Mà hắn đứng ở dưới đất nhìn đám người vội vã này, cảm thấy buồn cười.
Hắn cũng đã sớm đoán được những người này sẽ không dễ dàng bỏ cuộc như vậy.
Nhưng hắn cũng đã nói rằng nếu ai dám làm bừa thì sẽ phải tự gánh hậu quả.
"Lâm Tiêu ! Ngươi không ngăn họ lại sao? Họ cứ lao vào như vậy, nói không chừng Khí Vận Kim Long sẽ bị cướp đi!" Can Anh Túc đứng bên cạnh Lâm Tiêu hỏi.
"Những thứ nên là của ta, là của ta, không ai có thể đoạt đi." Lâm Tiêu thản nhiên nói.
"Nửa câu sau hình như nên là, thứ không phải của ngươi, ngươi có giữ thế nào cũng không được." Can Anh Túc cười nói.
"Đúng vậy, nhưng Khí Vận Kim Long này là của ta."
"Trận, lên!!" Sau khi Lâm Tiêu nói câu đó, hắn liền nhỏ giọng thốt ra hai từ.
Không biết từ lúc nào trong tay đã có thêm một trận cờ, phất vài cái, vung vài pháp quyết ra xung quanh sơn môn.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.com.vn. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Ngay lập tức, nơi cách sơn môn gần mười km, hư không dao động, mọi người đều cảm thấy cảnh tượng trước mặt thay đổi.
"Hả!? Sao không thấy Khí Vận Kim Long đâu nữa?
"Ta, ta ở đâu đây?"
"Huyễn cảnh! Chết tiệt, chúng ta rơi vào Huyễn cảnh rồi."
"Xem ra Kiếm Ma tông đã sớm có sự chuẩn bị, huyễn cảnh cũng chuẩn bị xong cả rồi, ta cảm thấy Huyễn cảnh này cũng không đơn giản."
Sắc mặt của tất cả mọi người đều nhanh chóng thay đổi.
Họ thấy mình xuất hiện ở một nơi không biết là ở đâu, mọi thứ ở thế giới bên ngoài đều biến mất.
Những người trước đó nhanh chóng bay về phía Khí Vận Kim Long, nhưng sau khi bay mấy trăm mét, họ lại phát hiện mình đã trở lại chỗ cũ.
Một số người đã tìm kiếm trận thạch và trận để cố gắng phá giải Huyễn cảnh này. Bọn họ có vài cường giả bán bộ Hóa Đỉnh, mặc dù không tinh thông trận pháp, nhưng cũng hiểu một chút.
Khương Lãng- thánh tử dự bị của Thái Tuế thánh địa, cẩn thận quan sát Huyền cảnh này.
Ngay sau đó, hắn di chuyển ngang vài bước, tiến lên vài bước, lùi lại vài bước và đến một góc. Hắn đã tìm ra điểm yếu nhất của huyễn cảnh này.
Chính là đây? Sự khinh thường hiện lên trong mắt hắn.
Nó chỉ là một huyễn cảnh thôi mà, có thể đối phó với những người bình thường. Nhưng đối với một thiên tài lớn lên ở Thánh địa như hắn mà nói thì chẳng là gì cả.
"Phá cho ta!!"
Khương Lãng vung ra một quyền mạnh mẽ, đánh trúng chỗ yếu của huyễn cảnh.
Bùm! !
Huyễn cảnh lay động mấy lần, nhưng không bị phá, coi như vẫn ổn định.