Nhạc Hạo ở bên trong hậu trường vừa makeup lại vừa đọc lại vai thoại. Nhất Dương phì cười bước lại vỗ vai người anh em của mình, không quên đưa cho Nhạc Hạo một chai nước lạnh.
– Làm gì mà căng thẳng vậy? Diễn lại một chút chẳng phải đã xong rồi sao? Thoải mái lên!
– Vấn đề không phải chúng ta diễn lại hay không mà nó nằm ở chỗ đoàn phim. Em cũng biết là dựng phân cảnh không phải dễ mà, bọn họ vất vả rồi.
– Ừm, chuyện lần này cũng quá nghiêm trọng rồi.
Nhạc Hạo quay lại với kịch bản của mình còn Nhất Dương lại vùi đầu vào game đấu kiếm trong điện thoại. Người nhớ kịch bản dai như Nhất Dương thì những vấn đề này là chuyện bình thường với anh.
Nhớ ra gì đó, Nhạc Hạo thở dài đóng kịch bản lại. Anh ra hiệu cho các nhân viên đoàn phim cũng như quản lý của mình ra ngoài. Nhìn qua Nhất Dương, Nhạc Hạo bước lại ngồi xuống cạnh anh một cách nghiêm túc.
– Nhất Dương, hôm nay Cẩm Nhiên có vẻ không ổn.
– Cô ấy vẫn bình thường mà.
Nhất Dương vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. Tay vẫn thoăn thoát trên từng phím một. Nhạc Hạo cau mày có chút khó chịu mà gằn giọng.
– Nói chuyện nghiêm túc với anh một chút đi!
– Anh không thấy em đang trong trận sao? Có gì thì anh mau nói đi! Em vẫn đang nghe cơ mà.
– Em chán Cẩm Nhiên rồi à?
– Sao có thể chứ, chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra.
– Vậy tại sao không quan tâm đến em ấy?
Nhất Dương nhíu mày ngước mắt lên nhìn Nhạc Hạo. Thoát khỏi trận game, Nhất Dương ngã người ra sau ghế nhìn chằm chằm anh. Cái thái độ này thật khiến cho Nhạc Hạo muốn động tay động chân.
– Anh vẫn thích người yêu em?
– Nhất Dương, em đã gần 30 tuổi. Không ai ngăn cản em tìm kiếm hào quang và ánh sáng. Nhưng cũng sẽ không có ai luôn cố gắng vì em mà đứng ở phía sau mãi chịu thiệt đâu.
– Anh có ý gì?
– Em đủ thông minh để hiểu mà. Muốn có một thứ gì, thì phải đánh mất một thứ gì đó. Đấy là quy luật!
Nhạc Hạo ném kịch bản lên bàn bỏ ra ngoài, cùng lúc Cẩm Nhiên lại bước vào trong. Cả hai đụng nhau ở cửa, cô còn chưa kịp chào hỏi đã bị Nhạc Hạo phớt lờ bỏ đi. Cẩm Nhiên cô đắc tội gì với anh mà lại bị anh lơ đẹp như vậy? Ngơ ngơ ngác ngác một lúc lâu thì cũng bước vào trong tìm Nhất Dương. Thấy anh đang chơi game thì cũng có chút tò mò lên tiếng hỏi thăm.
– Chuyện gì vậy? Nhạc Hạo bên ngoài hình như đang rất khó chịu? Là đoàn phim lại gặp sự cố gì sao anh?
Nhất Dương mệt mỏi tắt điện thoại trên tay, anh đưa tay day day mi tâm của mình. Cẩm Nhiên thấy vậy lại vô cùng đau xót. Ngồi xuống cạnh anh lo lắng không yên.
– Mệt lắm sao?
– Một chút thôi, anh ra ngoài đây. Để máy quay thấy chúc ta gần gũi không nên.
Nói rồi anh đứng dậy, chai nước trong tay Cẩm Nhiên cũng bị cô nắm chặt lại. Ánh mắt đau lòng hiện rõ lên. Hít sâu một hơi, cô đứng dậy bước ra phim trường.
Những cảnh quay bắt đầu, Nhất Dương và Nhạc Hạo từ lâu đã là bạn diễn ăn ý. Vì vậy mà mấy cảnh quay này cũng chẳng mấy làm khó được họ. Kết thúc buổi quay, đạo diễn liên tục cúi đầu cảm ơn rối rít. Nhất Dương và Nhạc Hạo chỉ biết lắc đầu từ chối. Họ cũng cần có những trách nhiệm với bộ phim. Đây cũng là đứa con tinh thần của bọn họ, tâm huyết và sức lao động của bọn họ.
Nhất Dương vẫn đang nói chuyện cùng đạo diễn thì Nhạc Hạo đã chạy về phía Cẩm Nhiên. Lấy ra trong túi áo một tuýp kem dưỡng bọng mắt đưa qua cô.
– Nhớ sử dụng, nếu không khuôn mặt em sẽ xấu xí mất.
– Ý anh là bây giờ em xấu xí đấy hả?
– Anh không có ý đó nhưng mà…sự thật nó là như vậy mà.
– Anh…
Khuôn mặt tức giận như mèo con của cô khiến Nhạc Hạo bật cười. Nhạc Hạo rời đi cô mới đưa mắt nhìn về Nhất Dương. Anh vẫn vui vẻ cùng các nhân viên, liệu anh có biết rằng có người vẫn đứng đây chờ anh không? Cầm tuýp kem trong tay cô không khỏi cười khổ. Từ khi nào mà người ngoài còn quan tâm cô hơn cả anh vậy? Nghĩ rồi cô thu dọn đồ đạc cho anh tiến ra ngoài xe. Dù sao cô cũng không muốn bản thân trở nên yếu đuối trước anh. Những vấn đề lớn hơn cô còn có thế tự làm. Vậy thì mấy cái vết thâm hay bọng mắt gì đó có đáng là bao nhiêu?