Cẩm Nhiên trở về phòng không ngừng suy nghĩ về những lời anh nói. Nhất Dương trước giờ thật sự chưa bao giờ mang cô ra để đánh đổi lấy hào quang. Chỉ là tự cô cảm thấy bản thân quá mệt mỏi với một tình yêu đằng sau ánh sáng mà thôi. Nếu năm đó, cô không rời khỏi anh thì bây giờ cả hai có tốt đẹp hơn? Anh sẽ cưới cô và xây dựng một gia đình hạnh phúc chứ? Nghĩ ngợi một hồi cô lại cảm thấy bản thân quá tiêu cực. Những chuyện như thế này, lý ra cô không nên quá quan tâm. Chẳng phải những năm qua cô vẫn sống tốt mà không cần có anh đấy sao?
Nhất Dương ngồi xuống ghế ngay sau khi cô rời đi. Anh nhớ về quá khứ của cả hai, nhớ những mảnh ký ức đẹp và những hồi ức đáng nhớ. Nếu năm đó, anh mạnh mẽ công khai với tất cả mọi người về mối quan hệ của cả hai. Thì có phải hiện tại cả hai sẽ khác bây giờ.
Suy cho đến cùng, mối quan hệ rạn nứt này cũng xuất phát từ hai phía. Một người vì áp lực của những thiệt thòi và tổn thương trong mối quan hệ mà chọn cách ra đi, một người lại chẳng đủ can đam để mang tình yêu của mình ra chia sẻ với tất cả mọi người. Một người vì ích kỉ chỉ vì những mong muốn của bản thân, một người lại ích kỉ vì không muốn mất đi những thứ gọi là nổ lực và hào quang.
Thời gian trôi qua, cũng đã tới ngày trở về nước. Ông bà Trình cả một tháng trời giao toàn bộ cho cậu con trai không có chút kinh nghiệm làm ăn nhưng vẫn vô cùng thong thả và ưng thuận tất cả những gì anh làm.
Nhất Dương vừa xuống sân bay đã phải bật cười bởi những băng rôn mang tên mình. Hình ảnh anh cũng được các fan mang theo vui mừng đón anh trở về nước. Có vẻ như bọn họ đã chờ anh rất lâu, khoảng khắc này cũng quá cảm động rồi.
– Mấy đứa lại đợi anh sao? Từ khi nào vậy?
– Nhớ anh chết mất thôi Nhất Dương đẹp trai à. Tụi em mới tới thôi, không lâu nên anh đừng lo.
– Anh cũng vô cùng nhớ mấy đứa, anh có đặt trà sữa. Một lát mấy đứa nhớ uống rồi hãy về.
– Oaaa Nhất Dương nhà chúng tôi là chu đáo nhất.
Tuy những năm qua không còn hoạt động năng nổ như trước nhưng lượng khán giả của anh cũng không vì vậy mà vơi hụt. Họ luôn đón chờ và ủng hộ từng sản phẩm, dù cho đó là sản phẩn nhỏ hay sản phẩm lớn. Dù không quá rầm rộ nhưng tình thương của họ dành cho Nhất Dương luôn luôn là thật.
Cẩm Nhiên nhìn hình ảnh này, môi bất giác lại cong lên. Cô nhớ đến những khoảng khắc anh hết mình vì công việc, tập trung trong diễn xuất. Để nói Nhất Dương đẹp nhất là khi nào ư? Thì đối với cô, Nhất Dương đẹp nhất khi được cháy hết mình trên sân khấu, cháy hết mình với cái gọi là ngọn lửa đam mê và nhiệt huyết.
Tạm biệt các fan, Nhất Dương nhanh chóng chạy về phía xe. Ngồi trên xe, Nhất Dương không nói gì thêm chỉ tập trung lướt điện thoại. Nhìn qua thì cô cũng đoán được đó là lịch trình của anh. Nghĩ ngợi một lát cô đưa mắt ra ngoài cửa sổ nhìn đường phố. Thành phố A lúc nào cũng đẹp như vậy, bao lâu rồi mà cũng không chút thay đổi nào.
Ông bà Trình nhìn Nhất Dương vừa mới xuống sân bay đã phải cật lực làm việc liền có chút xót con. Biết là ngành giải trí thì luôn luôn bận rộn nhưng mà như này thì sức đâu mà chịu cho nổi.
– Nhất Dương à, nghỉ ngơi đã rồi hẵng quay lại làm việc.
– Không được đâu ba, con đã một tháng không xuất hiện rồi. Bọn họ chắc đã nhớ con lắm.
– Thật là…
Bọn họ trong lời anh nói chính là các fan hâm mộ. Cẩm Nhiên nhìn qua anh liền thấy ánh mắt có bao nhiêu yêu thương trong đấy. Nói là không ganh tỵ thì chính là không phải…chỉ là bây giờ chẳng còn cái tư cách gì để mà ganh tỵ.
Tối hôm ấy, Nhất Dương trình diễn được live tream lại trên một trang mạng xã hội. Cẩm Nhiên ban đầu chỉ dự lướt qua nhưng tay thì đã bấm vào. Nhất Dương cháy hết mình bằng những ca khúc sôi động. Anh sexy và quyến rũ khi những tầng mồ hôi lao động đổ xuống.
“Các em muốn nghe thêm gì nào?”
“Em muốn bài Honey ạ!”
“Được thôi, hết mình đêm nay nhé!”
Giọng hát của anh vang lên, Cẩm Nhiên như bị ai đó bóp nghẹt lại ở tim. Đây là bài hát anh tặng sinh nhật cô vào năm cô 25 tuổi. Sự ngọt ngào của anh thật sự có thể sánh với mật ngọt. Bài hát hết rồi, giọng Nhất Dương lại vang lên.
“Thật sự rất muốn tìm một honey để yêu thương.”
“Haha anh mau lấy vợ đi Nhất Dương, anh ế thật rồi đấy!”
“Anh sẽ lấy vợ chứ, tất nhiên là sẽ lấy vợ rồi. Chỉ là…anh đang chờ cô ấy…”
“Ỏ? Nhất Dương thì cũng phải có lúc chờ đợi sao? Hóa ra người nổi tiếng cũng có những lúc thất tình.”
Từng âm thanh vang qua tai cô. Cẩm Nhiên im lặng thoát ra ngoài tìm kiếm tên Nhất Dương. Nhìn những hoạt động lẻ tẻ, rời rạc những năm qua của anh mà cô chua xót. Cô biết anh có bao nhiêu đam mê chứ…nhưng tại vì cô mà anh trở nên như vậy sao? Sự nhiệt huyết của anh vì cô mà giảm nhiệt sao?
– Nhất Dương, có phải em quá ích kỉ rồi không?