• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai đứa nhỏ bình an chào đời, y tá quấn khăn ôm ra khỏi phòng sinh: “Thích Vãn long phượng thai, chị gái sớm hơn em trai 10 phút.”

Dụ Kiêu khựng lại tiếp nhận bé gái từ tay y tá, còn em trai được Đinh Văn Sơ ôm.

Hai đứa nhỏ trắng trắng mềm mềm, mặt mày bộ dạng chưa nẩy nở không nhìn ra được ai giống ai, nhắm mắt khóc lớn giống như đang thi đua ai khóc to hơn.

Dụ Kiêu nhìn hai con sau đó hỏi y tá: “Vợ tôi thế nào?”

Y tá: “Đừng lo lắng, sinh sản thuận lợi. Sản phụ đang được kiểm tra sức khỏe sẽ sớm ra ngoài.”

Mười phút sau, Thích Vãn được đẩy ra khỏi phòng sinh.

Mặc dù đã chọn cách sinh con không đau nhưng quá trình sinh nở vẫn đòi hỏi sản phụ phải gắng sức, sắc mặt của Thích Vãn tái nhợt, tóc ướt nhép dính vào mặt.

Dụ Kiêu giao đứa nhỏ vào tay Lâm Căng vội vàng tới đón vợ, anh cúi người lau mồ hôi trên trán cô, cầm tay cô đau lòng nói: “Bà xã, em vất vả rồi.”

Thích Vãn sụt sịt giọng nói ấm ức: “Em không muốn sinh nữa, mệt chết mất.”

Dụ Kiêu cúi người hôn lên khóe miệng cô: “Được, không sinh nữa.”

Trở lại phòng bệnh, bác sĩ giải thích những lưu ý sau khi sinh. Đinh Văn Sơ bế cả hai đứa trẻ đến trước mặt Thích Vãn, thoáng kéo thấp tã lót: “Con xem hai đứa cháu ngoại của mẹ đáng yêu làm sao, đẹp hơn con hồi bé nhiều.”

Thích Vãn trong phòng sinh chưa nhìn thấy hai con của mình, chỉ nghe bác sĩ nói rằng đó là long phượng thai, giờ nghe Đinh Văn Sơ nói rằng đứa bé rất đẹp khiến nhan cẩu như cô cực kì kích động, vô cùng chờ mong ngẩng đầu nhìn nhưng sau đó tươi cười trên mặt lập tức đông cứng lại.

Đinh Văn Sơ còn đang chìm đắm trong niềm vui long phượng thai, chỉ vào gương mặt bảo bảo: “Nhìn đôi mắt này thật là đẹp rất giống con, cái mũi cao này giống Dụ Kiêu.”

Thích Vãn: “…”

Mắt này còn chưa mở làm sao mẹ thấy được giống con?

Cô xem một hồi vẫn không thể tiếp nhận được sự thực, bỗng dưng bật khóc: “Mọi người có phải ôm nhầm rồi không? Sao con con lại xấu như vậy, con muốn trả hàng, con cảm thấy mình mắc chứng trầm cảm sau sinh mất rồi.”

Cô vừa khóc hai đứa nhỏ cũng khóc theo, Đinh Văn Sơ và Lâm Căng vội vàng dỗ dành.

Lâm Căng: “Đứa trẻ mới sinh chưa nẩy nở, một thời gian nữa sẽ dễ nhìn, bảo bối nhỏ của chị sinh ra cũng nhiều nếp nhăn như vậy.”

“Thật chứ?” Thích Vãn bán tín bán nghi liếc nhìn Dụ Kiêu, thấy anh gật đầu mới thút tha thút thít dừng nước mắt.


Đinh Văn Sơ đặt hai bảo bối vào lòng Thích Vãn, cô chọc chọc hai đứa nhỏ cố gắng từ từ chấp nhận bộ dáng như con khỉ của hai đứa.

Cô nói: “Nếu là anh trai và em gái thì tốt rồi, anh trai có thể bảo vệ em gái.”

Đinh Văn Sơ: “Không sao như vậy cũng tốt, về sau em trai bảo vệ chị gái. Đúng rồi Dụ Kiêu, con đã nghĩ tên cho hai đứa nhỏ chưa?”

Dụ Kiêu gật đầu: “Gọi là Dụ Tưởng và Dụ Thất.”

Từ khi phát hiện Thích Vãn mang thai, anh đã suy nghĩ đặt tên cho con, con trai tên chỉ có một chữ “Tưởng” nghĩa là “nhớ”, con gái một chữ “Thất” đồng âm với họ của Thích Vãn.

Phòng bệnh chen chúc nhiều người không có lợi cho sản phụ nghỉ ngơi, sau khi nhìn thấy hai đứa nhỏ, Thích Yến Thần đưa bà nội Thích về nhà chỉ để Đinh Văn Sơ và Dụ Kiêu ở lại chăm sóc trong phòng.

Dụ Kiêu giơ camera chụp một bức ảnh một nhà bốn người nắm tay nhau đăng lên weibo: 【1 + 1 = 4, bà xã vất vả rồi. 】

Cư dân mạng: ? ? ?

Chuyện khi nào?

Còn sinh đôi??

Ôi đệch, cẩu tử quá kém rồi, thế mà không lọt tiếng gió nào.



Thích Vãn sinh con thuận lợi, ở lại bệnh viện một tuần được về nhà.

Đinh Văn Sơ đặc biệt mời hai bảo mẫu tới chăm sóc, Hướng Thu cũng thu xếp công việc về nước chăm sóc con dâu và cháu nội.

Có một nhóm người vây quanh nên Thích Vãn ở cữ rất nhẹ nhàng, không có chuyện nửa đêm bị trẻ con nháo khóc mất ngủ. Sau khi cơ thể cô hồi phục hoàn toàn lại cùng Dụ Kiêu tiếp tục cuộc sống vợ chồng ngọt ngào, thậm chí không cảm thấy sinh hoạt từ thiếu nữ thành bà mẹ 2 con có biến hóa gì long trời lở đất.

Tưởng Tưởng và Thất Thất lớn lên từng ngày, đường nét trên khuôn mặt dần dần hiện rõ, làn da trắng nõn, đôi mắt nhỏ tròn xoe, phát triển theo hướng mỹ nhân thời đại như Thích Vãn muốn nên bà mẹ nhan cẩu này cũng dần thích hôn lên mặt hai đứa nhỏ.

Theo ý định dạy bảo ban đầu của Thích Yến Thần và Dụ Kiêu là hy vọng đôi chị em này tương thân tương ái, hỗ trợ nhau lớn lên.

Nhưng đời không như mơ, Tưởng Tưởng và Thất Thất từ khi sinh ra đã bước lên con đường yêu nhau thì ít đánh nhau thì nhiều, tình chị em mong manh nói tan là tan.

Hai đứa trẻ lớn lên cạnh nhau từ khi còn trong bụng mẹ, khi được hai tháng đã cho hai đứa ngủ cùng một cái nôi.

Hai đứa nhỏ dần lớn trở nên hiếu động, Thất Thất thỉnh thoảng lại vung nắm đấm lên mặt Tưởng Tưởng, Tưởng Tưởng cũng không kém vươn tay giật tóc Thất Thất. Những chuyện chành chọe nhau như thế rất nhiều, hai tiểu bảo bối mỗi lần bị đối phương ức hiếp cũng chỉ biết khóc oa oa.

Thật sự làm ầm ĩ đến nhức đầu, Đinh Văn Sơ đành cùng bảo mẫu tách hai đứa nhỏ ra ngủ riêng, nhưng không hiểu sao hai đứa tách ra càng khóc dữ dội hơn, giơ chân ngắn đạp chăn lung tung không muốn được.

Bảo mẫu không có cách nào đành để hai tiểu tổ tông ngủ cùng nhau.

Tưởng Tưởng và Thất Thất vừa thấy mặt, thế giới đột nhiên trở nên yên tĩnh, hai đứa nhỏ trừng mắt đánh giá đối phương sau cùng cười khanh khách ngây ngô.

Đinh Văn Sơ nghĩ thầm hai đứa nhỏ sau khi chia lìa ngắn ngủ cuối cùng đã biết trân trọng nhau, không hổ là song bào thai chị em tình thâm.



Nhưng bà chỉ cảm khái được vài giây đã thấy Thất Thất chu miệng nhỏ phun nước miếng vào mặt Tưởng Tưởng. Tưởng Tưởng không cam lòng yếu thế, nhấc tay túm tai Thất Thất.

Đinh Văn Sơ: “…”

Nói yêu thương nhau đâu rồi?



Sau khi hai bảo bối được ba tháng, Dụ Kiêu và Thích Vãn khôi phục lại công việc bình thường.

Dụ Kiêu quen ở nhà lại thêm hai bảo bối đều còn nhỏ, anh không muốn đi quay phim ở xa vài tháng không về sẽ bỏ lỡ quá trình trưởng thành của con nên thông báo tạm thời chỉ tiếp nhận công việc ở Đế đô hoặc các thành phố xung quanh có thể đi lại trong ngày.

Về chuyện đồng hành và giáo dục con cái, so với Thích Vãn chưa tiếp nhận vai trò mới vẫn cho rằng “sinh con để chơi cho cuộc đời thêm thú vị” thì Dụ Kiêu tận chức trách hơn nhiều.

Chỉ cần anh rảnh rỗi sẽ đích thân chăm sóc con còn Thích Vãn chỉ đứng bên cạnh nâng má ngọt ngào nhìn anh và thưởng thức dáng vẻ đầy quyến rũ của chồng mình.

Điều này trực tiếp dẫn đến sau này hai bảo bối học nói tiếng gọi đầu tiên là “ba ba”, muốn uống sữa cũng gọi baba, thay tã cũng baba, thấy Dụ Kiêu đi làm về thì tranh nhau vươn tay đòi ba ba ôm.

Thích Vãn không hề ghen tị, cô cảm thấy nếu sau này Thất Thất và Tưởng Tưởng lớn lên, nhiệm vụ thần thánh như dạy kèm bài tập về nhà cũng tìm baba vậy cô làm mẹ thật sung sướng.



Đảo mắt, hai tiểu tổ tông được 3 tuổi.

Thất Thất và Tưởng Tưởng lớn lên trong muôn vàn cưng chiều, từ khi có hai cháu nhỏ, người lớn trong hai gia đình đều đặt hết yêu thương vào chúng, đặc biệt là Thích Yến Thần dù mỗi ngày bận rộn công việc đều ghé qua xem hai đứa.

Thất Thất có chút sợ ông ngoại, bé cảm thấy gương mặt ông lạnh lùng quá nghiêm tục, khi ông ngoại hôn làm bé bị râu cọ rất đau nên thấy ông ngoại liền trốn sau lưng Thích Vãn.

Ngược lại Tưởng Tưởng cực kỳ thích ông ngoại, từ khi được hơn một tuổi mỗi lần nhìn thấy ông ngoại là cười khanh khách muốn ông ôm bé, còn cực kì nghịch ngợm kéo cà vạt của ông. Về sau biết đi càng thích bám Thích Yến Thần, thấy ông phê duyệt công văn luôn ghé vào lòng ông chỉ lung tung hỏi đây là gì kia là gì.

Thích Yến Thần cũng không quản đứa nhỏ có hiểu được không, chỉ cần Tưởng Tưởng hỏi ông sẽ không ngại phiền giải thích cho bé. Những thuật ngữ chuyên môn này ngày thường Thích Vãn nghe đã đau đầu, vậy mà một tiểu choai choai lại chớp mắt lắng nghe rất nghiêm túc.

Người ta đều nói “ba tuổi xem già”, trưởng bối trong nhà thấy Tưởng Tưởng như vậy còn đùa rằng đứa nhỏ này sẽ kế thừa cơ nghiệp gia đình.

Mỗi khi nghe người ta nói vậy, Thích Yến Thần vô cùng vui mừng lại càng yêu thương Tưởng Tưởng gấp bội, có khi công việc không gấp ông đều đưa Tưởng Tưởng tới công ty gặp gỡ mọi người.

Thích Yến Thần đeo kính đọc hợp đồng trong văn phòng, Tưởng Tưởng học theo bộ dáng ông ngoại ngồi bên cạnh mở truyện tranh ra giống như phiên bản thu nhỏ của tống tài bá đạo.

Thất Thất không hề ghen tị với việc ông ngoại thiên vị, ngược lại cô bé cho rằng không bị ông ngoại bắt đi học là cực kì đáng ăn mừng. Bé không thích hợp đồng hay công việc gì đó, cái bé hứng thú nhất là phòng lớn chứa đầy đồ trang điểm của mẹ.

Hai tiểu bảo bối dần lớn lên, tính cách cũng ngày càng rõ ràng. Ban đầu Thích Vãn còn nghĩ ít nhất có một đứa sẽ lạnh lùng trầm tĩnh như Dụ Kiêu, kết quả hiện thực giáng cho cô một đòn tàn nhẫn, hai tiểu tổ tông này không phải cục bông mềm mại đáng yêu mà là đại ma vương lật trời lật đất khiến cô tăng huyết áp.

Có một lần Thích Vãn không ở nhà, Thất Thất và Tưởng Tưởng vừa mới ngủ trưa dậy, Đinh Văn Chu pha sữa cho hai đứa để chúng tự ngồi ở sô pha xem hoạt hình, còn bà cùng bảo mẫu vào bếp nấu cơm.

Vừa uống sữa xong, hai tiểu tổ tông bắt đầu đánh nhau giành điều khiển.

Thất Thất: “Đưa cho chị, em trai phải nghe lời chị gái, nhanh lên chị còn xem Peppa Pig!”

Tưởng Tưởng giấu điều khiển vào trong ngực: “Em không muốn, em muốn xem Ultraman. Mà em xin nói lại, chị không phải là chị em, em mới là anh trai!”

Từ nhỏ đến giờ Tưởng Tưởng vẫn ý bất mãn sự thật mình nhỏ tuổi hơn Thất Thất, chưa bao giờ thừa nhận mình là em trai.

Thất Thất giật tay áo Tưởng Tưởng chơi xấu: “Đưa cho chị, em không đưa chị sẽ khóc, chị mà khóc bà nội ra đây thì hai chúng ta đều không được xem!”

Tưởng Tưởng nhìn thoáng qua phòng bếp, bé nhớ tới buổi sáng hai đứa giật tóc nhau cũng bị Đinh Văn Sơ giáo dục một trận.

Nhóc méo miệng: “Cho chị xem cũng được, chị gọi em một tiếng anh trai em sẽ đưa cho.”

Thất Thất: “…”

“Nằm mơ.”

Cô bé vươn đôi chân ngắn bò xuống sô pha, bước về hướng cầu thang.

Tưởng Tưởng: “Thất Thất ngốc, chị đi đâu vậy?”

Thất Thất: “Đi chỗ nào có trò chơi vui, không thèm chơi với em đồ Tưởng Tưởng đần độn!”

Cô bé dùng cả tay chân bò lên cầu thang, lên phòng trang điểm của Thích Vãn ở lầu 3.

Thất Thất không có ở đây, một mình Tưởng Tưởng xem hoạt hình cảm thấy vô vị. Ánh mắt cậu nhóc theo bản năng liếc trên lầu, nghĩ tới đồ ngốc Thất Thất rốt cuộc đang làm gì hay có gì đang gạt cậu.

Cậu bé nhìn Đinh Văn Sơ, thừa dịp bà ngoại còn chưa phát hiện cũng nhanh chân bò lên lầu.

Đẩy cửa phòng trang điểm ra, Thất Thất dẫm lên băng ghế nhỏ lấy một thỏi son trên bàn trang điểm, thấy Tưởng Tưởng tiến vào thì hoảng sợ: “Em làm gì đấy, làm chị sợ muốn chết!”

“Thế chị đang làm gì?” Tưởng Tưởng hỏi.

Thất Thất lấy được son môi, đặt búp bê Barbie của mình lên bàn rút nắp màu đỏ ra quẹt lên mặt búp bê: “Chị đang chơi trò hoá trang.”

Tưởng Tưởng đi tới: “Chơi hóa trang là cái gì?”

“Chính là mặc xinh đẹp cho búp bê đấy. Ai nha phiền chết, bé trai các em không hiểu đâu.”

Có lẽ Tưởng Tưởng hơi hiểu ý của chị gái nhưng không có khái niệm về trang điểm, bé chỉ biết mẹ của bé rất thích căn phòng này, mỗi lần vào đều phải ngây ngốc hơn nửa tiếng, sau khi ra ngoài rất xinh đẹp còn thơm thơm.

Tưởng Tưởng: “Nhưng không phải mẹ không không cho chị nghịch đồ của mẹ sao?”



Thất Thất trợn mắt nhìn lại: “Em không nói cho mẹ thì mẹ sẽ không biết. Tưởng Tưởng ngu ngốc, chỉ cần em không nói cho mẹ, chị sẽ cho em chơi cùng được không?”

Tưởng Tưởng khịt mũi khinh thường: “Em không phải bé gái, em không chơi barbie.”

Nhưng cậu bé lại rất thích thú với những chai lọ màu sắc đẹp mắt của mẹ, còn cả một cái khay có nhiều màu sắc giống như thuốc màu vẽ tranh của bé.

Cậu bé quyết định tạm thời chung sống hòa bình với Thất Thất ngốc.

Trình độ nghịch ngợm và to gan của Tưởng Tưởng còn vượt xa Thất Thất, cậu nhóc dẫm lên ghế trực tiếp ôm một đống đồ lớn xuống mở trên mặt đất nghiên cứu. Mấy thứ này không chỉ đẹp mà còn thơm nữa, “bút sáp màu” này quá đơn điệu chỉ có một màu đỏ.

Cậu bé tìm trong phòng một lượt cũng không tìm được tờ giấy nào có thể vẽ tranh, vừa lúc thấy sàn nhà lát gạch men sứ màu trắng nên trực tiếp thực hành ngay tại chỗ, bé nằm úp trên sàn phát huy tài năng nghệ thuật trời cho của mình.

Thất Thất trang điểm cho búp bê barbie, bé rất ngạc nhiên trước tài trang điểm của mình nên càng thêm tự tin lên, tìm chiếc gương nhỏ mẹ bé thường dùng để trang điểm quyết định tự trang điểm cho mình thành công chúa xinh đẹp.



Công việc của Thích Vãn hôm nay kết thúc sớm, cô về đến nhà thì thấy ti vi trong phòng khách đang bật, bình sữa ném trên sô pha, hai tiểu tổ tông chẳng biết đi đâu.

Trong lòng cô có dự cảm không lành, hỏi Đinh Văn Sơ đang ở trong bếp: “Mẹ, Thất Thất Tưởng Tưởng đâu?”

Đinh Văn Chu bưng canh ra: “Không phải đang xem hoạt hình ngoài kia sao? Ôi, người đâu?”

Trên lầu truyền đến tiếng cười đùa sang sảng của hai đứa nhỏ, Thích Vãn theo âm thanh tìm đến phòng trang điểm. Cô nhìn thoáng qua làm huyệt thái dương co giật, ngọn núi lửa trong người không ức chế nổi sắp phun trào.

—— Trong phòng mùi nước hoa sặc sụa, Tưởng Tưởng nằm rạp trên sàn nhà dùng son môi viết chữ nguệch ngoạc trên đất, bên cạnh còn có mấy hộp phấn má phấn mắ bị mở lung tung, hơn mười cây son bị dùng hết “vứt xác” ngoài cửa.

Còn Thất Thất soi gương hóa trang như diễn viên tuồng, má hồng đỏ chót như mông khỉ, lông mày vẽ thành truyền nhân của Shin bút chì.

Hai vị tổ tông này không phải xuống cứu trái đất mà chúng tới để hủy diệt trái đất thì có!

“Dụ Tưởng Tưởng! Dụ Thất Thất! Hai đứa đang làm cái gì vậy!”

Hai đứa trẻ đồng thời ngẩng đầu, vẻ mặt tủi thân và chột dạ.

Hỏng bét, bị phát hiện rồi.



Phá hủy son môi của phụ nữ là chuyện rất nghiêm trọng, huống chi Thất Thất và Tưởng Tưởng gần như hủy hoại cả bàn trang điểm của Thích Vãn, cô hận không thể nhét hai đại ma vương này vào lại trong bụng.

Dụ Kiêu đang quay phim thì nhận được điện thoại tố cáo của bà xã, Thích Vãn trong điện thoại tức phát khóc. Dụ Kiêu quay phim xong lập tức về nhà, xách hai tiểu quỷ đến thư phòng.

Dụ Kiêu giáo dục trẻ nhỏ nguyên tắc rất mạnh, cho nên Thất Thất cùng Tưởng Tưởng thấy baba nghiêm túc đều rất sợ, chúng đưa mắt nhìn nhau níu chặt góc áo không biết làm sao.

Dụ Kiêu kiểm tra video giám sát ở nhà để hiểu rõ tình huống lúc đó, sau đó hỏi: “Ai bắt đầu?”

Thất Thất cũng thành thật, chủ động nhấc tay: “Xin lỗi ba ba, về sau Thất Thất sẽ không như vậy nữa, ba ba đừng giận Thất Thất.”

Dụ Kiêu: “Được rồi, tự con nói xem sai ở đâu?”

Thất Thất sợ đến mức bắt đầu rơi nước mắt, thút tha thút thít nói: “Sai là không nên nghịch mỹ phẩm của mẹ.”

Dụ Kiêu: “Còn gì nữa?”

“Sai là không nên chạy lên lầu không nói với bà nội để bà lo lắng.”

“Còn gì nữa không?”

“Còn có không nên để em trai đi theo cùng làm chuyện sai, bảo em đừng nói cho mẹ biết.”

Tưởng Tưởng vẫn luôn đứng đợi một bên chờ giáo huấn nghe thấy hai chữ “em trai” lập tức phản bác: “Ba ba, con mới là anh trai!”

Dụ Kiêu: “Thất Thất sinh sớm hơn con mười phút. Thất Thất là chị.”

Tưởng Tưởng ra sức lắc đầu: “Không phải, ông ngoại nói sinh đôi khác trứng người sinh sau mới là anh trai, không tin ba kiểm tra tư liệu.”

Lần đầu tiên Dụ Kiêu nghe được kiến thức này, anh bị cậu nhóc ngắt lời mà quên dạy dỗ bèn mở trang web ra xem thử.

Hóa ra theo quan điểm y học, hầu hết long phương thai là sinh đôi khác trứng, hai phôi thai có thời gian thụ tinh khác nhau. Thai nam ngay từ đầu đã chiếm được vị trí thuận lợi nhất trong bụng mẹ tức là phần trên của tử cung cho nên mới chui ra sau.

Dụ Kiêu: “…”

Cho nên ai là lớn là một câu hỏi học thuật đáng để nghiên cứu.

Tưởng Tưởng tuy không biết chữ nhưng nhìn vẻ mặt của ba cũng đoán là ông ngoại nói không sai, cậu bé đắc ý chọc chọc Thất Thất: “Gọi anh đi!”

Thất Thất không phục: “Mặc kệ, chị mới là chị gái!”


“Em là anh trai!”


“Chị là chị gái!”


Thích Vãn đứng ở cửa vẻ mặt nhân sinh không còn gì luyến tiếc: “…”


Phiền hai đứa tiểu yêu quái kia có thể có thể dành tôn trọng cơ bản nhất với toàn bộ số mỹ phẩm đã hy sinh của mẹ không!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang