Cô về nhà được một lúc lâu thì Nhất Dương mới trở về. Nhìn cô đang loay hoay trong bếp, Nhất Dương lại cảm thấy vô cùng có lỗi. Chỉ là lúc đó anh không biết nên phải xử lý như thế nào cho đúng. Cuối cùng vẫn là cô chịu thiệt thòi. Bước vào bếp, Nhất Dương vòng tay qua ôm lấy eo cô từ phía sau. Cẩm Nhiên nhìn qua anh chỉ khẽ nở nụ cười gượng.
– Anh về rồi sao?
– Cẩm Nhiên à, anh xin lỗi. Chuyện lúc nãy,…
– Không sao đâu, em cũng quen rồi.
Câu nói của cô nghe sao mà đau lòng. Chỉ có mỗi mình Nhất Dương vẫn nghĩ rằng cô đang ổn. Có vẻ như anh đã quen với việc cô luôn ở sau anh, sẽ không bao giờ bỏ rơi anh rồi thì phải.1
Cẩm Nhiên hiểu chuyện, chính vì hiểu chuyện mà cô luôn phải chịu thiệt thòi trong tình yêu. Cô không trách anh bởi cô hiểu cho anh. Hiểu cho ước mơ và hoài bão của anh. Chịu là người ở sau luôn ủng hộ, nhưng liệu cô có đủ mạnh mẽ để tiếp tục?
Đã suốt hai tháng, cô luôn cố gắng gồng mình mỗi khi bị bỏ rơi. Từ lúc nào mà mối quan hệ cả hai lại trở nên như vậy? Một mối quan hệ do chính cô phá hoại ư? Hình như là vậy rồi…Lúc này đây anh lại đang phải chạy cho MV mới, thu âm rồi đến tập nhảy. Anh liên tục cả một ngày dài không nghỉ ngơi. Đến khi dừng lại cũng đã là 5 giờ chiều. Cẩm Nhiên khẽ cười đưa anh một chai nước.
– Bên KG muốn phỏng vấn anh vào tối nay, chúng ta sẽ đi chứ?
– Từ chối đi, tối nay anh có việc quan trọng hơn.
– Việc gì vậy? Sao em không biết?
– Đồ ngốc ạ, chính là sinh nhật em.
Bất giác môi cô nở nụ cười ngọt ngào. Anh nhớ đến sinh nhật cô và muốn có buổi tối đặc biệt cùng cô sao? Nhất Dương nhíu mày nhìn vẻ ngượng ngùng kia.
– Em là đang nghĩ rằng anh quên sinh nhật em sao? Chính là không thể đấy!
– Em không có nghĩ như vậy.
– Được, hôm nay cứ giao niềm vui của em cho anh.
Nói rồi anh cúi xuống hôn lên môi cô. Nụ hôn sâu ngọt ngào mãi dây dư. Cẩm Nhiên cũng đang chìm vào mật ngọt mà quên hết mọi tổn thương. Chỉ còn muốn cùng anh cả đời yêu thương và ngọt ngào.
Anh mau chóng sửa soạn để ra về cùng cô. Cẩm Nhiên vui vẻ cùng anh rời khỏi công ty. Vừa bước xuống đại sảnh, Nhất Dương đã bất ngờ với những chùm bong bóng. Các fan anh tụ tập trước cổng công ty, vừa thấy anh họ đã hét lớn, la lối.
“Happy birthday Honey”
– Nhất Dương à, hôm nay là kỉ niệm 1 năm của MV “Honey” đấy ạ. Anh có nhớ từng hứa kỉ niệm 1 năm sẽ họp fan không đấy?
Honey là MV năm ngoái anh ra mắt, nó thật chất là để chúc mừng sinh nhật cô. Nhưng vì muốn giấu chuyện tình cảm mà anh đã lên lên lý do bài hát này là dành cho FC, và cũng hứa một năm kỉ niệm sẽ cùng họp fan và hát Honey cùng họ. Cẩm Nhiên hít sâu nhìn anh, cô muốn anh nói gì đó hơn. Nhất Dương nhìn fan mình, ánh mắt đã đỏ lên vì xúc động.
– Anh nhớ chứ, chúng ta sẽ có một buổi tối cùng nhau.
Cẩm Nhiên nhìn anh, vậy còn cô thì sao? Nhất Dương quay qua phía cô, anh không biết phải nên nói thế nào cho đúng. Đến cuối cùng đành lên tiếng khiến cô chịu thiệt.
– Cẩm Nhiên, em về nhà trước được không?1
– Em hiểu mà, anh đi đi.
Nói rồi cô quay lưng đi, Nhất Dương cũng quay về phía fan của mình. Cả hai người hai hướng, đi về những nơi khác nơi. Nơi mà họ nghĩ rằng đó là cuộc sống của họ. Đối với cô, nhà chính là cuộc sống nhưng còn đối với anh, hào quang mới là cuộc sống.
Trở về nhà, Cẩm Nhiên cũng không thèm mở đèn nữa. Cô ngồi một mình trên sofa, cũng chẳng còn bận tâm đến việc ăn uống. Màn hình điện thoại sáng lên, cô nhấn vào hộp thoại tin nhắn. Cả một ngày dài bận bịu, bây giờ mới có thể đọc được những lời chúc từ những người thân yêu.
Cứ như vậy cô ngồi đến khi trời đã khuya. Đồng hồ điểm 11 giờ 30 tối, cô khẽ cười bỏ lên phòng. Cô nên ngủ một giấc, bù năng lượng cho cả một ngày dài rồi.
ting ting
Tin nhắn Nhất Dương gửi về, cô đưa tay mở điện thoại nhíu mày.
“Anh xin lỗi, có thể chưa về được. Em ngủ sớm đi nhé, đừng đợi anh!”
Quăng điện thoại một cách chán nản lên giường. Cẩm Nhiên lấy đồ đi tắm, cô không muốn bận tâm thêm nữa. Khi mình quan tâm ai đó quá nhiều, họ sẽ nghĩ rằng họ rất quan trọng…và mình thì chẳng thể buông bỏ.