" Mày đừng cố chấp!"
" Nơi này chẳng có ai sống cả"
" Doãn mày cõng nó tao mở đường"
Cậu trừng lớn vì trước mắt cậu là năm người, Phùng Doãn, Triễn Hàn Lân, Thượng Tầm, Chử Hằng và..Nam Cung Thần, nhìn hắn cậu ngơ ngát vì hắn bị thương rất nặng. Một vết chém từ mặt đến ngực và đây nhất định là việc diễn ra ở kiếp trước.
Phùng Doãn muốn cõng hắn đi lại bị hắn đẩy ra.
" Sống thấy người, chết thấy xác, em ấy có thành tang thi tao cũng phải đem em ấy đi" Hắn loạng choạng đứng dậy thì bị Triễn Hàn Lân đánh.
Đây là lần đầu Quý Sênh thấy Triễn Hàn Lân nổi giận đến mức đánh Nam Cung Thần!!
" Mày có thấy bản thân nực cười quá không!!! Lúc trước mày đã làm những gì!? Giờ lại sống chết cũng phải tìm được người ta" Triễn Hàn Lân gào lên.
Hắn cúi đầu không nói cả Quý Sênh cũng có thể thấy được hắn vậy mà khóc!! Cậu đi lại sờ vào mặt hắn.
" Sênh nhi!! Sênh nhi"
Tiếng gọi đánh thức Quý Sênh, cậu tỉnh lại thâyd bản thân đang nằm trong xe kế bên là Nam Cung Thần một mặt đầy lo lắng.
" Thần... T-Thần." Cậu lẩm bẩm tên hắn.
Thấy cậu tỉnh trái tim treo trên cao cũng hạ xuống" Bé yêu, chịu dậy rồi"
Cậu như vỡ òa ôm chặt lấy hắn à khóc, hắn để cho cậu khóc vì đôi lúc khóc cũng là biện phát giúp bản thân giải tỏa.
" Ngoan, cứ khóc đi đến khi em cảm.thấy đủ" Hắn ôn nhu lau đi nước mắt trên mặt cậu.
Tiếng khóc của cậu chất đầy bi thương lẫn oán hận Phó Thiên ngôi nghe cũng nao lòng, anh thật sự không rõ kiếp trước cậu đã đối mặt với cái gì nhưng có thể khiến một người hiền lành nhưng cậu ra tay đến thế thì chắc hẳn những gã cặn bã đó phải rất đáng chết. Cậu tựa đầu vài hắn nức nở.
" Thật..tốt, anh vẫn ở cạnh em" Giọng cậu run nhè nhẹ.
Hắn ôm.chặt cậu" Anh vẫn luôn ở cạnh em". Truyện Hài Hước
Lạc Vũ Khanh tạo cách âm cho cả hai khoản không gian riêng, lúc này trời đã là buổi chiều.
" Nam Cung thiếu đêm nay ngủ lại hay đi luôn? Ở gần khu này không có chỗ an toàn" Lạc Vũ Khanh liếc qua phía sau thấy cả hai chỉ ôm nhau thì mở cách âm hỏi.
Hắn nhìn ra phía ngoài thì nơi đây là một cánh đồng lúa sắp thu hoạch và có rất nhiều cánh đồng khác cũng vào mùa thu hoạch, số nông sản tươi càng về sau càng hiếm hiện tại rau củ trong các siêu thụ đã hư thối cả! Mấy cái siêu thị.hắn vào đều không còn bao nhiêu.
" Tìm chỗ này vắng vắng tang thi ngủ lại một đêm, ngày mai thu hoạch chút nông sản"
Cái này Phó Thiên rất đồng ý, Lạc Vũ Khanh chạy đến một cánh đồng khá xa khu có nhà dân cả đội nghỉ lại.
Đến sáng Triễn Hàn Lân dùng gió làm lưỡi đao chỉ vài nhát cả một ruộng ngô đã ngã xuống còn Phùng Doãn dùng hệ mộc khống chế bắp ngô tự chạy tụ lại một chỗ, Phó Thiên ngốc ngốc nhìn hai người bọn họ dùng dị.năng.
" Sống hai kiếp lần đâu tôi thấy có kẻ dùng dị năng thu hoạch cây trồng đó, các người bá đạo quá rồi" Sau câu nói anh nhìn vào trong xe.
Tâm trạng của Quý Sênh đã tốt hơn ngày hôm qua mà không hiểu sao sáng nay lại sốt khiến Nam Cung Thần như ngồi trên đống than, trong xe cả người cậu nóng bừng mê mang hắn một bên dùng nước ấm lau một bên đút thuốc.
" T-Thần.." Cậu thiều thào.
Hắn cúi đầu hôn vào trán cậu" Bé yêu mau khỏe, anh lo lắm"
Đến buổi chiều cậu đã hạ sốt cả bọn vui hơn tết mà cùng lúc đã thu hoạch xong, Nam Cung Thần đưa cậu ra thu hết đống nông sản vào không gian và thật bất ngờ có cả rau cải. Thu vào không gian xong tất cả tắm rửa ăn chút đồ khô rồi nhanh chóng lên đường.
Chuyến này đã bị chậm trễ lại rất nhiều ngày tuy Phùng Doãn có để lại một dây leo sinh mệnh để báo bình an cho vợ chồng Nam Cung Khanh, dây leo này trừ khi Phùng Doãn chết nếu không nó vẫn sẽ sống nhưng cũng vẫn phải nhanh chóng trở về. Chạy suốt 10 ngày cũng đã đến C thị cả thành phố chỉ có tang thi với tang thi, do đã xác định địa điểm từ trước cả bọn chỉ dùng 1 tiếng chạy đã đến kho hạt giống.
" Đúng không hổ là kho hạt giống thể giới! Chỉ hi vọng hạt giống bên trong không bị hư hại nhiều" Thượng Tầm nhìn rồi nói.
Lần này không tách lẽ mà tất cả đi chung, nơi này có tổng cộng hơn 100 kho hạt giống muốn thu hết cũng mất khoản hai ngày. Trong đại sảnh chỉ có lát đát vài con tang thi cấp 1 không cần dùng dị năng mà trực tiếp chém chết, trên đường đi ngoài mấy con ngoài đại sảnh thì chẳng còn gì.
" Quái lạ thật!? Cả một cái kho lớn thế này mà chỉ có vài người canh thôi sao" Quý Sênh nhíu mày, nơi này rất không ổn.
Quả thật như cậu nghĩ đi đến kho số 1 Nam Cung Thần đã ra dấu chuẩn bị tấn công, Phùng Doãn bảo vệ hai người Quý Sênh và Phó Thiên.