Kiếp trước con trai bà phạm sai lầm khiến nhiều đau khổ liên miên, đến khi tìm lại đã quá muộn đề hàn gắn. Ôm một cái xác 8 năm dài tuyệt vọng đi tìm cách hồi sinh, kiếp này ở cạnh nhau hạnh phúc đến nhường nào ông trời lại nhẫn tâm lấy con trai bà đi để lại cậu đau khổ.
Quý Sênh an ổn dương thai cậu còn nhờ Phùng Doãn dạy cậu võ và kiếm thuật cả bắn súng! Cậu tự điều chỉnh giữ chăm sóc thai nhi và việc học, mỗi ngày cậu sẽ viết một trang nhật ký.
Tháng thứ nhất khi mang thai: Thần à, bé con trong bụng em đang dần thành hình rồi.
Tháng thứ hai khi mang thai: Thần à, hôm nay em bắt đầu ốm nghén rồi! Ăn gì cũng không ngon và rất nhớ anh
Tháng thứ ba khi mang thai: Thần à, dạo gần đây em chẳng ăn được gì bao nhiêu vào điều ói ra. Mẹ lo cho em đến khóc em có lỗi với mẹ quá
Tháng thứ tư khi mang thai: Thần à, hôm nay bác sĩ kiểm tra nói em và con đều không ổn, em lo lắm chỉ hi vọng con có thể an toàn chào đời
Tháng thứ năm khi mang thai: Thần à, bụng em to ra nhiều lắm, bác sĩ bảo là sinh đôi, em vui lắm có lẽ anh cũng sẽ vui như em đúng không?
Tháng thứ sáu khi mang thai: Thần à, hôm nay con đạp em dữ dội lắm, khiến em không thở nổi dọa Doãn ca suýt ngất
Tháng thứ bảy khi mang thai" Thần à, hôm nay chân em bị tê đến không đi nổi bụng to nên không thể vận động làm em rất khó chịu
Tháng thứ tám khi mang thai" Thần à, hôm nay em ngất đi dọa mọi người một trận, Phó Thiên nói em thiếu Pheromon cao cần có Alpha truyền nhưng em không muốn
Tháng thứ chín khi mang thai: Thần à còn vài ngày nữa em sẽ sinh con rồi, con sẽ giống anh hay giống em.nhỉ, Lân ca luôn miệng nói con sẽ giống em nhưng em hi vọng con sẽ giống anh hơn.
Phùng Doãn nhìn quyển nhật ký trong tay lòng chua xót, y nhìn qua Quý Sênh đang nằm trên giường vị chân đau. Hôm nay là ngày cậu sinh!! Bác sĩ đẩy cậu vào phòng mổ bên ngoài là cả Nam Cung gia và hai nhà họ.
Mạt thế không thể như bình thường điều kiện y tế cực kỳ hạn hẹp, dù vậy Nam Cung Khánh vẫn cố hết sức tìm ra mấy bác sĩ chuyên khoa sản để bảo đảm an toàn cao nhất cho cậu. Phó Thiên cũng vào phòng mổ chỉ đạo phẩu thuật vì anh biết rõ cơ thể Omega.
Ý thức cậu dấn mất đi bắt đầu mổ, các bác sĩ phải cố cẩn thận hết mức cả Phó Thiên một bên cũng hay nhắc họ. Bên ngoài mấy chục người lòng như lửa đốt chỉ hi vọng cậu và đứa bé sẽ an toàn, 5 tiếng, 10 tiếng rồi 15 tiếng bên trong vẫn khônh động tỉnh gì sau một lúc thì.
" Oa!! Oa!"
Hai tiếng khóc trẻ con Nam Cung phu nhân rơt nước mắt ôm Nam Cung Khánh" Tốt rồi"
Một lát sau Phó Thiên ôm hai đứa bé ra" Đều là trai cả"
" Đưa đây" Bà ôm lấy một đứa Nam Cung Khanh cũng ôm một đứa.
Hai đứa bé khá nhỏ có vẻ do trong thai kỳ Quý Sênh liên tục ốm nghén, nhìn hai sinh mệnh nhỏ trên tay bà hôn nhẹ vào trán.
" Cháu trai đáng yêu quá đi à tiểu Sênh sao rồi" Phùng Doãn quay qua hỏi Phó Thiên.
Anh cười nhẹ" Đã ổn, sắp chuyển đến phòng hồi sức đợi khi em ấy tỉnh có thể vào thăm"
Trời đổ tuyết lớn hai đứa bé được đưa vào phòng ấm, Nam Cung phu nhân không đặc tên bà muốn để cho Quý Sênh đặc tên.
Trong phòng hồi sức Quý Sênh mơ màng tỉnh lại, cảm giác đau đơn cậu đã quen từ kiếp trước.
" Phó....Phó Thiên" Cậu gọi nhỏ Phó Thiên đang ngủ gục bên cạnh.
Anh giật mình tỉnh dậy" Em tỉnh rồi!! Tốt quá"
" Con em đâu?" Cậu nhìn quanh tìm kiếm con mình.
Anh nhanh chóng để cậu nằm xuống" Hai đứa nhỏ được Nam Cung phu nhân ôm đi rồi, để chút bà ấy sẽ đem đến cho em.gặp"
Lát sau cả đống người chạy đến Nam Cung phu nhân đưa hai đứa nhỏ cho cậu" Con định đặt tên gì a"
Cậu ôm hai đứa bé" Hoài niệm, Nam Cung Hoài và Nam Cung Niệm nhũ danh Bảo Bảo và Bối Bối"
" Hoài Niệm, Bảo Bối! Vậy cũng tốt, Bảo Bảo và Bối Bối nhanh nhanh lớn nha" Bà hài lòng gật đầu n*ng má hai đứa cháu mình.
Hai bé không ngại người lạ ai ôm cũng cho không hề khóc, Nam Cung phu nhân nói đứa bé này giống Nam Cung Thần lúc nhỏ! Không sợ trời không sợ đất ai ôm cũng cho.
Câu ba tháng nay không rời hai đứa bé đến khi qua ba tháng cũng đến lúc nên đi.
" Mẹ đưa Bảo Bảo với Bối Bối vào trong đi, trời lạnh lắm" Cậu cầm tay bà nói.
Bà nắm tay cậu lại" Con ở lại thêm một khoản thời gian đi! Có gì sẽ tìm cách lâu dài"
Để cậu đi bà thật sự không nở, cháu bà đã mất ba chẳng lẽ cũng phải mất thêm người cha hay sao! Cậu chỉ lắc đầu nhẹ.
" Con chỉ đi đem anh ấy về thôi mà, sẽ trở về mà mẹ" Cậu cười nhẹ tạm biệt bà và hai đứa bé.
Khi thấy bà đã vào trong cậu đi lại xe chỉ là....
" Sao các anh lại ở đây?" Trước mặt cậu là cả nhóm đang chen nhau lên xe.
Nghe cậu hỏi Triễn Hàn Lần ló đầu ra" Đi bắt Thần về!! Nó bỏ vợ con đi đú đởn anh phụ em đi đập nó"
Cả nhóm ai ấy đều gật đầu" Đi bắt thằng bỏ vợ con về"
Không chỉ họ mà cả ba người Minh Ý cũng đến, cậu đã đưa họ ra ngoài vì sợ khi cậu có chuyện gì sẽ hại đến họ.
" Đi thôi, tiểu Sênh chúng ta là người nhà đừng bao giờ tự ôm cái khổ vào mình" Phùng Doãn đặt tay lên vai cậu hai người vào xe.
Chiếc xe trong trời tuyết lớn một đường hướng đến W thị.
Hối cuối chuẩn bị lên sàn, sắp kết rồi muahaha.