Đặt chân đến Pari, Cẩm Nhiên khẽ cười khi nhìn khung cảnh nơi đây. Tất cả đều rất đẹp, đẹp đến mức bản thân cô cũng dần cảm thấy nhẹ lòng. Lựa chọn cho mình một công việc ư? Cô vẫn nghĩ đó là cái duyên. Dù sao trước mắt cô cần nghỉ ngơi và tận hưởng cuộc sống tự do mới của mình.
Căn nhà đã được ba cô đặt trước khi cô chuyển tới đây. Cẩm Nhiên đúng là nên thầm cảm ơn số phận vì gia đình cô giàu có và quyền lực, nhìn căn nhà liền cảm giác trống rỗng. Không phải vì căn nhà mới không có đồ đạc mà là vì cảm xúc không phân định rõ ràng. Thời gian dài không ở một mình cũng khiến cô trở nên quan ngại khi phải độc lập.
Dù sao thì cũng nên làm quen thôi… Ngã người xuống sofa, cô cần một giấc ngủ sau một chuyến bay dài mệt mỏi. Đôi mắt dần nhắm lại, chẳng mấy chốc cô đã chìm vào giấc ngủ sâu.
“Cẩm Nhiên à, anh đói quá!”
“Vậy chúng ta cùng đi ăn thịt nướng nhé?”
“Chỉ cần em muốn là được.”
Cẩm Nhiên mơ màng nghe thấy giọng anh, cô giật mình ngồi bật dậy. Chẳng hiểu sao cô lại mơ thấy anh trong sự nhung nhớ quá khứ như vậy. Bụng cũng réo lên đòi lại chút công bằng từ chủ nhân. Cẩm Nhiên thở hắt bước vào bếp, căn bếp chẳng có gì cả. Ngay cả những gia vị thông thường cũng chẳng có. Xem ra cô cần một chuyến xuống phố để chuẩn bị những món đồ cần thiết cho nhà cửa rồi.
Đường phố Pari thơ mộng, Cẩm Nhiên bước ra ngoài đường trong trạng thái chẳng biết gì cả. Đi được một đoạn cô đành phải đi tìm sự giúp đỡ từ xung quanh. Người đàn ông phía xa xa kia…nhìn vóc dáng thì có khi lại cùng quê với cô đấy. Bước lại vẫy tay nhìn anh ta cười một cách tự nhiên nhất.
– Hi! (Chào!)
– Hi, What do you need? (Chào, cô cần gì sao?)
– Can you tell me where the supermarket is located? (Anh có thể giúp chỉ giúp tôi siêu thị nằm ở đâu chứ?)
– Go straight and turn right. (Cô đi thẳng và quẹo phải nhé.)
– Oh, thank you. (Oh, cảm ơn.)
Cẩm Nhiên dự bước đi thì chàng trai kia lại lên tiếng nhìn cô. Ánh mắt anh ta hiện chút ý cười ấm áp, phát âm ra tiếng Trung tròn vành nhìn cô.
– Cô không phải người ở đây?
– Oaaa, tôi biết anh cùng quê với tôi mà. Tôi chỉ mới tới đây thôi, cảm ơn anh rất nhiều.
– Tôi cũng đang cần đi siêu thị, đi chung được chứ?
– Việc này…mà thôi, chúng ta cùng đi.
Cả hai bước đi trên đường phố. Cẩm Nhiên thật sự không thích đi cùng người lạ, càng không muốn nói chuyện cùng người lạ. Nhưng đã lỡ rồi thì đành phải như vậy thôi.
– Tôi là Đại Võ Ngôn, còn cô?
– Tôi là Lục Cẩm Nhiên.
– Ừm, mà cô đến đây lâu chưa?
– Cũng mới thôi, tôi đang cảm thấy bế tắc lắm đấy.
– Sao vậy?
– Tôi chưa thể tìm một công việc tại đây…thật sự là rất khó ấy…tôi cũng không giỏi tiếng Anh cho lắm.
Võ Ngôn nhíu mày nhặt vài ba trái cà chua vào giỏ hàng của mình rồi gật gù. Anh đưa qua cô vài trái ra ý cô bỏ vào giỏ hàng. Cẩm Nhiên nhìn chúng rồi lắc đầu.
– Tôi không ăn được rau củ sống.
Đến đây cô lại nhớ đến anh. Một người cực kỳ thích ăn những món rau trộn, anh cũng đặc biệt thích ăn cà chua sống. Vì vậy, mà mỗi lần đi siêu thị cô đều mua rất nhiều cà chua và lựa chọn chúng một cách cẩn thận nhất.
– Cô sao vậy?
– À, không có gì.
Mua sắm một chút mà cũng đã hết hơn một tiếng đồng hồ. Cẩm Nhiên xách những túi đồ lỉnh kỉnh trên tay. May mà còn có Võ Ngôn trợ giúp. Đến trước cửa nhà, cô cảm thấy bỗng nhiên làm phiền một người lạ quả là không nên. Đành cười gượng nhìn Võ Ngôn.
– Thật là phiền tới anh quá, hay tôi mời anh vào nhà uống chút nước.
– Không cần đâu, tôi còn có việc phải đi.
– Vậy, cảm ơn anh rất nhiều.
Võ Ngôn khẽ cười dự bước đi nhưng rồi lại quay lại nhìn cô.
– Cô muốn có công việc chứ?
– Hả? À vâng.
– Vậy ngày mai tới gặp tôi. Tôi sẽ dẫn cô đến gặp ông bà chủ của tôi. Yên tâm, họ biết nói tiếng mẹ đẻ của chúng ta.
– Thật sao?
– Thật, cầm lấy tấm card này nhé. Tạm biệt.
– Tạm biệt, cảm ơn anh rất nhiều.