• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khung cảnh lần nữa thay đổi cậu đã tỉnh.

Hắn quan tâm ân cần" Em sao rồi, cách này sẽ hơi đau đầu"

Cậu ôm chặt hắn" Tại sao ngay từ đầu lại không nói!"

Hắn ngước mặt lên kìm chế giọt nước mắt sắp tuông" Anh sợ...sợ em hận anh".

Sau bao chuyện hắn làm cậu có thể hận sao? Dù lúc mới trở về cậu cũng chưa bao giờ hận.


" Em chưa bao giờ hận" Cậu nói một câu khẳng định.

Hắn an tâm mỉm cười" Vậy là tốt rồi, anh sắp phải đi rồi"

Cậu giật mình hoảng sợ" Đi...đi đâu, anh muốn đi đâu"

Hắn xoa gương mặt khiển bản thân nhớ nhung bao nhiêu năm" Anh chỉ là tàn ảnh, hồn phách đã dung hợp với hắn về sau anh là hắn mà hắn cũng là anh, đưa em đến đây chỉ muốn gặp em, muốn ôm em một lần cuối thôi"

" Hức... em xin lỗi.." Cậu khóc nức nở.

Hắn dần hóa thành từng đóm sáng cậu ôm chặt hắn lại nhưng vô dụng, đêna cuối hắn để lại một câu.

" Sênh nhi, dù có việc gì anh cũng sẽ ở bên em và đừng để ai biết về cổ ngữ trong vòng tay, yêu em nhiều lắm"

" Thần!!!" Hắn tan biết cậu chỉ ôm lấy một cái áo choàng đã cũ.

Tiếng nấc nghẹn trong không gian Phó Thiên đi đến" Cậu ấy luôn ở cạnh em mà, về sau hai người họ là một tiểu Sênh à"

Dù biết nhưng cậu vẫn không thể kiềm nổi đau lòng, nhóm Phùng Doãn cũng chạy vào thấy cậu như vậy ai cũng khó hiểu.

" Tiểu Sênh..." Phùng Doãn đi lại chỉ thấy cậu ôm một cái áo choàng cũ nát.

Y không hiểu gì bị Phó Thiên kéo đi, anh nói hãy để cậu một mình đi. Bị kéo ra ngoài y mất bình tĩnh dựt tay lại.

" Anh làm cái quái gì thế!? Rốt cuộc tiểu Sênh đã gặp chuyện gì" Trong số người ở đây y và Lạc Vũ Khanh bình tĩnh nhất nhưng y đã phải tức điên.

Phó Thiên đến chỗ Lạc Vũ Khanh băng bó vết thương cho y rồi nói" Để em ấy yên đi, gần đây em ấy chịu quá nhiều đả kích rồi! Nếu cậu coi em ấy như người nhà thì hãi để em ấy bình tĩnh đi"

Tuy không hiểu nhưng vì tốt cho Quý Sênh y cũng chỉ ở ngoài canh, bên trong cậu nức nở đến khàn giọng. Hai kiếp cậu đều hại hắn, cậu là thứ tai họa mà.

" Em xin lỗi, em là tai họa mà" Lúc cậu đến Quý gia Chu Liễu đều chửi mắng nói cậu là tai hoạ

Cả mẹ ruột cũng vì cứu cậu mới bị lửa thiêu chết, đến cả người cậu yêu cũng bị cậu hại chết còn là hai kiếp.

Đến buổi tốt Phó Thiên đi vào" Em ổn chưa?"

" Thiên ca... em là tai họa, là em hại anh ấy" Cậu nhìn anh.

Anh xót xa nhìn cậu như thế" Em không phải tai họa, nghe anh!! Đời còn dài Bảo Bảo cùng Bối Bối vẫn đợi em đưa ba tụi nó về, Nam Cung Thân vẫn còn sống mà nhất định chúng ta sẽ tìm ra"

Cậu thật sự sợ nếu mình còn ở cạnh hắn chỉ sẽ hại hắn, Phó Thiên ngồi xuống cạnh cậu.

" Anh kể cho em nghe chuyện của anh cùng Vũ Khanh nha" Cậu gật đầu.

Anh cười ôn nhu nghĩ rồi bắt đầu kể" Anh và Vũ Khanh quen nhau từ lúc học cấp hai, nhà anh có chút tiếng tăm còn anh ấy chỉ là cậu học sinh từ nông thôn đến, khi biết anh và anh ấy yêu nhau ba đã tức đến nổi đuổi anh ra khỏi nhà"

Cậu bất ngờ, anh chỉ cười nói tiếp" Lúc đó anh không thể đi làm Vũ Khanh liền vừa học vừa làm nuôi anh, anh ấy có đầu óc kinh doanh khi vừa học xong cấp 3 đã tự mở một cửa hàng, khoản thời gian đó có khi bọn anh đói đến không có gì để ăn, vài năm gần đây anh nhờ một bộ phim nổi tiếng còn anh ấy cũng làm ăn lên nhanh, rồi mạt thế đến anh biến thành Omega anh ấy vẫn luôn ở bên chăm sóc, kiếp trước cung vì anh mà Vũ Khanh đồng ý giúp Nam Cung Thân! Anh ấy muốn cái vị trí thủ lĩnh kia chỏ để anh không bị ức hiếp, dù có chết vẫn cố bảo vệ anh chu toàn". Truyện Quân Sự

" Có nhiều lần anh nghĩ giống em, nghĩ bản thân thật vô dụng nhưng nếu anh chết thì Vũ Khanh sẽ thế nào, em thấy Nam Cung Thần khi xưa đúng không, nên em đừng bao giờ nghĩ bản thân mình vô dụng, nếu cậu ta là một con thú hoang phát cuồng thì em chính là liều thuốc an thần để xoa dịu tâm trí" Anh ôn nhu nói.

Cậu chính là trái tim của hắn, nếu mất trái tim hăn không còn là con người nữa. Cậu cũng bình ổn lại dựa vào người anh dần thiếp đi.

Khi cậu ngủ Phùng Doãn lo lắng liền ló đầu vào, thấy cậu ngủ y mới yên tâm cả Triễn Hàn Lân cũng như mèo trộm cá thấy cậu rồi thì ôm y đi.

Ở một nơi nào đó, Nam Cung Thần nằm trong lòng kính cả người đầy dây nhợ Lãnh Phụng si mê nhìn hắn.

" Sắp rồi, người chỉ có thể là của ta tiểu Chấn nhi" Gã liếm môi như muốn phá bỏ lòng kính mà ôm hắn.


Lòng ngực rỗng nay đã lành lặng, gã quay qua nói với đám thuộc hạ" Bắt Quý Sênh đến đây! Nó chính là chìa khóa của trái tim tiểu Chấn nhi"


Đám tang thi biến dị nhanh chóng đi thức hiện nhiệm vụ chủ chúng giao cho, gã ở lại ngắm nhìn kẻ trong bể kính lại không chú ý khóe môi hắn đã cười khẽ.


Chap này coi như một nửa SE đi, tui muốn hơn nữa cơ nhưng sợ nhà cháy nên dừng tại đây, yên tâm tôi cố bẻ cho nó HE


Nói thật tui thương con tui dễ sợ á, chồng chết vừa có thai, gặp lại chồng mà chống lại tan biến, buồn của Sênh

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK