Sáng hôm sau, trên các trang báo đều đồn thổi việc anh và Diệu Ái quen nhau qua các clip cắt ghép vô lý. Thậm chí có những bài báo còn lấy hình từ đâu bảo rằng họ mặc đồ cặp. Nhiều bài báo lên ý kiến giữa anh và Diệu Ái chính là “Lòng trong như đã mặt ngoài còn e”.
Hình ảnh được fan cắt ghép cũng đã tràn đầy trên mạng xã hội. Cẩm Nhiên lướt một lúc liền nuốt cục tức thở hắt ra. Nhất Dương biết chuyện cũng tới tìm cô nhằm muốn giải thích rõ ràng. Những vấn đề như này, Nhất Dương trước giờ rất tối kỵ.
– Cẩm Nhiên, đây chỉ là do fan quá khích thôi. Những tấm hình hay video đó đều do cắt ghép mà ra. Đồ cặp gì đấy là trùng hợp, anh cũng không biết sao lại như vậy nữa.
– Vâng, em biết. Chúng ta chuẩn bị cho lịch trình chiều nay đi.
Cô đứng dậy bỏ ra ngoài mặc anh còn ngồi đó. Chiều hôm ấy, anh cùng Diệu Ái xuất hiện tại một sự kiện. Cả hai vì đang trong giai đoạn quảng bá phim nên cũng thân thiết chụp hình cùng nhau, những lời có cánh nịnh nọt của nhà báo thật khiến Cẩm Nhiên sợ hãi. Bất thình lình một giọng nói vang lên từ phía sau cô.
– Sao vậy?
– Ơ, anh Nhạc Hạo…
– Dạo này anh nhìn em không ổn một chút nào đâu đấy. Rốt cuộc là đã có chuyện gì vậy?
– Không, em hơi mệt. Anh vào báo với Nhất Dương rằng em về trước.
– Này…
Còn chưa kịp nói thêm thì Cẩm Nhiên đã rời đi. Nhất Dương nghe tin cũng chỉ gật gù quay lại với sự kiện. Trở về nhà, anh nhìn thấy cô ngồi ở sofa liền khẽ cười. Cẩm Nhiên nhìn anh rồi lại nhìn tivi. Bất chợt tay cô bị anh nắm kéo ra khỏi nhà. Nhất Dương cứ vậy phóng xe đi mặc kệ cô dò hỏi liên tục.
Xe dừng hẳn lại, trước mắt cô là một cây cầu được trang trí bằng đủ bóng bay và đèn led sáng rực. Nhất Dương kéo cô xuống xe, đứng giữa cây cầu nhìn cô.
– Đẹp không? Là anh làm cho em đó.
– Anh không sợ nhà báo phát hiện sao?
– Em yên tâm, anh đã cho chặn hết rồi.
– Hóa ra là vậy.
– Lại kia thôi, chúng ta cùng nhau ăn tối.
Anh nắm tay cô dự kéo đi nhưng lần này cô lại rút tay ra khỏi anh. Ánh mắt cô nhìn thẳng vào anh chất chứa những nỗi đau mà cô phải chịu đựng.
– Nhất Dương, chúng ta nên chia tay đi.
– Em nói gì vậy? Nào, ngoan…có phải em còn giận anh chuyện với Diệu Ái không? Đó là do sự thổi phồng thôi.
– Không, em không giận anh.
– Anh biết em hiểu cho anh mà.
Một lần nữa cô kiên quyết rút tay ra khỏi anh, cô khẽ lắc đầu cố lấy bình tĩnh nhìn về phía anh.
– Em không muốn hiểu nữa.
– Chuyện gì vậy Cẩm Nhiên? Em làm sao vậy?
– Nhất Dương, em cũng là con gái mà…em cũng cần có những quyền lợi riêng của một người được yêu. Em biết, anh cần sự nghiệp, anh cần đam mê, anh muốn cả cuộc đời đều được sống với cái gọi là đỉnh cao. Nhưng mà em, em không sống vì những cái đó…em sống vì tình yêu.
– Cẩm Nhiên…chẳng phải lúc trước em bảo em sẽ luôn ở phía sau ủng hộ tất cả những việc anh làm sao?
– Phải, nhưng hình như em sai rồi…
Hít sâu một hơi, cô nhìn lên bầu trời đêm rồi nhìn qua anh. Ánh mắt cô miên mang vô số chuyện nhưng lại không thể nói ra.
– Nhất Dương, có phải anh đã quen với việc em ở bên cạnh rồi không? Có phải anh đã nghĩ rằng cho dù anh có làm gì đi nữa thì em cũng sẽ không bao giờ bỏ rơi anh?
– Chẳng phải là như vậy sao?
– Em mệt rồi…em nghĩ mình không còn đủ sức để ở phía sau anh nữa. Chúng ta chia tay đi, để anh có thể tìm một người…cả đời vì anh mà làm chỗ dựa vững chắc.
Cô quay lưng đi khiến Nhất Dương hoảng loạn. Anh vội ôm chặt lấy cô, trong câu nói đã hiện rõ sự hoang mang và vội vàng.
– Cẩm Nhiên, anh xin em đấy…đừng chia tay được không? Em muốn gì anh cũng cho em hết…làm ơn đi…đừng bỏ anh.
– Em muốn một gia đình, anh có thể cho không?
Nhất Dương im lặng khiến cô cười khổ. Cô gỡ tay anh ra khỏi người mình, quay lại nhìn anh một lần nữa. Bàn tay mảnh khảnh chạm lên má anh vuốt nhẹ.
– Mục đích sống của chúng ta khác nhau, có cố thế nào đi chăng nữa…cũng không thể gắng gượng thêm.
– Anh…
– Vẫn là nên dừng lại…