Tôi rất tức giận.
Lăng Tiêu Các trong lòng tôi đã trở thành gia đình của tôi.
Tôi không muốn nhìn thấy bất cứ ai phá hủy sự yên ổn của nó, cho dù là thiếu các chủ cũng không được.
Sau đó, tôi nhìn thấy thiếu các chủ xuất hiện.
Một thiếu niên nhìn vào không biết là kém tôi bao nhiêu tuổi.
Đây ư???
Thiếu các chủ không phải là đã mất tích ba mươi năm rồi sao?
Vậy thì kiểu gì cũng phải năm mươi tuổi rồi chứ.
Người đó còn lớn gấp đôi tôi cơ mà.
Nhưng nhìn vẻ bề ngoài này hoàn toàn không giống.
Lừa đảo!
Tôi lập tức nghĩ đến hai chữ này.
Cô Châu nóng lòng tìm kiếm, không phải là bị người ta lừa rồi đấy chứ.
Nghĩ đi nghĩ lại...cũng có khả năng này lắm.
Khi thiếu các chủ này cao giọng khoác lác về cái gì mà hệ thống tu luyện ý cảnh mới, tôi cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, cãi lại cậu ta.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.com.vn. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Nếu là kẻ lừa đảo, vậy thì cho dù tôi có mất đi cái thân phận đệ tử trọng điểm của Lăng Tiêu Các này cũng phải lột sạch bộ mặt thật của cậu ta tại chỗ.
Thiếu các chủ kia nhìn tôi một cái.
Ánh mắt đó, cả đời này tôi cũng sẽ không quên được.
Thâm thúy, giống như vực sâu!
Thiếu các chủ trông có vẻ bình thường này, trong mắt lại giống như chứa cả biển sao trời.
Tiếp theo đó, trong vài phút, nhân sinh quan, nhận thức quan, thế giới quan của tôi đồng loạt bị phá vỡ.
Cảnh tượng ý cảnh thần thông khủng bố, tráng lệ đó, khắc sâu vào trong đầu tôi.
Thiếu các chủ này, là người ư?
Tôn Ngộ Không chắc cũng chỉ đến thế mà thôi.