【 Dụ Kiêu cầu hôn 】, 【 Dụ Kiêu & Thích Vãn 】, 【 Từ từ thích em 】, 5 hotsearch cao nhất đã bị chiếm mất 3 cái.
Rất nhiều cư dân mạng không theo dõi trực tiếp hoàn toàn mông lung? Wtf? Chúng ta bỏ lỡ gì sao?
Fan chính mắt chứng kiến idol cầu hôn bày tỏ:
【 Quý zị bỏ lỡ màn cầu hôn thế kỉ rồi a a a a tui chết mất. 】
【 600c máy bay không người, trực tiếp bao trọn công viên giải trí, hiện trường cầu hôn của tổng giám đốc bá đạo trong truyền thuyết đây rồi. 】
【 CP của tôi cuối cùng cũng kết hôn rồi, thật muốn khóc quá đi. 】
【 Hình ảnh.jpg, hôm nay trong nội thành cũng nhìn thấy tổ bay này. Đúng là người ngồi trong nhà, chanh rơi trên trời mà! 】
【 Má ơi, tôi bỏ lỡ gì rồi, có vị nào quay video lại không? 】
Có người quay được toàn bộ quá trình vừa đăng lên weibo đã được chuyển tiếp điên cuồng, quảng trường hotsearch cũng bị bao phủ, toàn bộ cư dân mạng bị nhét cẩu lương. Chưa tới một giờ, lượt like video đã vượt 200k.
Dưới sự chú ý của mọi người, weibo phòng làm việc Dụ Kiêu phát một tấm ảnh chụp boss nhà mình ôm hôn bà chủ: 【 Chúc mừng boss cầu hôn thành công *tình yêu* 】
Fan xúc động muốn khóc, bọn họ yên lặng đồng hành cùng thần tượng cuối cùng nhìn thấy người ấy tìm được hạnh phúc của mình.
Trong siêu thoại, fan đồng loại spam ảnh khóc sưng mắt, không có sưng nhất chỉ có sưng hơn!
Cầu hôn thành công mọi người lại bắt đầu quan tâm khi nào thì lĩnh chứng, làm hôn lễ, sinh tiểu bảo bối còn phải sinh hai đứa, tích cực hưởng ứng chính sách hai con của quốc gia nha!
Fan có thể đợi tiểu Dụ Kiêu lớn lên, không đợi được thì cũng có cơ hội làm thông gia!
——–
Sau khi kết thúc cầu hôn trực tiếp, nhân viên xung quanh ồn ào, một nhóm người từ các góc tối bước ra rào rào vỗ tay, có người còn hưng phấn huýt sáo.
Đạo diễn trốn ở một góc bí mật gần đó lặng lẽ rớt nước mắt, vận khí của ông quá tốt. Năm nay tổ chức hai show tống nghệ, hai cặp đôi đều “làm nên chuyện” trong tiết mục, thật sự là không muốn bạo cũng khó!
Thích Vãn ghé vào trong lòng Dụ Kiêu không ngừng khóc, cả người như đang bay lên, có một loại cảm giác không chân thực. Làn sóng ồn ào chung quanh kéo dài không ngừng khiến cô vô cùng thẹn thùng.
Thẩm Yến: “Kiêu ca, cầu hôn thành công phải mời cơm nha!”
Phàn Khinh Mộng thút tha thút thít: “Tôi bị hai người làm cảm động khóc luôn, đêm nay phải chúc mừng một phen!”
“Không muốn.” Thích Vãn níu chặt bả vai Dụ Kiêu, vùi mặt trong ngực anh, nhỏ giọng nói: “Mặt em khóc lấm lem hết rồi, bộ dạng xấu chết không muốn gặp ai đâu.”
Dụ Kiêu nở nụ cười, ôm cô nhẹ giọng dỗ dành: “Được, chúng ta về trước.”
Ạnh liếc mắt ra hiệu cho trợ lý Tiểu Quách, lại nói với mọi người ở đây: “Cảm ơn mọi người hôm nay hỗ trợ, tôi để trợ lý đặt khách sạn ngay cạnh, toàn bộ tiêu phí hôm nay đều tính cho tôi nhé!”
Nhân viên: “Kiêu ca sảng khoái.”
Dụ Kiêu cởi tây trang khoác lên người Thích Vãn, ôm cô kiểu công chúa rời khỏi hiện trường.
Tiểu Quách phản ứng chậm, nhìn bọn họ rời khỏi cũng thu thập đồ đạc vội vàng bước nhanh theo.
“Kiêu ca, chúng ta đi đâu nữa vậy ạ? Anh không cùng mọi người chúc mừng sao?”
Dụ Kiêu nhìn anh ta một cái, nghiêm trang trả lời: “Cậu ở lại cùng họ đi, chúng tôi còn có chuyện quan trọng phải làm.”
Tiểu Quách sờ sờ đầu, vài giây sau mới phản ứng kịp, ánh mắt sáng lên: “A, đã hiểu, đã hiểu!”
Anh ta quay đầu cao giọng hô lên: “Mọi người đi theo tôi nha, Kiêu ca của chúng ta có chuyện quan trọng phải làm!”
“…”
Nào có người như vậy, Thích Vãn bị anh ta nói xấu hổ chết đi được, chỉ mong sao ở đây có cái động chui vào.
Trở lại khách sạn, bóng đêm mê hoặc, vừa đóng cửa lại hai thân thể nóng bỏng vội vã dính sát vào nhau.
Dụ Kiêu hôn rất gấp gáp, sự kích động và vui sướng sau khi cầu hôn thành công vẫn đọng lại trong lòng chưa tiêu tán, động tác theo đó cũng cuồng nhiệt hơn giống một con sói bị bỏ đói lâu ngày.
Rõ ràng mấy ngày trước khi anh ra nước ngoài, đêm nào hai người cũng ở bên nhau.
Áo khoác đầy nếp nhăn bị vứt trên mặt đất, bờ vai mảnh mai của Thích Vãn bị áp trên ván cửa gỗ, cấn vào lưng có hơi đau.
Cô mặc anh tùy ý làm vậy giống như con mèo nhỏ bị ức hiếp, giữa ý loạn tình mê vẫn vẫn không quên tính sổ: “Cầu hôn hôm nay là anh tự chuẩn bị à?”
“Uhm.” Dụ Kiêu đỡ lấy eo cô, giọng nói khàn khàn.
“Chuẩn bị…bao..lâu?”
Thích Vãn mềm thành vũng nước, nói chuyện cũng đứt quãng.
Dụ Kiêu nâng mặt cô lên, mổ nhẹ lên môi: “Từ đảo Bali về thấy có người muốn cướp em, anh hận không thể vĩnh viễn khóa em bên người.”
Thích Vãn nhếch môi cười: “Không phải em luôn bên cạnh anh sao?” Cô lại hỏi: “Cho nên nhiệm vụ hôm nay để em tìm tiệm bánh ngọt cũng là chủ ý của anh sao?”
“Uhm, là anh.”
Cô trả thù cắn anh một ngụm như mèo nhỏ gãi ngứa: “Đáng ghét, hại em đi nhiều đường như vậy, anh có biết chân em bây giờ vẫn còn đau không.”
Thấy Thích Vãn chuẩn bị phát cáu, Dụ Kiêu hôn vành tai cô, dỗ dành: “Ngoan, lát nữa anh xoa bóp giúp em.”
Khóa kéo của lễ phục bị giấu đi, sau khi mò mẫm hồi lâu cũng không tìm được vị trí. Nhưng anh như cung tên đã lên dây không thể kìm lại, trực tiếp lật người cô dán vào cửa mạnh bạo xé rách váy, tiện tay ném xuống đất.
Thích Vãn “a” một tiếng che người lại, có chút đau lòng: “Cái váy này của tổ tiết mục đó.”
Dụ Kiêu ôm cô, động tác cũng nặng nề: “Không phải, là anh tìm nhà thiết kê ở Paris định chế riêng cho em.”
“Anh ra nước ngoài không phải đi công tác sao?”
“Đi vì em.”
Tối nay thật bất ngờ và cuồng loạn, Thích Vãn đỡ cửa cắn môi không dám tức giận, bị anh đánh bại quân lính tan rã.
Chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út lấp lánh lóe lên từng chập theo động tác lên xuống, bàn tay Dụ Kiêu đầy mồ hôi phủ lên tay cô, mười ngón đan xen.
Đêm dài mênh mang vừa mới bắt đầu, ngày hôm nay quá đặc biệt, hai người cũng thay đổi cách ‘yêu’ so với ngày thường, từ sau cánh cửa đến sô pha rồi lại tới phòng tắm, tấm kính mờ phản chiếu hai bóng người dài mờ ảo.
Bóng đêm làm cho người ta say đắm, đến gần rạng sáng Dụ Kiêu mới cầm khăn tắm bao trọn người Thích Vãn bước ra khỏi bồn tắm, nhấc chăn bông lên đặt cô vào chăn đệm mềm mại. Anh hôn nhẹ lên mắt cô rồi đứng dậy tự mình dọn dẹp đống hỗn độn.
Thích Vãn nhắm mắt mơ mơ màng màng, thân thể không có sức lực nhưng ý thức vẫn tỉnh táo.
Hôm nay cô rất mãn nguyện và hạnh phúc, nhắm mắt lại đều là hình ảnh Dụ Kiêu quỳ gối trước mặt cô cầm nhẫn hoa ngỏ lời cầu hôn.
Loại cảnh tượng này khi còn là thiếu nữ dường như đã từng xuất hiện trong mộng của cô, về sau dần dần lớn lên, nhiều ý tưởng phi thực tế cũng kéo theo giống như lần đầu tiên cô ấn cửa nhà tiếp cận anh. Vào thời điểm đó, cô không dám chắc chắn rằng có thể khiến anh yêu mình.
Mà viên kim cương chói mắt trên ngón tay cô lúc này đủ để chứng minh, cô thắng rồi.
Thích Vãn chậm rãi giơ tay lên nhìn chằm chằm viên trứng bồ câu, mím môi cười ngây ngô thưởng thức.
Huhuhu, đẹp quá, đây là chiếc nhẫn mà tiên nữ nên có.
Chút hư vinh trong lòng lại bắt đầu sôi trào, không nhịn được muốn chụp ảnh khoe mẽ, cô sờ lên gối mới phát hiện hai người vừa vào cửa đã dính lấy nhau, di động của cô vẫn nằm trong túi xách.
Cô nằm trong chăn không mặc gì, bên giường cũng không tìm thấy quần áo để mặc đành ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp mang theo thẹn thùng: “Dụ Kiêu, lấy giúp em cái điện thoại.”
Dụ Kiêu tỏ vẻ thờ ơ, trên người mặc áo choàng tắm thu thập ‘áo mưa’ bên cạnh bàn và trong phòng tắm, anh đến cạnh sô pha tìm di động trong túi xách của cô.
Vô tình nhìn thấy trên màn hình nhấp nháy hàng chục tin nhắn chưa đọc, chắc là những lời chúc phúc sau khi đọc tin tức.
Anh liếm môi ngồi xuống giường nhưng không đưa điện thoại cho cô.
“Em gọi anh là gì?”
Thích Vãn kéo chăn che mặt, lẩm bẩm nói: “Dụ Kiêu…á.”
Dụ Kiêu cúi người áp xuống, ôm cằm: “Ngoan, gọi ông xã.”
Thích Vãn cắn môi, lỗ tai bắt đầu nóng lên, giọng nói nghẹn lại trong cổ họng, xấu hổ không dám mở miệng dù về sau sẽ thường xuyên phải gọi bởi cả đời của cô đều trong tay anh rồi.
Dụ Kiêu hôn nhẹ lên môi vợ: “Anh muốn nghe.”
“Ông xã.”
Tiếng gọi nhỏ như muỗi kêu, Dụ Kiêu không hài lòng lắm: “Không nghe rõ, gọi lại đi.”
A a a a a, người này thật đáng ghét!
Thích Vãn trừng mắt nhìn anh: “Ông xã!”
Sau khi gằn từng chữ rõ ràng Dụ Kiêu mới buông tha đưa điện thoại tới. Anh tìm mò mắt cá chân của cô, nhẹ nhàng xoa bóp.
Tin nhắn di động bị oanh tạc, có lẽ là Dụ Kiêu đã sớm “thông đồng” với mẹ cô, nếu không người bình thường không xem tống nghệ như Đinh Văn Sơ và cô nhỏ Thích Yên Nhiên làm sao có thể biết mà gửi tin nhắn “chúc phúc” đầu tiên.
Đinh Văn Sơ: 【 Hộ khẩu đã chuẩn bị xong, khi nào hai đứa về? 】
【 Mẹ đã kiểm tra chuyến bay gần nhất, sắp xếp xong cho hai đứa rồi, chuyến bay sớm nhất ngày mai lúc 6h30 sáng từ Thâm Quyến tới Bắc Kinh. Đến Bắc Kinh là hơn 9h mẹ sẽ cho người mang hộ khẩu tới sân bay cho con, rồi trực tiếp lái xe tới cục dân chính, như vậy nhanh nhất. 】
Thích Yên Nhiên: 【 Tiểu Vãn à, hôn lễ tính tổ chức ở đâu? 】
【 Cô biết một công ty tổ chức hôn lễ rất tốt tên là ‘Cycle Love’, cô giới thiệu người thiết kế cho cháu tìm hiểu nhé? 】
【 Danh thiếp wechat 】
【 Đây là wechat cô ấy, bây giờ cháu và cô ấy có thể trò chuyện một chút. 】
Thích Vãn: “…”
Hai người này vội vàng muốn gả cô ra ngoài vậy sao? Tại sao một chút luyến tiếc cũng không có vậy?
Cô lựa chọn bỏ qua tin nhắn của họ, giơ tay lên chụp một tấm hình ngón tay đeo nhẫn kim cương.
2 phút sau, bạn bè trên mạng phát hiện thông báo nhắc nhở hoạt động của Thích Vãn đã gần nửa năm không cập nhật IG.
【 Làm tiểu tiên nữ đủ rồi, từ nay về sau em là Dụ phu nhân của anh.】
Dân mạng:
【 Mẹ nó! Trứng bồ câu lớn như vậy là có thật sao? 】
【 Có tin nói chiếc nhẫn này là Dụ Kiêu tự mình thiết kế, đẹp quá! 】
【 Tôi có thể xem đi xem lại video cầu hôn 10.000 lần, hôm nay khỏi ngủ. 】
【 Chị dâu, thần tượng của tụi em sau này giao cho chị đó. 】