Lâm Tiêu cười một cái nhưng lại không đáp. Đối với việc “nói” thì hắn lại càng thích làm hơn.
Sau vài phút hắn liền bay ra cửa Kiếm Ma tông.
“Hôm nay là này địa mạch hoá long của Kiếm Ma tông ta, các vị tới góp vui thì xin hãy thành thật mà nhìn, ai dám manh động, đừng trách ta không khách khí.”
Lâm Tiêu sử dụng linh lực truyền âm ra khoảng 10 dặm. Một lát sau những thế lực lớn đang ẩn nấp trong bóng tối, mặt người nào người nấy đỏ hết cả lên. Đây không phải là cảnh cáo bọn họ thì là gì?
“Haha, khẩu khí lớn thật, ai nói địa mạch hoá long này là của Kiếm Ma tông? Đây là duyên trời đất ban, người có duyên thì đều được hưởng.” Một người nam nhân trung niên có phần uy nghiêm bay ra nói.
Từ sự chuyển động linh lực trên cơ thể ông ta thì có thể biết đây là bán bộ Hoá Đỉnh cảnh. Sau lưng ông ta còn có đệ tử Toàn Đan cảnh trung kỳ.
“Ngô huynh nói đúng, ai nói cái dị tượng này là xuất hiện ở tông bọn nhà ngươi, thì có thể nhận là của các ngươi?” Một kẻ khác bay từ trong đội ngũ ra, cũng là một cường giả bán bộ Hoá Đỉnh cảnh.
“Trần huynh cũng đến à, xem ra thế gia nhà huynh cũng thật xem trong khí vận Kim Long này!”
“Như nhau như nhau thôi.”
Những kẻ ẩn nấp khác cũng bắt đầu đứng dậy, bọn họ không muốn trốn nữa, dù sao địa mạch hoá long đã xảy ra, vậy thì khí vận Kim Long cũng sắp xuất hiện rồi.
Lâm Tiêu nhìn từng nhóm người xuất hiện thì mắt cũng lạnh đi, hắn nhìn người vừa mới mở miệng nói, hỏi: “Xin hỏi các hạ là người của tông môn nào?”
Người kia trợn mắt nhìn Lâm Tiêu, một tu sĩ Luân Hải cảnh biết bay? Những cái này cũng chả có gì mà lạ cả. Vì trong gia tộc của hắn cũng có bí pháp để bay được.
“Ta là người đứng đầu nội môn tổng quản của gia tộc Ngô gia, Kiếm Ma tông các ngươi tốt nhất nên biết, khí vận Kim Long xuất hiện. Nếu là tiểu khí vận Kim Long mà lúc đó Kiếm Ma tông vẫn còn địa mạch hoá long. Thì may ra các ngươi thoát nạn. Còn ngược lại thì …….hahaha!” ngươi này ngạo mạn nói.
Thực lực của Kiếm Ma tông chả có gì đáng nói. Đừng nói là Kiếm Ma tông mà bất cứ tông môn mà vương triều Đại Ngụy phái tới, cũng chả là gì với Ngô gia, chỉ là lũ tôm tép.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.com.vn. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Trong tông môn không có nổi một cường giả Hoá Đỉnh cảnh, vậy cũng xứng gọi là tông môn?
“Quy hư! Mở!” Lâm Tiêu nhẹ nhàng quát một câu.
Trường kiếm không biết xuất hiện trong tay từ lúc nào.
Xoẹt.
Kiếm ra khỏi vỏ.
Vùng không gian trước mặt người đàn ông kia tự nhiên nứt ra một vệt. Hư vô cùng bóng tối tràn ra điên cuồng lao về phía người đàn ông ngạo mạn kia.
“A!!!” Tiếng thét thảm đột ngột vang lên.
Chỉ trong chốc lát vết nứt kia biến mất, còn người đàn ông họ Ngô vừa mới nói chuyện kia bây giờ chỉ còn lại một đôi chân cắm trên mặt đất. Phần thân trên đã hoàn toàn biến mất.
Yên tĩnh.
Không gian bây giờ chỉ còn là một bầu không khí yên tĩnh.