một môn công pháp nào có thể bao quát toàn bộ sở học của Chư Đế chứ? Lần trước ta dùng Thiên Bàn thôi diễn, cũng cần mượn trí tuệ của mấy tôn Đế mới có thể miễn cưỡng dung hợp bốn môn công pháp Đế cấp. Muốn thấu hiểu quán thông công pháp của Chư Đế Phục Hy thị, luyện thành một thể, chỉ sợ cần phải tập hợp trí tuệ mấy trăm tôn Đế mới có thể làm được. Đây là chuyện không có khả năng! Thế gian này làm gì có được mấy trăm tôn Đế chớ?
Chư Đế của Phục Hy thị đều tu luyện lĩnh vực của mỗi người tới cực hạn. Nghĩ muốn dung hợp là khó khăn tới mức nào? Chung Nhạc cũng muốn dung hợp, bất quá con đường hắn muốn đi là luyện chế bảo vật Thiên đạo. Ví dụ như luyện chế ra Thiên Bàn hoàn chỉnh, sau đó thôi diễn. Chỉ là hiện tại hắn còn chưa có bản lĩnh luyện chế ra Thiên Bàn.
Hắn thôi động Bất Diệt Thần Thức Kinh, dược lực tích lũy trong cơ thể đã tiêu hao bảy tám phần, có thể đột phá thần thức thứ tám hay không chính là tại một lần này.
Tinh thần của hắn càng lúc càng thâm thúy, có một loại cảm giác sâu không thể lường. Tinh thần biến thành thần thức, không ngừng chấn động, thần thức đột phá từng tầng từng tầng không gian, cảm thụ ảo diệu và chân lý của vũ trụ.
Có Hỏa Kỷ Cung Toại Hoàng Quan Tưởng Đồ làm cơ sở, hắn tu luyện Bất Diệt Thần Thức Kinh cũng dễ dàng gấp bội. Thần thức càng lúc càng lớn mạnh, thần thức thứ bảy cũng đã có thể xuyên phá bảy tầng không gian, khiến cho uy lực thần thông đạo pháp của hắn nâng cao một bước. Nếu hắn tu ra thần thức thứ tám, tốc độ tu luyện sẽ càng nhanh hơn, thần thông cũng sẽ càng có uy năng.
Lại qua hơn một tháng, thần thức của Chung Nhạc càng lúc càng mạnh, nhưng thủy chung cũng không thể đột phá. Hắn đã gặp phải Đốn Ngộ Chướng. Cái gọi là Đốn Ngộ Chướng cũng là một loại bình cảnh, bất đồng với Nhận Thức Chướng. Nhận Thức Chướng là nội tình không đủ, kiến thức thiếu hụt, mà Đốn Ngộ Chướng thường thường là tu vi đã tới, kiến thức đã đủ, nội tình cũng đã tới, nhưng tư duy rơi vào hỗn độn, không cách nào phá tan hỗn độn nhìn thấy thanh thiên.
Đánh vỡ Đốn Ngộ Chướng chỉ có thể dựa vào duyên phận, có lúc trong lòng hiểu rõ, sẽ có thể rộng mở trong sáng, có lúc một chút chỉ điểm trong lơ đãng, sẽ có thể đột phá. Tất cả chỉ có thể tùy duyên, không thể cưỡng cầu.
- Nếu đã vô duyên đột phá, không bằng đơn giản nghiên cứu hai cái Mộ Cổ này!
Hắn đang định lấy Mộ Cổ ra nghiên cứu, nhưng đúng lúc này, Nhạc Hầu phủ đột nhiên có khách tới chơi.
- Chung Hầu gia, Nguyên Quân lệnh cho ta tới đây, đưa món đồ này cho ngươi!
Khách tới lại là người quen của Chung Nhạc, gọi là Dạ Thiên Tử, đã từng gặp qua ở trong Hỗn Loạn Tinh Hải, từng kính qua Chung Nhạc một ly Đế nhưỡng. Chung Nhạc và Vân Quyển Thư còn hoài nghi hắn là Thái tử của Thiên Nguyên Thiên Đế. Dạ Thiên Tử lấy ra một hộp ngọc nho nhỏ, trong hộp ngọc có một đạo kim quang bay loạn, không ngừng va chạm vào hộp ngọc, nỗ lực đánh vỡ hộp ngọc phá không bay đi.
- Khế văn Hỏa Linh!
Trong lòng Chung Nhạc giật mình. Đạo kim quang trong hộp ngọc kia chính là Khế văn Hỏa Linh, Hiệp định Thượng Cổ mà Hỏa Linh đã ký kết với Thiên. Dạ Thiên Tử giao hộp ngọc cho hắn, cáo từ rời đi.
Chung Nhạc cầm lấy hộp ngọc, trong lòng ngơ ngẩn. Tư Mệnh cũng đang ở trong ba ngàn Lục Đạo Giới, hiện tại hẳn cũng đang chú ý tới động tĩnh và hướng đi của hắn. Nàng có được Lục Đạo Thiên Luân, cường giả dưới trướng vô số, bắt được Khế văn Hỏa Linh cũng không quá phiền phức.
- Tư Mệnh bắt lấy Khế văn Hỏa Linh, lệnh cho Dạ Thiên Tử tới giao cho ta, xem như là đang liên thủ với ta rồi a?
Chung Nhạc thấp giọng nói. Tân Hỏa cười lạnh một tiếng, nói:
- Tiểu nữ nhân vô sự xum xoe, chẳng qua là muốn khiến cho ngươi tạm thời không chết được, đợi tới lúc ngươi cường đại lên, sau khi lai giống với nàng mới lại giết chết ngươi mà thôi. Chung Sơn thị, ngươi t*ng trùng thượng não, sớm muộn gì cũng sẽ chết dưới gấu váy của nàng!
Chung Nhạc một trận yên lặng, lắc đầu nói:
- Tư Mệnh và ta là đồng tộc, sao lại hại ta? Tân Hỏa, ngươi quá lo lắng rồi! Thần thức thứ tám khó có thể đột phá, không bằng đi tới Vũ trụ Cổ lão tìm kiếm Tổ Đình, dọc đường suy nghĩ một chút xem Chư Thiên Vô Đạo này rốt cuộc là thần thông gì!
Hắn đi tìm Hồn Đôn Vũ, đang định rời khỏi Nhạc Hầu phủ, trong lúc vô tình ngẩng đầu chợt nhìn thấy một nàng nữ tử bên ngoài phủ, không khỏi ngây dại.
Đó là Y Uyển Quân, nữ tử xinh đẹp nhất Uy Thần Lục Đạo Giới, thậm chí là ba ngàn Lục Đạo Giới. Một nàng nữ tử nguyện ý cùng với hắn đi tới Tử Vi liều chết. Nữ tử này đang đứng ở ngoài cửa, phảng phất như đã chờ đợi suốt năm trăm năm đằng đẳng vậy.
Đáy lòng Chung Nhạc đột nhiên có vô số tư tưởng vọt tới, Thức hải ầm ầm chấn động. Thần thức của hắn giống như không thể khống chế bay lên, tựa hồ muốn đạp phá thời gian và không gian, quay trở lại đoạn tuế nguyệt hai người gặp nhau mến nhau, đi ôn lại mỹ hảo, đi ôn lại xanh tươi, đi ôn lại ngọt ngào. Quá khứ giống như hồ điệp, ở trong thần thức hắn nhẹ nhàng vũ động hai cánh tung bay, hắn dùng thần thức nhìn thấy tình yêu đã đi qua của chính mình.
Thần thức thứ tám của hắn, tại thời điểm nhìn thấy nữ tử này, trong lúc bất chợt đã tu thành!