Hắn bị đánh bay ra xa hơn mười mét.
"Nhiều năm như vậy, cái gì ngươi cũng áp đảo ta, tất cả mọi người đều cho rằng ngươi là ứng cử viên thích hợp cho vị trí thánh tử đời sau, ngươi biết ta có cảm giác gì không? !"
"Ha ha ha, ta chờ ngày này đã lâu lắm rồi, ngươi cảm thấy ta sẽ cho ngươi cơ hội lội ngược dòng sao? Đừng nghĩ nhiều, được không? !"
"Khương Lãng, kiếp sau gặp lại."
Hàn Thiên Ngạo nói xong liền thúc động toàn toàn lực chém một kiếm về phía Khương Lãng.
Dưới ảnh hưởng của Vực Châu, đạo kiếm quang này càng sắc bén và đáng sợ hơn.
Đừng nói là phế nhân Khương Lãng, cho dù hắn có ở trạng thái bình phục thì Hàn Thiên Ngạo cũng có tự tin giết chết hắn.
"Chết tiệt chết tiệt!!! Hàn Thiên Ngạo, kiếp này ta không thể làm được, nhưng kiếp sau, kiếp sau ta nhất định sẽ giết ngươi!" Khương Lãng nhìn thấy đạo kiếm quang mạnh mẽ kia đang chém tới, vừa tức giận vừa tuyệt vọng hét lớn. đang tới.
Cùng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai hắn.
"Là nam nhân tại sao lại nói không thể làm được chứ?!"
Rồi sau đó một bóng người đứng trước mặt hắn.
"Hả!? Lâm, Lâm Tiêu, Lâm huynh, tại sao ngươi…" Khương Lãng sững sờ.
Thực sự có nằm mơ hắn cũng chưa bao giờ nghĩ rằng lúc này sẽ có ai đó xuất hiện. Mà người đó còn là Lâm Tiêu, Lâm huynh đệ.
Bùm!!"
Kiếm khí mạnh mẽ bùng nổ, bụi đất tứ tung, uy năng kiếm quang bao trùm cả hai người họ.
"Kỳ lạ, làm sao đột nhiên lại có thêm một người? Có điều, cũng không sao, chết một người cũng là chết mà chết hai người thì cũng vậy."
"Chỉ là tiếc một hạt Vực Châu thôi! ~" Hàn Thiên Ngạo ở giữa không trung nhún vai và không quan tâm.
Ngay tại hắn ta chuẩn bị di chuyển năng lượng Vực Châu.
Xoạt! !
Một đạo kiếm quang rộng lớn tách ra vô số bụi bay sang hai bên.
Cùng với âm thanh phá vỡ không khí, hậu phát tiên chí, mạnh mẽ chém vào Hàn Thiên Ngạo.
"Cái gì?!!!" Hàn Thiên Ngạo kêu lên một tiếng, vội vàng vận tấm chắn hộ thân.
Răng rắc! m thanh xương gãy giòn tan vang lên.
Con ngươi của Hàn Thiên Ngạo như sắp rớt ra, hắn ta bị đánh bay ra ngoài.
Sau khi và vào một vách đá, hắn ta mới bò dậy một cách đầy khó khăn.
"Không thể nào! Loại lực lượng này, cho dù là Khương Lãng ở trạng thái hưng thịnh cũng không thể nào thi triển ra được, mẹ kiếp, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy!!" Mặt Hàn Thiên Ngạo tràn đầy nghi ngờ và không thể tin nổi.
Lúc này, bụi đất cũng đã tan đi, hai bóng người từ bên trong hiện ra.
Một người là Khương Lãng, người kia là một vị thiếu niên.
Hàn Thiên Ngạo nhìn chằm chằm vào thiếu niên đó.
Chính là hắn! ?