Nó dùng tinh hạch tang thi mà làm nên có thể sự dụng dị năng của tang thi đó! Cậu đã tạo ra một cái roi bằng tinh hạch tang thi dị năng hệ băng mà Nam Cung Khanh tìm được, nhưng chúng giống như đồ chơi pin cần phải có tinh hạch mới dùng được.
( Đừng ai chửi tôi buff nha huhu, muốn HE đây là cách duy nhất chứ để bé yếu hoài sao cứu chồng đây)
Bên trong xe Quý Sênh quang sát bản đồ xác nhận nơi cần đi, cậu tạm thời có thể tạm xác định ba chỗ đó là khu nghiên cứu thành phố W, căn cứ quân sự W và một khu vực bí ẩn được chỉnh phủ che dấu.
" Thiên ca kiếp trước Thần có nói vị trí chính xác không? Hoặc gợi ý gì đó" Cậu quay qua hỏi Phó Thiên.
Anh cố nhớ lại những gì trong mảnh giấy kia" Một nơi có thể đứng ở năm thành phố, đó là câu trên mảnh giấy và mấy ký tự này nè"
Anh viếc ra mấy ký tự gồm X, V, G, K, H, cậu nhìn mấy ký tự này khó hiểu, trên bản đồ không có nơi nào có ký tự đoa nối liền. Không chỉ cậu cả nhóm Phùng Doãn cũng không ai biết, thứ Nam Cung Thần để lại quá ít đến cả lúc nói với Phùng Doãn cũng chỉ nói là đến W thị chứ không nói địa điểm.
Cậu nhìn mấy ký tự này như bị ảo giác nhưng vẫn mãi không ra kết quá.
Gầm!!! Xe đột nhiên phanh gấp trấn động mạnh cậu đến khoan lái xem thì thấy một nhóm người!! Thượng Tầm nghiến răng muốn đạp hết ga tông mạnh nhưng Phùng Doãn cản lại, giờ xung đột với bọn này rắt rối lắm. Minh Ý cùng hai người kia đi xuống, họ không có ý nói chuyện nên thái độ ngông nghêng.
" Các người sao lại chặn đường chúng tôi?" Y đơn giản hỏi.
Gã cầm đầu họ Tru tên Lý là một tay tội phạm mạt thế thoát ra nên chạy đến đây làm ăn cướp, gã háo sắc thấy Minh Ý là miệng chải dãi Tu Cẩn bên này giật giật mi mắt còn Tu Kiên đã không nhịn được muốn xong lên cho gã vài cái đập.
Gã đi đến gần y" Cậu em xinh đẹp, anh trai chỉ muốn mượn tạm nhóm em cái xe và chút thức ăn thôi"
Y nhìn gã như xác chết biết đi" Không rảnh, chúng tôi còn phải đi có việc"
Y bỏ đi gã liền nắm tay y lại" Ê~~ tiểu mỹ nhân đi chi cho sớm, ở lại chơi với anh trai...
Xoẹt!!! Cánh tay của gã bị Tu Cẩn xé rách!!!
" Aaaaa!" Gã ôm cánh tay gào thét.
Đám đàn em sợ hãi nhanh chóng chạy đến mấy ngôi nhà mở cửa!! Đàn tang thi xông ra, đám này vậy mà giữ tang thi lại để chúng là công cụ kiếm mồi. Cả ba bật cười đám tang thi sẽ không tấn công họ, với lượng virus còn lại cũng đủ cho chúng nhận ba người thành đồng loại mà không tấn công. Nơi trú ẩn bị phá đàn thi lau lại phía bọn chúng cả ba an nhàn lên xe.
" Mau!! Anh rửa tay cho em" Tu Kiên cầm chai nước cái khăn.
Y đưa tay ra hắn liền rửa thật kỹ, Quý Sênh nhìn thấy cảnh này bật cười. Nếu có Nam Cung Thần ở đây mà kẻ đó dám động vào người cậu khẳn định hắn sẽ lột da rút gân rồi quăng gã vào bầy thi.
Tiếp tục lên đường, muốn đến W thị còn rất xa chạy ít nhất cũng hơn năm này mới có thể đến, do Quý Sênh sức khỏe chưa hoàn toàn hồi phục nên cậu hay nghỉ sớm. Buối tối cả nhóm ghé lại một nhà dân để ở qua đêm, đêm nay Phó Thiên bỏ chồng qua ngủ cùng cậu.
" Thế Khanh ca thế nào?" Cậu vừa xem.bản đồ vừa hỏi.
Anh mở cái bánh ngọt vừa ăn vừa nói" Sợ gì, ngủ với Vũ Khanh nhiều chán rồi, nay họ Nam Cung không ở đây tranh thủ chiếm tị nghi em"
Vừa nói xong anh đẩy cậu ngã ra giường cù lét làm cậu cười đến không thở nổi, trong lúc đùa dỡn trong áo cậu rơi ra một thứ.
" Đây là dây rốn sao?" Phó Thiên cầm cái lọ nhỏ.
Cậu gật đầu" Về sau nhớ Bảo Bảo và Bối Bối em sẽ lấy nó ra để ngắm"
Phó Thiên đưa nói lại cho cậu" Tiểu Sênh em.. có hối hận khi chọn đi không"
Cậu gất lọ thủy tinh đi nhẹ nhàn lắc đầu" Không, em không bao giờ hối hận, điều duy nhất khiến em hối hận là đã quá yếu đuối"
Kiếp trước chính cậu vô dụng mới bị bán vào khu nghiên cứu, hại Nam Cung Thần đau khổ tìm mọi cách để hồi sinh. Đến kiếp này cũng đều tại cậu vô dụng không thể bảo vệ bản thân nên kẻ kia mới lợi dụng cậu giết hắn, từ khi gặp nhau hắn luôn cứu cậu rất nhiều lần còn cậu chỉ hại hắn.
" Em không yếu đuối, tiểu Sênh em rất mạnh mẽ đến cả anh cũng phải ngưỡng mộ em rất nhiều đấy" Phó Thiên ôm cậu nói nhỏ.
Số phận bắt họ là Omega họ không thể chống, nhưng cậu lại không bao giờ từ bỏ. Anh sống hai kiếp chưa thấy một Omega nào chấp nhận bỏ cuộc sống an toàn hạnh phúc bên cạnh con mình để đi tìm một kẻ có khả năng đã chết cả, chỉ có duy nhất một mình cậu!
Phân đoạn nhỏ trong đầu tui nha, cái này không trong truyện nhưng cũng có khả năng sẽ thành thật.
Nam Cung Thần nằm trên tuyết cả người đầy máu, kẻ ác bị hắn moi tim xé xác nhưng chính hắn cũng sắp mất kiểm soát.
Quý Sênh đi đến ôm hắn" Thần...
" Sênh nhi, giết anh đi" Hắn mỉm cười xoa mặt cậu.
Cậu lắc đầu" Em không muốn, em không làm được"
Hai mắt hắn đầy tơ máu cố khống chể sự giết chóc trong não mình, hắn để con dao vào tay cậu.
" Không đau đâu, sẽ rất nhẹ nhàn thôi! Em ngoan nghe anh" Hắn để con dao lên tim mình.
Từng chút từng chút, cậu hai mắt đẫm lệ" Xin anh mà, em không muốn! Anh hứa cùng em về nhà gặp con mà"
Hắn thở mạnh con dao càng vào sâu" Anh thất hứa, nhưng anh chỉ muốn chết trong tay em"
Hắn nâng mặt cậu lên đặt lên môi cậu một nụ hôn" Em hãy sống, vì con và vì anh,Sênh nhi hai kiếp anh chẳng hối tiếc gì chỉ hối tiếc kiếp trước đã tìm em quá muộn"
Hắn chậm một bước khiến hai đời khổ ải, kiếp này hắn bảo vệ cậu một đời an bình nhưng cũng muốn chết trong tay cậu. Cậu nhắm mắt đôi tay run rẫy nắm chặt com dao.
" Em yêu anh"
Phập!! Con dao đâm xuyên tim hắn hộc một ngụm máu nở nụ cười" Anh sẽ luôn ở...
Hắn chưa nói hết câu đã ra đi, cậu khóc lớn ôm xác hắn giữ nên tuyết.
20 năm sau.
Sau trận chiến tang thi dần rút về phía nam trốn trong các thành phố tàng tích của nhân loại, đến tối chúng lại tấn công nhưng con người đã thừa sức tiêu diệt. Căn cứ Hi Vọng trở thành nơi an toàn mà người sống nào cũng muốn đến, tổng chỉ huy căn cứ Nam Cung Khánh quản lý tất cả không có một cái gì gọi là phân biệt giới tính.
Ông cho xây các trường học cho những thế hệ sau, các thế hệ sau sinh ra khi 14 tuổi sẽ bắt đầu phân hóa thành ba giới tính Alpha, Beta hoặc Omega. Alpha vừa phân hóa dị năng đã ở cấp năm nên cần dạy dỗ để có thể khống chế dị năng thật tốt. Các vũ khí do Quý Sênh sáng tạo đã được trao riêng cho những Omega.
Sau khi Hi Vọng ổn định tốt cũng chẳng ai thấy Quý Sênh đâu cả, chỉ có vào người là biết cậu đang ở đâu thôi.
W thị ở nơi mà Nam Cung Thần bỏ mạng có một ngôi nhà nhỏ, hai thiếu niên đi vào.
" Cha!! Bọn con đến thăm cha đây" Nam Cung Niệm chạy đến cạnh Quý Sênh.
Cậu xoa đầu nó, cậu vẫn như xưa dung mạo chỉ ở tuổi 16 cái thay đổi nhất có lẽ là đôi mắt thâm đen và cơ thể gầy ốm.
" Hai đứa đã 20 rồi sao lại trẻ con vậy" Cậu nhìn hai đứa con trai thở dài.
Nam Cung Hoài chu môi" Con cái lúc nào cũng là nhỏ cả, cha ơi hay cha về căn cứ với con đi"
Đây không phải lần đầu nó nói vậy như cha lúc nào cũng ở lại nơi này, và lần này vẫn như cũ" Không, cha ở nơi này với ba hai đứa, anh ấy sẽ rất cô đơn nếu ba đi"
" Cha không thương Bối Bối" Nam Cung Niệm ôm lấy cậu.
Nói chuyện một lát cậu đuổi cả hai đứa về" Về đi, sau này đừng đến đây cha đi gặp.ba hai đứa rồi"
Cả hai hiểu nhưng vẫn cố tươi cười, đến khi hai đứa nhỏ đi cả căn nhà bốc cháy! Bên trong Quý Sênh đi đến một căn phòng, cậu đi vào ôm lấy Nam Cung Thần đang nằm trên giường.
" Em đến gặp anh đây"