• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xe đi vào nội thành Thích Vãn mới nhớ ở Giang thành không có cửa hàng chuyên dụng, cửa hàng gần nhất cũng cách Giang thành bốn giờ đi đường muốn sửa chữa hoặc thay mới đều khó khăn.

Tằng Đình tìm một cửa hàng máy ảnh thương hiệu khác trong khu thương mại Vạn Thần.

Anh đưa cho nhân viên kiểm tra nhưng nhân viên tỏ ý loại máy ảnh cao cấp như này họ không dám sửa, sửa cũng không có linh kiện giống và khi sử dụng sẽ không còn tốt như trước.

Thích Vãn bực bội ôm chiếc máy ảnh đã hỏng tâm tình sa sút, nghĩ đến máy ảnh bảo bối thành như vậy trong lòng cô lặng lẽ chửi thâm Huyên Lộ hai câu.

Tằng Đình nói: “Nếu không thế này, giờ em mua một cái máy ảnh dùng tạm, chờ anh về Đế Đô sẽ giúp em mua một cái mới rồi gửi tới đây cho em.”

Trước mắt có lẽ đây là biện pháp tốt nhất, Thích Vãn gật đầu mua một chiếc máy bình thường theo người người bán hàng giới thiệu. Chiếc này miễn cưỡng có thể lọt vào mắt nhưng cũng chỉ hai mươi mấy vạn, không thể so sánh được với máy ảnh của cô.

Lúc trả tiền Tằng Đình lấy thẻ trong ví ra thì bị Thích Vãn ngăn lại nhét trở về.

“Không cần, tuy ba em đã chặn kinh tế nhưng em vẫn còn tiền, số tiền nhỏ này vẫn trả được.”

Nhân viên thu ngân cầm thẻ cô đưa qua nghe thấy “số tiền nhỏ” lặng lẽ nuốt nước bọt.

Thực xin lỗi, tôi chỉ người bán hàng nghèo khổ

Thích Vãn kí hóa đơn trả lại cho thu ngân, quay sang Tằng Đình nói: “Anh đừng nói chuyện em có tiền riêng cho ba em đấy nhé? Ông ấy biết lại đóng băng thẻ thì em sẽ thật sự không còn tiền dùng nữa đâu, khi đó xem em có vơ vét của anh không!”

Tằng Đình mỉm cười lắc đầu: “Không đâu.”

Thích Vãn nâng túi hàng lên: “Cũng không khác nhau lắm, nếu không về sau em với anh cũng không cần phải liên lạc đâu.”

Ra khỏi khu thương mại trời cũng sắp tối, Tằng Đình nhận được cuộc gọi từ trợ lý của mình nói Hứa Sí Hoài sắp lên máy bay, bên đoàn phim cũng đã kết thúc công việc, bây giờ cả đoàn đang trở về khách sạn họ đặt, hỏi bọn anh khi nào về đến.

Tằng Đình bấm chìa khóa xe mở cửa cho Thích Vãn ngồi vào ghế lái phụ, rồi ngồi lại ghế lái thắt dây an toàn: “Bây giờ chúng tôi từ nội thành về.”

Anh nghe điện thoại thì Thích Vãn cũng ngồi vào chỗ mở điện thoại ra, có vài thông báo từ wechat chưa đọc của Đường Gia cũng có của Ôn Thời Niệm hỏi bên cô xử lý sao rồi, khi nào về cùng đi ăn cơm.

Thích Vãn lướt qua, phía dưới còn hai tin nhắn của Dụ Kiêu.

Dụ Kiêu 【 Đang ở đâu? 】

Dụ Kiêu: 【 Khi nào về? 】


Thích Vãn trả lời tin nhắn anh đầu tiên: 【 Vừa mới mua máy ảnh xong, bây giờ đang lái xe về. Có lẽ khoảng hơn một giờ về tới. 】

Mãi đến khi chiếc Mercedes-Benz của Tằng Đình quay mấy vòng ra khỏi hầm xe, Thích Vãn mới nhân được hồi âm của anh: 【 Ừm. 】

Câu trả lời kết thúc cuộc trò chuyện điển hình, có điều Thích Vãn sớm quen kiểu tán gẫu lãnh đạm này của anh nên cũng không cảm thấy có gì không đúng, tiếp tục trò chuyện với anh như bình thường.

Thích Vãn: 【 Buổi chiều quay phim như sao rồi, thuận lợi chứ? 】

Dụ Kiêu: 【 Vẫn được. 】

Thích Vãn: 【 Nhà đầu tư sắp xếp ăn cơm ở đâu vậy, có ăn lẩu nữa không? 】

Dụ Kiêu: 【 Hội sở hoàng gia Vĩnh Hào. Không. 】

Thích Vãn: 【. . . Ặc, cái tên gì quê mùa vậy. 】

Dụ Kiêu: 【 Ừm. 】

Tằng Đình lái xe, khóe mắt vô tình nhìn thoáng qua Thích Vãn chuyên chú nhắn tin với ai đó, khóe miệng còn cười ngọt ngào.

Có lẽ anh biết đó là ai.

Dọc đường im lặng, đợi đến lúc xe rẽ vào đường cao tốc, cuối cùng Tằng Đình không kìm được sự khác thường trong lòng đành hỏi: “Bắt đầu từ khi nào?”

Thích Vãn ngẩng đầu khỏi điện thoại dùng ánh mắt nghi vấn nhìn anh, Tằng Đình mấp máy môi bổ sung thêm: “Em thích Dụ Kiêu từ bao giờ? Trước đây…chưa nghe em nói đến.”

“A… chuyện này… ” Thích Vãn thu tay lại, có lẽ trong xe điều hòa hơi nóng làm gương mặt cô phủ một tầng vầng sáng mỏng.

“Anh có nhớ ngõ nhỏ Bắc Môn không?”

Tằng Đình giảm tốc độ xe chậm lại: “Ngõ nhỏ Bắc Môn?”

~

Lúc Thích Vãn và anh trai Thích Vọng còn nhỏ là thời điểm sự nghiệp cha mẹ đang lên tối ngày bận bịu, thường xuyên đi công tác vài ngày không có nhà, trong nhà chỉ còn hai đứa nhỏ cùng bảo mẫu.

Từ nhỏ Thích Vãn kiêu căng bướng bỉnh đặc biệt thích khóc nhè, cô sống ở khu biệt thự cổ nổi tiếng, cha mẹ không có nhà cô càng vô pháp vô thiên, chỉ có Thích Vọng mới có thể quản được cô.

Lúc nhỏ trừ đến trường cô sẽ đều ở cùng một chỗ với Thích Vọng, Thích Vọng cùng bạn bè chơi đùa, đi triển lãm tranh cô cũng lẽo đẽo đi theo, bởi vậy biết không ít bạn bè của anh trong đó có Tằng Đình.

Bạn bè anh thường cười đùa anh đi đâu cũng không thoải mái, luôn mang theo một cái đuôi nhỏ. Thích Vọng cũng không nói gì chỉ cười cười sau đó sờ đầu em gái nhỏ đầy sủng nịnh, hỏi cô muốn uống trà sữa gì.

Cuộc sống của cô trước khi mười một tuổi là vô ưu vô lo, mãi đến khi Thích Vọng tốt nghiệp sơ trung, Thích Yến Thần thu xếp cho anh ra nước ngoài du học, biệt thự to như thế cũng chỉ còn mình Thích Vãn và hai người bảo mẫu.

Thích Vọng rời đi, Thích Vãn khóc suốt hai đêm, Thích Vọng dỗ dành cô nói với cô chỉ cần có ngày nghỉ sẽ trở về thăm cô, sẽ mang về cho cô đồ ăn vặt rất ngon, mua Polaroid [1] mới, Thích Vãn mắt đỏ hồng mới đáp ứng.



[1] Polaroid là loại ảnh được in ra từ máy ảnh chụp lấy ngay hay còn được gọi Instant Camera, với kích cỡ khoảng 10x15cm, tấm ảnh in ra có một khoảng trắng bao quanh khung hình. Những tấm ảnh polaroid này thường được sử dụng để dán vào sổ tay, treo lên tường, bỏ vào ví, thậm chí làm postcard

Thích Vọng xuất ngoại được một thời gian, Đinh Văn Sơ cũng cố gắng dành thời gian làm bạn với con gái nhưng suy cho cùng cả hai vẫn vội vàng, có lòng mà không đủ lực.

Thời gian làm việc không nói, Thích Vãn đến trường có giáo viên quản, về nhà có một đống bài tập phải làm, không có biến cố gì xảy ra. Nhưng đến chủ nhật và nghỉ đông hay nghỉ hè lại thành vấn đề nan giải làm cho người ta đau đầu.

Mới đầu vợ chồng Thích Yến Thần để cô một mình ở nhà ngơ ngác, để bảo mẫu nấu cơm một ngày ba bữa cho cô là được.

Nhưng tính tình Thích Vãn bảo mẫu không quản được cô, không để ý cái là cô liền chuồn ra khỏi nhà nghịch ngợm cùng đám bạn.

Vợ chồng Thích Yến Thần không có biện pháp đành thương lượng cứ đến ngày nghỉ mang Thích Vãn đến hai nhà ông bà. Ông nội và ông ngoại Thích Vãn đều xuất thân quân nhân, yêu cầu nghiêm khắc, Thích Vãn vẫn có vài phần sợ họ.

Cứ như vậy, vừa đến ngày nghỉ Thích Vãn lại khoác balo nhỏ trên lưng bị luân phiên đưa đến nhà ông nội và ông ngoại.

Ông ngoại Đinh gia chỉ có Đinh Toản và Dịch Nam Yên là cùng tuổi với cô, ở chung lâu cũng không có gì thú vị. Nam Yên quá an tĩnh, Đinh Toản lại một bụng toàn ý xấu, so ra Thích Vãn càng thích ở đại viện ông nội trong ngõ nhỏ Bắc Môn hơn.

Ngõ nhỏ Bắc môn phần lớn là cán bộ kỳ cựu có địa vị cao sinh sống đây ở, con cái đều là thương nhân hoặc chính trị gia có tiền đồ. Nơi này có bạn bè cùng tuổi cô đều là những đứa trẻ xuất thân giàu có, cũng giống Thích Vãn đến kì nghỉ sẽ bị cha mẹ đưa đến đây.

Trái với suy nghĩ của Thích Yến Thần, ông bà nội Thích đều cưng chiều cô cháu gái, miễn là cô hoàn thành nhiệm vụ học tập không gây ra chuyện gì lớn sẽ không ngăn cản cô chơi đùa, ngõ nhỏ Bắc Môn trở thành thiên đường của cô.

Trong ngõ nhỏ có nhiều trẻ con, Thích Vãn xinh đẹp tính tình lại tinh quái, rất nhanh liền trở thành thủ lĩnh của đám trẻ, những đứa nhóc đều thích vây quanh cô.

Lúc học tiểu học, con trai sẽ mang truyện tranh mới cho cô xem đầu tiên, mua máy chơi game mới cũng mời cô chơi cùng, con gái sẽ tìm cô cùng nhảy dây đá cầu.

Đến khi học sơ trung, cô cùng các chị em tìm tòi về tiểu thuyết ngôn tình, phim thần tượng Đài Loan mới nhất.

Do cha mẹ thường không ở bên cạnh, cô đã trưởng thành sớm hơn chút so với những đứa trẻ khác, thời thanh xuân nảy mầm cũng tới sớm hơn.

Nhưng những nam sinh bên cạnh cô đều là mặt trứng cá hoặc đang giai đoạn vỡ giọng khàn khàn như con vịt, ngay cả Hứa Sí Hoài bộ dạng không tệ cũng vì tham gia đội bóng rổ của trường phơi nắng đến đen nhẻm.

Từ nhỏ Thích Vãn đã là nhan cẩu (mê sắc đẹp) thực sự không thể nhẫn nại, quả nhiên tiểu thuyết chỉ là tiểu thuyết, thế giới hiện thực không xuất hiện nam sinh hoàn hảo giống phim thần tượng.

Mãi đến khi cô gặp Dụ Kiêu.

Mùng hai nghỉ đông năm ấy, trường trung học Thích Vãn nghỉ sớm hơn. Cuộc thi cuối kỳ vừa kết thúc, cô như chim hoàng yến được thả ra khỏi lồng hớn hở thu dọn hành lý bay đến ngõ nhỏ Bắc Môn.

Ngày đó, Thích Vãn và Kỳ Nặc cùng ngõ hẹn nhau gặp tại khu phố thương mại cạnh trường Lục Trung. Kỳ Nặc nói hiệu sách ở đó có một lượng lớn truyện tiểu thuyết mới, các bạn học xem đều mặt đỏ tai hồng, vô cùng lãng mạn.

Thích Vãn tin, cầm một cốc cacao nóng đứng ở trước cổng trường Lục Trung chờ từ sớm. Nhưng Kỳ Nặc không biết có phải bị giáo viên gọi lại hay có chuyện gì, mãi đến khi cốc cacao của cô lạnh ngắt vẫn chưa xuất hiện.

Tay chân Thích Vãn đều lạnh đến sắp đông cứng, kiên nhẫn cũng sắp cạn kiệt, nghĩ rằng bất kể Kỳ Nặc có ngàn vạn lý do gì, cô cũng không đợi nữa!

Cô đang chuẩn bị đi thì một đám nam sinh có bộ dáng côn đồ đi từ trong trường học ra.

Không sai, Lục Trung là trường trung học trọng điểm nhưng cũng có học sinh hư hỏng. Bọn họ thường do trong nhà đưa tiền hoặc vào trường bằng quan hệ, không đọc sách chỉ kéo bè kết phái cùng đám thanh niên xã hội hư hỏng bên ngoài.

Bọn họ nhìn chằm chằm Thích Vãn ăn mặc kiểu con nhà giàu, cô đứng ở đằng đó xinh đẹp như búp bê sứ khiến mấy tên mới dậy thì nhiều lần quay đầu nhìn huýt sáo nói tục vài câu.

Thích Vãn không phải người dễ bị bắt nạt, tính tình cô nóng nảy, từ nhỏ không biết trời cao đất rộng trực tiếp cầm cacao trong tay hất qua đám kia.

Tên thủ lĩnh bị chọc tức, quát to: “Này, con đĩ không biết xấu hổ kia! Dám hắt nước vào ông nội mày à!”

Thích Vãn cầm cốc giấy trong tay trực tiếp ném vào mặt hắn: “Tao còn là bà nội mày đấy!”

Tên thủ lĩnh hoàn toàn nổi giận, túm áo cô giơ tay định đánh xuống: “Nhóc con, không cho mày chút sắc mặt mày thật không biết tao là ai! “

Thích Vãn vừa đá vừa giẫm lại muốn giãy thoát ra nhưng không thành đành tuyệt vọng nhắm mắt lại. Cô nghĩ nếu bọn chúng dám đánh cô, cô sẽ về tìm ông nội bắt bọn chúng vào cục cảnh sát ngồi.

Còn có Hứa Sí Hoài anh ấy cũng học ở trường này, anh ấy biết không ít người, đến lúc đó cô sẽ mang theo đồng bọn đánh cho chúng quỳ xuống cầu xin tha thứ mới thôi.

Nghĩ đến mình sắp bị tát, mắt cô không nhịn được cay cay. Từ nhỏ đến lớn, Thích Yến Thần và ông nội còn chưa tát cô bao giờ.

Cơn đau không đến như dự đoán giống như nhiều năm sau anh ngăn cái tát của Huyên Lộ, Dụ Kiêu xuất hiện mà không hề báo trước chặn tay tên cầm đầu, hất cổ tay hắn ra.

Rất nhiều năm sau, Thích Vãn vẫn nhớ y nguyên cảnh tượng này. Anh mặc bộ đồng phục trắng sạch sẽ bên trong là áo sơ mi, cúc áo được cài đến trên cùng, mái tóc ngắn gọn gàng, ánh mắt sáng ngời bình tĩnh, một tay cầm bóng rổ một tay chắn trước mặt cô nắm cổ tên đầu sỏ kia đến trán nổi gân xanh.

Cô không biết khi đó Dụ Kiêu ở Lục Trung đã có chút danh tiếng, là ánh trăng sáng của nữ sinh trong trường, là bảo vật trong lòng hiệu trưởng. Đám côn đồ thấy Dụ Kiêu ra mặt, có lẽ họ biết nhau nên hắn ta buông tay, để lại một câu “mày cứ đợi đấy cho ông” rồi hầm hầm rời đi.

Thích Vãn lấy lại tinh thần, chớp mắt nhìn anh nói cảm ơn nhưng Dụ Kiêu chỉ lạnh nhạt đáp một câu “không cần” rồi đi.

Thích Vãn ngây ngốc đứng tại chỗ một lúc nhìn theo bóng lưng anh rời đi cuối cùng cũng không đuổi theo.

Chiếc áo lông mới mua trên người bị văng mấy giọt ca cao, cô không còn tâm tình đi hiệu sách cùng Kỳ Nặc gì nữa, người cũng tới trễ, mặt mày chán nản đi về nhà vô tình lại thấy Dụ Kiêu đi trước mặt mình.

Cô đi chậm lại vài bước, lặng lẽ đi theo phía sau lưng anh, có chút kích động cũng lo lắng anh phát hiện ra.

May mắn thay anh không quay đầu lại, chỉ ôm quả bóng rổ đeo tai nghe đi dọc đường. Mỗi khi đi qua lối rẽ, anh luôn đi theo hướng về nhà của Thích Vãn.

Thích Vãn ngạc nhiên phát hiện, bọn họ cùng đường.

Ngày nghỉ tới gần, phố lớn ngõ nhỏ đặc biệt náo nhiệt, những cửa hàng ngập tràn giai điệu lãng mạn. Khi đó có một bộ phim thần tượng Đài Loan nổi tiếng khắp cả nước đến giờ vẫn còn được nhiều thiếu nữ yêu thích, bài hát mở đầu phim nghe hoài cũng không chán.

“Em không thấy nguyên nhân nào để ngăn đi những thân mật này, cảm giác này quá kỳ lạ, em xin lỗi không thể giải thích ra~ “





“Em muốn bắt đầu nhớ anh, đúng là em vừa mới gặp anh, em hoài nghi cuộc gặp bất ngờ này là một trò đùa dai…”

Trong tiếng nhạc nhẹ nhàng, một hạt mầm lặng lẽ nảy nở trong lòng Thích Vãn.

Đi bộ đến giao lộ ngõ nhỏ Bắc Môn, Thích Vãn thấy Dụ Kiêu đi vào nhà cạnh cửa lớn Thích gia, trong lòng không giấu được vui sướng.

Bọn họ là hàng xóm!

Ông nội Hướng là bạn tri kỉ của ông nội Thích.

Vừa lúc Hứa Sí Hoài tan học trở về đi xe đạp ngang qua bên người Thích Vãn, anh từ phía sau tinh nghịch vỗ vào đầu Thích Vãn một cái: “Em đứng chỗ này làm gì, nhìn gì đến ngớ ngẩn luôn vậy?”

Thích Vãn đuổi theo túm Hứa Sí Hoài từ trên xe đạp xuống: “Em hỏi anh, sao tự nhiên nhà ông nội Hướng có một nam sinh xấp xỉ tuổi anh học tại Lục Trung mà em chưa thấy anh ấy bao giờ?”

Hứa Sí Hoài nhìn về cửa lớn Hướng gia chợt nói: “Em nói Dụ Kiêu đó à? Cậu ta là cháu ngoại ông Hướng, năm nay thi được vào trường bọn anh, trong nhà không muốn ở xa gia đình nên ở lại nhà ông ngoại thôi.”

“Dụ Kiêu…”

Đây là lần đầu tiên, Thích Vãn nghe thấy tên của anh.

~

Nghe đến đó, Tằng Đình không nhịn được cắt ngang: “Khi đó em mới học sơ trung, tuổi này tình cảm đều non nớt không lâu dài, sao em khẳng định giờ em còn thích anh ta?”

Thích Vãn nói: “Anh cũng cảm thấy khó tin đúng không?”

Ánh mắt cô cụp xuống: “Em cũng cảm thấy vậy. Thật ra khi mới bắt đầu, em thường xuyên tìm cơ hội tiếp cận anh ấy, bà ngoại anh ấy cực kỳ thích em, em hay lấy lý do đó mà chạy qua nhà anh ấy nhưng anh ấy giống như luôn bận rộn nhiều việc, thấy em đến cũng chỉ lãnh đạm liếc mắt qua một cái sau đó về phòng mình.”

“Anh có biết, lúc học sơ trung em không thích đọc sách, về sau để có thể cùng trường với anh ấy, em cố gắng nỗ lực thi được vào trường trọng điểm, thật sự là một câu chuyện truyền cảm hứng. Nhưng rất tiếc, khi em đầy mong chờ bước vào cổng trường Lục Trung thì mới biết anh ấy đi nước ngoài du học rồi.”

Cuôi cùng do tuổi còn nhỏ, bài vở và gánh nặng học tập cũng lớn nên không bao lâu sau khi Thích Vọng và Tằng Đình xảy ra chuyện ngoài ý muốn, biến cố lớn ập đến, ý nghĩ kia cũng bị tan biến. Chỉ khi vô tình đi ngang qua bảng tuyên truyền trong trường nhìn thấy ảnh Dụ Kiêu, trong lòng cô mới thầm nổi lên sự chua xót và tiếc nuối.

Nhưng không thể nói rõ vì sao, mãi đến khi tốt nghiệp đại học Thích Vãn cũng không nói chuyện yêu đương.

Trong trường học người theo đuổi cô không ít, dựa vào gia thế cùng ngoại hình Thích Vãn cũng là hoa khôi giảng đường, là nhân vật cấp nữ thần tại trường học. Người theo đuổi cô không thiếu người đẹp trai hay giàu có nhưng cô không đồng ý, trong lòng luôn cảm thấy thiếu chút gì đó.

Mãi đến khi cô học năm 3 còn Dụ Kiêu tốt nghiệp đại học, anh được một đạo diễn lớn đánh giá cao và quay bộ phim điện ảnh đầu tiên, một lần nữa bước vào tầm mắt của cô với thân phận là diễn viên.

Sau khi Dụ Kiêu xuất đạo công việc rất bận rộn, ít khi quay về ngõ nhỏ Bắc Môn. Thích Vãn từng muốn Thích Yến Thần dùng quan hệ giúp cô hỏi thăm tin tức của anh, bị Thích Yến Thần mắng cô truy tinh ngốc nghếch, chặn kinh tế của cô, muốn cô đặt tâm tự vào đúng chỗ.

Thật không dễ dàng gì chịu đến lúc tốt nghiệp, Dụ Kiêu đã trở thành ảnh đế nhưng trong thời kì đỉnh cao nhất lại muốn đi du học hai năm.

Thích Vãn không muốn theo Thích Yến Thần về công ty làm một nữ ma đầu, nửa dỗ nữa dối để trong nhà cho cô thêm hai năm tự do vui chơi, hết thời gian sẽ thành thành thật thật trở về tiếp nhận vị trí kia.

Thích Yến Thần không nghĩ tới con gái mình đã ở bên ngoài chơi hai năm, sau khi về lại dùng quan hệ của anh họ Đinh Toản đến bên cạnh Dụ Kiêu làm trợ lý của anh, từ đó lấy mục tiêu “sống không biết xấu hổ là gì” trêu chọc nam thần”.

Nói xong xe Tằng Đình đã dừng trước cửa hội sở Hoàng gia, hai người cũng chưa vội xuống xe.

Thích Vãn không ngờ lần đầu tiên nói ra bí mật nhỏ chôn dấu nhiều năm là với Tằng Đình.

Nhưng như thế cũng tốt, Đinh Văn Sơ muốn tác hợp hai bọn họ, cô không biết tâm tư của Tằng Đình, ít nhất cô đã thẳng thắn nói ra.

Cô cúi đầu, giọng nói cũng nhỏ: “Anh Tằng Đình, em thật sự không muốn về. Mỗi người đều muốn theo đuổi những thứ khác nhau, muốn một cuộc sống khác nhau.”

“Em không muốn mình trở về công ty, học cách trở thành nữ ma đầu chỉ biết nói chuyện làm ăn, cả đời này không vui. Nếu nói em cần một sự nghiệp, em muốn trở thành nhiếp ảnh gia.”

“Có lẽ em là một người ích kỷ, Thích Vọng mất, em cũng không cố gắng, cũng không có năng lực giúp anh ấy gánh vác trách nghiệm kia. Em không phải người em gái tốt, chẳng phải cô gái tốt đẹp gì.”

Tằng Đình vặn chìa khóa xe tắt máy, anh trầm mặc nhìn về phía trước, ánh mắt trống rỗng.

Thật lâu sau anh mới cười thoải mái một cái, xoa đầu Thích Vãn: “Anh nghĩ nếu anh trai em biết những điều này, cậu ấy nhất định sẽ ủng hộ em, ở trong lòng cậu ấy em hạnh phúc là điều quan trọng nhất. Em yên tâm, chuyện này anh sẽ giữ bí mật với ba mẹ em, không nói ra họ cũng không biết em ở đoàn phim đâu. Chuyện công ty em cũng đừng lo lắng, anh sẽ hết sức giúp đỡ chú Thích.”

Thích Vãn nhìn anh, cảm động: “Cảm ơn anh, anh Tằng Đình.”

~

Trong phòng khách sạn, Dụ Kiêu ngồi hơn mười phút, phục vụ bắt đầu mang thức ăn lên. Hứa Sí Hoài và đạo diễn cầm ly rượu đi một vòng nhưng vị trí Tằng Đình vẫn trống không, Thích Vãn cũng chưa trở về.

Anh ngồi không yên, lấy lý do đi toilet ra ngoài gọi điện cho Thích Vãn. Điện thoại đã thông nhưng không ai trả lời, gọi đến lần thứ hai thì tắt máy.

Công tác bảo vệ ở hội sở rất khá, đám chó săn không thể vào được. Anh mở cửa đứng trước cửa hội sở một lúc, gió thổi hơi lạnh, trong lòng không thể bình tĩnh được.

Đang chuẩn bị gửi tin nhắn cho Đường Gia hỏi cô số của Tằng Đình thì từ xa anh thấy một chiếc xe Mercedes-Benz chạy tới.


Anh đã nhìn thấy chiếc xe kia ban ngày, là chiếc xe Tằng Đình chở Thích Vãn đi.


Xe chạy đến bãi đỗ, đèn bên trong cũng sáng lên nhưng không ai xuống xe. Qua ánh đèn lờ mờ có thể thấy Thích Vãn cùng Tằng Đình đang nói chuyện gì đó.


Thích Vãn cười với anh ta, Tằng Đình xoa xoa đầu cô.


Hô hấp Dụ Kiêu trầm xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK