Phả Hoa là nghệ sĩ đang lên, cô ngày ngày bận bịu với những lịch trình dày đặc không hồi kết. Tuy nhiên, trái tim cô lúc nào cũng chỉ hướng về Nhạc Hạo, mỗi khi kết thúc công việc đều chỉ muốn ở bên cạnh anh một cách bình yên, tự do và vô tư. Mối quan hệ của cat hai ngay từ đầu đã không có ý định giấu diếm, vì vậy mà cô gái nhỏ luôn thoải mái ôm anh hay nắm tay anh trên đường phố vào mỗi lúc rảnh rỗi. Có vẻ như, mọi người đều đang mong chờ một cái kết viên mãn của hai người.
Lịch trình hôm nay kết thúc sớm hơn thường ngày, chỉ mới 7 giờ tối là cô có thể tan việc. Về đến nhà đã thấy Nhạc Hạo trong bộ đồ đá banh, có vẻ như anh có hẹn đi chơi thì phải, có chút buồn bã lên tiếng.
– Nhạc Hạo, anh đi đá banh sao?
– Em về rồi sao? Anh có hẹn cùng Nhất Dương và đội bóng nghệ sĩ, hôm nay chiến đấu thôi.
– Nhưng mà…em lâu lắm mới về sớm…
Nhạc Hạo cột xong dây giày, anh đứng dậy bước về phía cô gái của mình. Nhìn cái khuôn mặt ủ rũ xen lẫn chút tủi thân, đáng yêu như này thì anh làm sao nỡ bỏ đi?
– Muốn ở bên cạnh anh sao?
– Phải rồi, em muốn hôm nay có thể cùng anh ăn tối, cùng anh xem phim và cùng anh dạo phố nữa,…nhưng nếu anh bận thì thôi vậy.
– Được rồi mà, sao lại giận dỗi anh chứ? Em đi cổ vũ cho anh đi, anh sẽ hạnh phúc đến phát điên nếu có em ngồi trên khán đài xem anh thi đấu. Mỗi khi ghi bàn thắng, anh sẽ chạy lại ôm em một cái, chà chà…xem ra là rất tốt.
Phả Hoa mắt sáng rỡ nhìn anh, sao cô lại không nghĩ ra nhỉ? Mặc kệ trên người đang là bộ váy công chúa xinh xắn, tiểu thư, Phả Hoa kéo tay anh muốn rời khỏi nhà. Trương Nhạc Hạo không nhúc nhích làm cô phải quay người lại khó hiểu.
– Sao còn không đi vậy?
– Em tính mặc như này đi xem bóng đá sao?
Nhìn xuống người mình, Phả Hoa cảm thấy bản thân có chút “ô dề”, cô cười gượng buông tay anh ra, chạy thẳng một mạch lên lầu. Nhạc Hạo khẽ cười, anh cũng nên tranh thủ vào bếp, chuẩn bị những món ngon cho bảo bối rồi. Có đi đâu thì trước hết cũng nên no nê cái đã.
Phả Hoa bước xuống với bộ dáng khác hẳn khi nãy. Cô trở nên năng động và cá tính trong chiếc áo thun phối cùng quần ngắn bên trong, thêm một đôi giày thể thao trắng, tổng thể khiến cô hệt như một thiếu nữ 18 tuổi đầy năng nổ. Tóc dài cột đuôi ngựa ra sau, khuôn mặt cũng đã tẩy trang kỹ càng chỉ tô thêm chút son là đủ khiến người ta phải nao lòng.
Biết là anh chuẩn bị đồ ăn cho mình nên cô cũng không kì kèo mà ăn hết sạch mọi thứ. Dù là ngôi sao hạng A, là gương mặt đại diện cho nhiều nhãn hàng, là bà hoàng giới giải trí, được trải nghiệm rất nhiều nhà hàng lớn cả trong và ngoài nước nhưng đối với Phả Hoa, đồ ăn anh làm vẫn luôn là điều tuyệt nhất.
Sân banh rộng lớn, Phả Hoa xem ra rất hào hứng nên đã bỏ mặc bàn tay của nam nhân mà chạy trước vào trong. Sân bóng không một bóng người, giữa sân lại trải đầy bong bóng màu hồng, bên cạnh đó còn là chiếc máy chiếc to lớn. Phả Hoa quay người tìm Nhạc Hạo nhưng lại không thấy anh đâu. Cô có chút hơi hoang mang lùi lại một chút nhưng màn hình máy chiếu lại hiện lên. Từng kỉ niệm đẹp cứ vậy được chiếu lên, gợi nhớ lại trong lòng bao nhiêu ký ức. Bọn họ đã trải qua cùng nhau rất nhiều thứ, có những ký ức vui vẻ có cả những hồi ức đau thương nhưng mà những điều đó chỉ khiến cho họ nhận ra bản thân yêu đối phương nhiều như thế nào.
Chẳng hiểu sao mà Phả Hoa lại khóc, có lẽ là do cô quá xúc động rồi, chỉ còn biết đứng chôn chân ở đó không thể dịch chuyển. Kết thúc video, mọi người ùa ra vỗ tay liên tục, có thể dễ dàng nhận ra đám đông kia là Nhất Dương, Cẩm Nhiên và những người bạn thân thiếtvtrong ekip của công ty YB. Bất ngờ bóng dáng quen thuộc xuất hiện, Nhạc Hạo bước ra, trên tay là bó hồng cùng hộp nhẫn nhung đỏ.
– Phả Hoa, anh yêu em!
Cô gái nhỏ nức nở đứng đó, Nhạc Hạo chỉ biết cười đưa tay xoa đầu cô. Anh quỳ xuống một bên gối, ánh mắt si tình chỉ biết đặt lên người cô.
– Cho phép anh được cưới em…được làm chồng của em…và ba của con em được không?
– Híc…em đồng ý…
Miệng thì đồng ý nhưng mà nước mắt cứ mãi lăn dài, Nhạc Hạo hạnh phúc đeo nhẫn vào tay cô, nhanh chóng đứng dậy ôm chặt lấy cô vào lòng.
– Đồ ngốc, sao lại khóc?
– Híc…em yêu anh…