Hắn gật đầu, hôm qua vốn nghĩ cậu sẽ không dậy nổi ai dè sáng ra đã đá hắn một cái nghiêm túc đòi ra ngoài, thái độ dỗi hờn đó hắn cũng phải sợ vì nuôi có da có thịt lỡ dỗi bỏ ăn tụt cân thì hắn khổ lắm.
Đống nhiệm vụ hắn nhận là cấp S, nhiệm vụ này chủ yếu là đi thám thính và có một nhiệm vụ khá thú vị! Đưa hoàng thái tử của nước K và tiểu công chúa về căn cứ!! Có vẻ như Trịnh Mậu muốn dựa vào hai người này để biết bí mật về các mã số của kho chứa vũ khi và hạt nhân.
Sau khi nghe tin đi làm nhiệm vụ không chỉ mình Quý Sênh mà cả bọn vui như mở hội, vì sợ tang thi triều lại đột ngột kéo đến nên dù muốn cũng không dám đi xa cho đến khi Nam Cung Thần khẳng định là trong vòng bán kính 2km không có đàn tang thi nào đông quá 20 con họ mới an tâm.
Những chiếc xe đã cải tạo đặc biệt, tốc độ tối đa là 1000km một giờ!! Có thể phá nát một bức tường dày 3m chỉ trong một lần tông và đặc biệt là nó có ba khoan riêng biệt!! Đây cũng là một trong những phương tiện đi lại ở tương lai, do Phó Thiên chỉ đạo chế tạo và thứ nó dùng để vận hành chính là tinh hạch!
Cả nhóm chỉ dùng hai chiếc, ba khoan một khoan để vũ khí, một khoan để vật tư, một khoan có bốn giường đầy đủ tiện nghi.
" Oa!! Thoải mái" Chử Hằng nằm trên giường cảm thán.
Lần này đi ngoài nhóm Nam Cung Thần, Lạc Vũ Khanh và Phó Thiên còn có Cố Phi và Tưởng Thần!! Họ được mẹ hắn hạ chiếu lệnh bảo vệ con dâu cưng của bà. Họ đi xe sau cùng bốn người kia, hai chiếc xe khởi hành đích đến là B thị nằm ở biên giới giữ nước K và nước Y.
Nhiệm vụ đến đó là để lấy một thứ chính là đầu đạn hạt nhân!! Nhưng Nam Cung Thần không ngu mà giao cho căn cứ hắn bỏ túi riêng, còn việc cứu thái tử gì đó nếu tiện đường thì cứu không thì để sau. Sau gần một năm các siêu thị đã không còn gì để lấy nên có gặp họ cũng không vào thay vào đó nếu là bệnh viện thì khác! Thuốc men đang thiếu thốn nghiêm trọng mà thuốc ở không gian có giới hạn lần này đi cũng là muốn lấy thêm.
" Tang thi vẫn đang tiến hóa! Có lẽ đã cấp 4 rồi" Phó Thiên cùng Quý Sênh nhìn ngoài cửa sổ đột nhiên anh mở miệng.
Cậu ngẩn ra thì tập trung thì đã có con chạy như bay rồi!" 10 năm sau còn khủng khiếp hơn như vậy, mà ngoài Hi Vọng thì có căn cứ nào thành lập chưa nhỉ"
" Có hai căn cứ đã thành lập, một cái ở nước Y cái còn lại ở W thị" Phó Thiên suy ngẩm.
Lại là W thị!! Quý Sênh nghe đến nó thì lại nổi tính tò mò, kiếp trước Nam Cung Thần nói Phó Thiên đem cậu đến đó nhưng kiếp này khi anh nhắc hắn lại nổi giận, cậu đã hỏi Nam Cung phu nhân mà bà luôn tránh né không nói còn nhóm Phùng Doãn là im như hến không hé môi. Thật ra cậu luôn nghĩ W thị chính là mấu chốt của tất cả việc của Nam Cung Thần kiếp trước mà hiện tại hắn sống chết không đến đó dù nửa bước.
" Bé yêu nghĩ gì mà ngẩn ra thế" Nam Cung Thần từ phía sau ôm chặt cậu giật mình.
" Em chỉ nghĩ chút chuyện thôi, Thần chuyện W thị.
" Sênh nhi!! Anh đã nói đừng nhắc đến W thị với anh" Hắn nhíu mày.
Cậu mím môi không nhìn hắn.
" Ai! Không phải anh không muốn em biết nhưng có vài chuyện đã qua lâu nhắc lại không vui" Hắn xoa đầu cậu.
Cậu vẫn không nói hắn dỗ hết nước mới chịu nói" Em chỉ hỏi lại quát em"
" Lỗi anh, khi đến biển cho em chơi đã" Hắn hôn nhẹ còn cậu nghe đến biển thì có còn tâm trạng để dỗi à.
Hắn ghé biển cũng có lý do cả thôi, có một nhiệm vụ cần phải ra ngoài hòn đảo ngoài khơi vùng biển thuộc R thị!! Nơi đó có khá nhiều tài liệu mật về quân sự cũng như vị trí chính sát của kho hạt giống nằm ở Nam Cực, sở dĩ Trịnh Mậu ra giá cao vì kho hạt giống đó đủ để gã lấy lại niềm tin trong căn cứ.
Chạy cả ngày chỉ mới được nữa đường nơi này lại trong thành phố, Triễn Hàn Lân nhíu mày tìm nhà nào tốt tốt để ở.
" Triễn thiếu!! Phía trước có một nhà còn người sống"
Trong bộ đàm Cố Phi thông báo, y lái xe chạy lên trước tìm kiếm.
Nghe có người sống cả nhóm bật dậy, Quý Sênh lại cầm bộ đàm.
" Cố thúc thúc ở đó có mấy người"
" Có ba gia đình, hơn 10 người trong đó có trẻ nhỏ"
Thời tiết này có thể nuôi trẻ con đúng là đáng khâm phục, cậu nói Nam Cung Thần đến đó.
Nơi Cố Phi nói là một ngôi nhà 3 tầng cổng rào cao có thêm mấy loại bẫy, cả nhóm xuống xe thấy nhóm Cố Phi bị một đám nam nữ xin gì đó.
Người đàn ông tay cầm con dao tiều tụy" Các người làm ơn cho tôi chút sữa đi mà"
" Con gái tôi đã ba ngày không có sữa uống rồi" Người phụ nữ khóc sướt mướt.
Trên tay bà là một đứa trẻ tầm hơn 1 tuổi đang sốt cao, nhìn đứa nhỏ đó Quý Sênh đột nhiên có chút yêu thích. Cậu lấy trong balo ra hộp sữa.
" Cháu chỉ còn một hộp" Người phụ nữ thấy thế hai mắt sáng rực vội cầm hộp sữa ríu rít cảm ơn.
Mấy người khác thấy thế liền đòi hỏi phải có, Quý Sênh khó chịu" Cô ấy có con nhỏ các người có không, thanh niên trai tráng có sức không tự đi kiếm thức ăn lại ganh đua với một đưa bé.
" Hứ! Thứ hĩ mũi chưa sạch như mày sao biết, bọn tao là đang đợi cứu hộ"