• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một đêm này, Thích Vãn nằm mơ thấy ác mộng.

Trong mơ cô trở lại thời trung học, mặc đồng phục Lục Trung trắng mới tinh chạy về ngõ nhỏ Bắc Môn, nhưng đường về bỗng nhiên biến thành mê cung cong cong vẹo vẹo, cô mò mẫm dưới ánh hoàng hôn đến khi trời tối đen mới tìm được hướng về nhà.

Cô háo hức muốn mang tin tức mình thi đậu Lục Trung nói cho Dụ Kiêu, về sau cô là đàn em của anh, sau khi khai giảng cô cũng đến ở ngõ nhỏ Bắc Môn, mỗi ngày có thể cùng anh đi học.

Nhưng mà, Dụ Kiêu kéo một chiếc vali hành lý đi từ cuối ngõ, đi đôi giày Tây, đây chính là bộ dạng của anh khi trưởng thành.

Thích Vãn đuổi theo hỏi anh muốn đi đâu, anh không nói lời nào, lạnh nhạt lướt qua cô.

Thích Vãn kéo tay anh mà mấy lần đều không bắt được, sau cùng cô ngăn trước mặt anh, đáy mắt anh có phần không kiên nhẫn, lạnh như băng hỏi cô: “Cô là ai? Tôi không biết cô.”

Hình ảnh chuyển đi, cảnh trong mơ đến đoạn sau, cô đang ngồi trong phòng thi đại học, còn vài câu hỏi lớn cuối đề toán cô chưa làm được.

Tiếng chuông trong phòng thi vang lên, Dụ kiêu đột nhiên biến thành giáo viên mặc áo sơ mi trắng, kính gọng vàng cấm dục tay cầm roi da, gõ bàn nhắc cô nộp bài.

Thích Vãn xin anh cho cô thêm vài phút, thế mà người đàn ông này ở trước mặt toàn bộ phòng thi xé bài của cô, còn vung roi da trước mặt làm cô sợ tới mức bỏ chạy, bước hụt té từ trên cầu thang xuống.

Ngay sau đó, cô lập tức tỉnh lại khỏi giấc mơ hỗn loạn, chuông báo di động vang lên nhức tai, Thích Vãn kinh hoàng xoay người lại, cả người và chăn gối lăn từ trên giường xuống.

“Ui”

Tướng ngủ của cô không đẹp, nửa mê nửa tỉnh ngã xuống giường cũng không phải chưa có, chỉ là lần này tấm chăn không thể cứu vớt cục thịt đáng thương của cô, cô kêu lên một tiếng vì đau, phút chốc cơn buồn ngủ tan biến hết.

Cô mò mẫm tắt chuông điện thoại đi, nhìn thời gian, sắp muộn rồi!!

“Oành” một tiếng mở cửa, Dụ Kiêu đã mặc trang phục chỉnh tề, nhàn hạ ngồi trên ghế sofa uống cà phê xem tin tức kinh tế.

Nghe thấy động tĩnh, anh nhìn qua đồng hồ, lãnh đạm nói: “Cô còn 5 phút chuẩn bị.”

“Tôi xong ngay đây! Anh chờ tôi một xíu.”

Thích Vãn chạy vào nhà vệ sinh, lấy tốc độ nhanh nhất đánh răng rửa mặt, rửa mặt được một nửa, bỗng nhiên thấy sai sai chỗ nào đó.


Đêm qua, ý thức cô dừng lại ở phòng khách, Dụ Kiêu nghe điện thoại của mẹ anh, cô ngồi trên sofa chờ rồi ngủ gật mất.

Mà, cô ngủ trên sofa, sao thức dậy lại nằm trên giường trong phòng?

! ! !

Chẳng lẽ Dụ Kiêu ôm cô kiểu công chúa vào phòng???

Á, cảm giác như mình làm mất một trăm triệu vậy !!!!

Cô nghiêng mặt vẫn còn sữa rửa mặt ra ngoài hỏi: “Hôm qua làm thế nào tôi trở về phòng ngủ?”

Dụ Kiêu liếc qua cô một cái: “Cô mộng du tự bò vào.”

Thích Vãn: “. . .”

Dụ Kiêu đứng lên, chuẩn bị mặc áo khoác đi ra: “Cô còn 2 phút.”

Thích Vãn “A…” một tiếng quay vào vòi nước lau hết bọt trên mặt. “Tôi lập tức xong ngay.”

“Có một ông chủ với khái niệm siêu thời gian” là một loại trải nghiệm. Thích Vãn cảm thấy mình được kích thích tiềm năng vô hạn, dùng 2 phút còn lại thay quần áo, dưỡng da, vội vàng ra khỏi cửa trong giây cuối cùng, sau đó lại bình thường lên xe đi làm.

Bác tài xế lái xe rất vững vàng, cô trang điểm cũng dễ dàng hơn, không có bị bút kẻ chọc vào mắt.

Thích Vãn tô một lớp son mỏng màu đậu đỏ, nhấp nhám nhẹ một cái rồi cất đồ trang điểm đi. Cô vẫn chưa từ bỏ ý định, chọc chọc tay Dụ Kiêu hỏi: “Tôi qua rốt cuộc tôi làm thế nào trở về giường vậy?”

Dụ Kiêu quay mặt giọng điệuvẫn không mặn không nhạt: “Đã nói cô mộng du.”

“Không thể nào, tôi không có thói quen mộng du.”

Thích Vãn kéo kéo tay áo của anh, hờn dỗi hỏi: “Có phải anh ôm tôi vào không?”

Bác tài xế bỗng dựng lỗ tai lên, ánh mắt liên tục nhìn vào kính chiếu hậu.

Không hiểu sao anh liên tưởng đến hôm qua cô cũng kéo tay áo Tằng Đình như thế này, Dụ Kiêu cúi đầu nhìn, rút tay áo khỏi tay cô: “Nếu cô chưa tỉnh ngủ thì trở về đi.”

Thích Vãn: “. . .”

Vâng, đã quấy rầy, là tôi mơ mộng hão huyền. Mỉm cười. jpg



Thích Vãn quay mặt đi không muốn nói chuyện với anh nữa.

Dụ Kiêu nhắm mắt lại, trong đầu ngập tràn hình ảnh tối qua. Anh cẩn thận ôm lấy Thích Vãn nằm trên sofa, eo cô vừa nhỏ vừa mềm, cái đầu nhỏ cọ cọ tựa vào ngực anh, cuộn người nằm trong lòng anh.

Lúc đặt cô xuống giường, cô lẩm bẩm một câu gì đó, ôm tay anh không chịu bỏ ra.

Hai người mặt đối mặt, khoảng cách rất gần, hơi thở va chạm nhau, trong không khí hỗn loạn có chút ngọt ngào.

Yết hầu anh nghẹn lại, trong lòng có cảm giác xao động kì lạ, anh liếm môi khô khốc, dùng chút sức lực điều chỉnh lại tư thế của cô, nhét lại góc chăn giúp cô.

Nghĩ tới đây, Dụ Kiêu không khỏi liếc Thích Vãn một cái. Cô không biết gì, cầm điện thoại, nói chuyện phiếm với ai đó.

Dụ Kiêu nhướng mày.

Điện thoại có vài tin nhắn chưa đọc, cơ bản đều là liên quan đến công việc, Thích Vãn mở ra trả lời từng cái sau cùng mới mở khung chat của Tằng Đình.

Tằng Đình:【 Buổi sáng anh bay về Đế Đô, em ở đây có chuyện gì cứ gọi cho anh. 】

【 Bên đạo diễn anh đã chào hỏi qua, bọn họ ở đoàn phim sẽ chiếu cố em. 】

【 Còn có, bên Huyên Lộ kia đã hủy hợp đồng, cô ta sẽ không tham gia diễn nữa. 】

Thích Vãn: 【Á! Hủy hợp đồng lúc nào vậy? Thật thoải mái quá đi! Không phải nhìn thấy cô ta nữa rồi! 】

Tằng Đình: 【 Đêm qua. Vai của cô ta tạm thời chưa có ai, em có tiến cử nữ diễn viên nào thích hợp không?】

Thích Vãn: 【 Có nữ diễn viên đóng vai tỳ nữ tên Ôn Thời Niệm, em thấy cô ấy không tệ. 】

Tằng Đình: 【 Được, anh sẽ sắp xếp. 】

~

Tối qua Ôn Thời Niệm ra khỏi Hội sở, bị người đại diện Tiểu Điềm hỏi tới hỏi lui bữa tiệc như thế nào, có ông chủ lớn nào nhớ cô không, sau này có khi nhận được tài nguyên tốt.

Cô ấy cúi gằm đầu, chỉ nói: “Chắc là nhớ kỹ” còn nửa câu sau “phong sát không còn xa nữa” nuốt lại vào bụng.

Đêm qua, cô đã trốn trong phòng khóc mấy lần, nghĩ về con đường sau khi rút lui. Vì cô cảm thấy đây có lẽ là bộ phim cuối cùng được đóng, cô vô cùng quý trọng lần cuối cùng có thể biểu diễn trước màn ảnh này. Hôm nay cô dậy thật sớm, đến đoàn làm phim hóa trang đầu tiên.

Chuyên viên trang điểm vừa ngáp vừa hóa trang cho cô thành tiểu tỳ nữ, bỗng nhà sản xuất đi tới: “Dừng lại dừng lại, Lộ Huyên kia đã bị hủy hợp đồng rồi, nhà đầu tư quyết định vai diễn này sẽ giao cho cô gái nhỏ này.”

Ôn Thời Niệm: ???

Người đại diện: !!!

Hai người nhìn nhau, đều nhìn được trong mắt nhau bốn chữ “không thể tin được”.

Tiểu Điềm kéo cô sang một bên: “Cậu sẽ không…sẽ không bị ông chủ lớn nào nhắm trúng chứ!! “

Ôn Thời Niệm: “. . .”

~

Cùng lúc đó, công ty ảnh nghiệp Vạn Thần cũng phát Weibo thông báo hủy hợp đồng với Huyên Lộ, trong đó chỉ đề cập thời gian hủy hợp đồng cùng biện pháp xử lý, nhưng không nói đến nguyên nhân.

Rất nhanh, phòng làm việc Huyên Lộ cũng phát Weibo: 【 Cảm ơn vì đã gặp gỡ, mong chờ lần hợp tác sau. 】

Giống như một đôi tình nhân, chia tay trong hòa bình.

Mà lúc này một tài khoản marketing không biết lấy được tin tức từ đâu, nói rằng Huyên Lộ vì tính cách thẳng thắn của mình, trong đoàn phim không cẩn thận đắc tội với tiểu tình nhân của nhà đầu tư, do đó mới bị hủy hợp đồng thảm như vậy.

Tài khoản marketing nói một nửa lại phủi mông chạy lấy người, không ảnh không chân tướng, ngay cả tên cũng không có, vứt miếng dưa nửa sống nửa chín cho mọi người.

Lúc này trên mạng sôi nổi bàn luận, nhao nhao suy đoán tiểu tình nhân là ai.

Nhưng không bao lâu sau, cư dân mạng phát hiện tất cả các tài khoản marketing thảo luận đề tài này bị xóa hết, hot search cũng bị áp xuống, tập đoàn Vạn Thần khống chế quyền hạn bình luận.

Thích Yến Thần đang đi công tác ở nước ngoài nhận được điện thoại của vợ Đinh Văn Sơ.

“Tiểu tình nhân cái gì! Anh làm gì có tiểu tình nhân!”

“Anh đang ở nước ngoài bàn chuyện hợp tác, thực sự không phải anh!”

“Em nghe anh nói, từ đầu anh không có đi Ảnh thị Thành nào cả.”



Mệt tâm, châm điếu thuốc.jpg

~

Vì thay đổi vai diễn, vài cảnh quay phải quay lại, may mà Ôn Thời Niệm và Huyên Lộ vốn chưa quay được nhiều. Đoàn phim nắm chặt vài ngày, nhà đầu tư cũng cấp phí tổn thất, tiến độ nhanh chóng đuổi kịp.

Hết năm ngày, buổi chiều Đường Gia lên máy bay trở về Đế đô với con trai, hôm nay Dụ Kiêu không có cảnh quay đêm, đạo diễn cho mọi người nghỉ gần nửa ngày, để mọi người trải qua ngày đầu năm mới.

Thật không dễ dàng có thời gian nghỉ ngơi, Thích Vãn vẫn còn tâm tâm niệm niệm món lẩu, ngồi vào xe trở về khách sạn lấy điện thoại đưa tới trước mặt Dụ Kiêu.

“Hôm nay là giao thừa, chúng ta đi ăn lẩu nha? Lần trước còn chưa được ăn, vị trí tôi đều đặt tốt rồi.”

Dụ Kiêu nhìn màn hình liếc mắt một cái, trực tiếp cự tuyệt: “Không đi.”

Thích Vãn: “Vì sao?”

Dụ Kiêu: “Mệt mỏi.”

Xác thực mấy ngày nay anh quay nhiều cảnh đêm, lại còn treo dây lên, người có chút mỏi mệt, nhưng mệt thì vẫn phải ăn, lời này rơi vào lỗ tai Thích Vãn rõ ràng lấy cớ.

Mấy ngày nay anh cũng thế, đối với cô không nóng không lạnh, bình thường trong đoàn phim không phải quay phim chính là xem kịch bản, không nói chuyện với cô nhiều.

Về đến khách sạn, ngay cả khi cô tắm xong ngồi trước mặt anh bôi kem dưỡng da, anh cũng không thèm ngẩng đầu lên một cái, thái độ hờ hững với cô.

Thích Vãn không biết mình chọc giận ảnh ở chỗ nào, từ ngày Tằng Đình đến thăm ban, quan hệ cô và Dụ Kiêu giống như tách ra sau một đêm.

Ai nói phụ nữ trở mặt biến thái, cô thấy người đàn ông này trở mặt còn nhanh hơn thời tiết Tân Cương đấy.

Nhưng mà cô đã suy nghĩ lại những việc làm mấy ngày qua trong đầu, thật sự không biết mình chọc tới anh chuyện gì.

Nghĩ muốn nổ não, cô cho ra một cái kết luận – người đàn ông này đến “tháng”.

Ha ha

Cô cũng có tính công chúa, liên tục bị tỏ thái độ cũng phản ứng lại, cô quay mặt, quyết định không quan tâm đến anh nữa.

Một đường trở về đều trầm mặc. Dụ Kiêu tựa vào lưng ghế chợp mắt, trong đầu lại toàn những chuyện linh tinh nghe được.

Cư dân mạng không biết tài khoản marketing ngụ ý kim chủ baba và “tiểu tình nhân” cụ thể là ai, ăn dưa xong rồi quên, nhưng ngày đó người trong đoàn phim tận mắt nhìn thấy Thích Vãn ngồi trên xe Tằng Đình.

Dụ Kiêu không xem weibo, nhưng tổ bát quái nhiều người, khó tránh khỏi những chuyện nhảm nhí lời đồn truyền vào tai anh.

“Ôi trời, cô nói xem Thích Vãn sẽ không có quan hệ kia với Phó tổng chứ?”

“Không phải thế sao? Cô cho là cô ấy và Huyên Lộ mâu thuẫn, Huyên Lộ bị hủy hợp đồng, mà cô ấy không hề bị gì sao? Có thể là quan hệ đó.”

“Kỳ thật tôi thấy cô ấy cũng rất tốt, tuổi trẻ xinh đẹp, mà Tằng phó tổng cũng chưa kết hôn, nếu thích cô ấy là rất bình thường. Làm sao giờ, tôi bỗng nghĩ đến một hình ảnh tổng tài bá đạo yêu tôi rồi.”

“Nếu đúng là vậy cô ấy có nguồn lực tốt như Tằng phó tổng, sao phải đi làm trợ lý cho Dụ Kiêu chứ?”

“Đúng, tôi cũng không hiểu nổi.”

Nhận thức được gần đây chính mình quá mức để ý đến những lời này, Dụ Kiêu không khỏi xoa xoa mi tâm.

Anh là người không thích bộc lộ cảm xúc, buộc phải áp những ý nghĩ kia xuống trong lòng, làm việc để quên đi cảm xúc của mình, càng ngày càng ít lời, im lặng không lên tiếng.

Về đến khách sạn thì trời đã tối, Thích Vãn giận dỗi Dụ Kiêu hủy lịch đặt ở quán lẩu kia, hai người đều không ăn gì, cứ vậy ngồi trong phòng khách ai làm việc người nấy.

Dụ Kiêu không yên lòng nhìn kịch bản một lát, thấy Thích Vãn xoa xoa bụng, anh thấy cơ hội mở miệng nói: “Cô có muốn ăn gì không, tôi…”

Điện thoại Thích Vãn bỗng nhiên vang lên, bên kia điện thoại truyền đến một tiếng khóc lớn mà thê thảm.

“Oa …. chị Tiểu Vãn, em buồn quá!”

Thích Vãn nhìn lại màn hình, đúng là tiểu bạch ngan gọi đến, mới vội vàng hỏi: “Em sao vậy? Em không phải đi xem concert của Đinh Toản cùng bạn ư?”


Concert của Đinh Toản là tối nay, Ôn Thời Niệm đã xin phép đạo diễn nghỉ từ sớm, giữa trưa cơm còn không kịp ăn đã đi, giờ hẳn phải đang vui sướng nhảy múa chứ nhỉ, không biết sao lại khóc như thế này, Thích Vãn lo lắng cô xảy ra chuyện.


“Đi cái rắm! Cô ta không phải bạn em! Bạn thì sao lại làm như vậy chứ!” Ngỗng trắng nhỏ khóc bên đầu kia điện thoại đến khàn cả giọng.


Thích Vãn hỏi cô làm sao, cô nhóc khóc thút tha thút thít nói nói không rõ ràng, sau đó lau nước mắt: “Chị Tiểu Vãn, Em mời chị ăn cơm, chị có thời gian không? Đi uống rượu cùng em nhá, từ từ em kể cho chị nghe.”


“Được, chị đi ngay.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK