Tiệc rượu trong đại sảnh hơn trăm người, từng hộp rượu được đặt lên các bàn.
Lần này Thích Vãn đại diện bên đầu tư ngồi cùng bản với Dụ Kiêu, người kính rượu bọn họ người nọ nối tiếp người kia còn ồn ào muốn uống rượu mừng.
Thích Vãn bị thổi ‘thải hồng thí’ đến đầu óc choáng váng, ai mời rượu cũng uống. Nhưng tửu lượng của cô không tốt, uống vài chén rượu đã lên mặt, cả người hưng phấn.
Đường Gia nghĩ đến sự kiện hot search lần trước bây giờ còn sợ, sợ hai người bọn họ uống nhiều lại làm nổ weibo, sống chết ngăn cản không cho uống nửa. Cô còn để Dụ Kiêu đỡ đến Thích Vãn tới phòng bên cảnh cho tỉnh rượu.
Hai người bọn họ vừa đi, toàn bộ hỏa lực trên bàn liền chuyển hướng sang Hứa Sí Hoài, bắt đầu một vòng mời rượu mới.
So sánh với Vạn Thần chỉ thăm ban 2 lần, tên Hứa Sí Hoài chơi bời lêu lổng này mỗi tháng lại chạy sang Giang Thành một lần, mỗi lần chơi là nửa tháng. Anh ta đã sớm quen thân cùng mấy phó đạo diễn trẻ tuổi trong đoàn, uống rượu cũng không chịu thua.
Dụ Kiêu ngồi cùng Thích Vãn ở phòng nghỉ chốc lát đã bị tổng đạo diễn gọi đi. Thích Vãn cũng không giữ anh, vẫy tay gọi ngỗng trắng nhỏ cũng uống đến say khướt qua.
Ôn Thời Niệm bổ nhào đến bên cạnh Thích vãn, hai người choáng váng dựa vào nhau nói chuyện.
“Chị Tiểu Vãn, chị có thiếu đàn em xách túi không, nếu về sau em không nổi được, em đi ôm bắp đùi chị, chị nhớ thu nhận em nhé?”
Thích Vãn cự tuyệt không chút lưu tình: “Đương nhiên sẽ không!”
Mắt thấy miệng ngỗng trắng nhỏ bẹp xuống chuẩn bị khóc đến nơi, cô lại dí tay vào trán cô nàng bổ sung: “Chị nói này, em đừng có bi quan như vậy được không? Mặc dù bây giờ em chỉ là tuyến 38, diễn xuất cũng…tạm được đi, nhưng dung mạo xinh đẹp lại có ước mơ thế này, chờ bộ phim này công chiếu nhất định sẽ hút fan, về sau sẽ có đạo diễn tìm em quay phim thôi.”
Ôn Thời Niệm gật gật đầu: “Chị nói hình như có chút đạo lý.” Cô tự động viên mình: “Đúng vậy nha, có ai vừa vào giới giải trí đã nổi tiếng ngay được đâu, không phải có rất nhiều nghệ sĩ chìm nổi nhiều năm trong giới mới có danh tiếng sao?”
Thích Vãn khoát tay: “Không đúng không đúng, Ngôn Mông và Sở Hàm nhà chúng ta vừa vào giới đã hồng, Đinh Toản và Dụ Kiêu cũng vậy, vừa thành danh đã lấy giải thưởng tới tay dễ dàng.”
Ôn Thời Niệm bỗng chốc tiu nghỉu: “Chị Tiểu Vãn, chị đang an ủi hay đả kích em thế?”
Thích Vãn cười: “Như vậy được chưa, về sau nhà chị đầu tư bộ phim gì, chị sẽ giữ cho em một vai, tất sẽ hồng thôi mà! Nếu còn không được, chị mở phòng làm việc sẽ mời em qua làm người đại diện.”
Ôn Thời Niệm cảm động muốn khóc, ôm chặt lấy cô: “Kim chủ ba ba, em yêu chị.”
Thích Vãn bị cô nàng siết chặt muốn tắt thở, đẩy tay ra: “Em đang mưu sát kim chủ ba ba của em đó có biết không?”
Ôn Thời Niệm buông tay, lộ ra nụ cười ngây ngô.
Hai người lại trò chuyện vài câu, kim chủ ba ba đã bị bạn trai chính quy ôm đi. Ngày mai Đường Gia muốn dẫn bọn họ về Đế đô, phải lên máy bay sớm nên về trước chuẩn bị.
Ôn Thời Niệm ngồi uốn éo trên ghế sô pha ngây ngẩn một hồi, người đại diện Tiểu Điềm mừng rỡ như điên cầm một đống tài liệu tìm tới.
“Niệm Niệm, cậu có hi vọng rồi! Mau nhìn xem, nhiều kịch bản cho cậu chọn như vậy, đều là nữ một!”
Ngón tay Ôn Thời Niệm lượn trên kịch bản mấy vòng, con mắt choáng váng không rõ chữ gì, ngây ngô cười: “Kim chủ ba ba nhà mình cũng quá trâu bò rồi, nhanh như vậy đã đưa tài nguyên tới rồi.”
Tiểu Điềm: “Cậu nói kim chủ ba ba nào?”
“Thích Vãn đó, chị ấy vừa rồi nói muốn cho tớ tài nguyên.”
Tiểu Điềm đặt kịch bản vào tay cô: “Không phải, đây đều là Hứa tổng cho cậu.”
Ôn Thời Niệm đột nhiên tỉnh táo: “Hứa tổng?” Cô thuận nhìn sang vị trí Hứa Sí Hoài.
Người đàn ông kia uống nhiều rượu, sắc mặt có chút phiếm hồng, âu phục khoác lên thành ghế, cổ áo sơmi đã tháo hai cúc đang hững hờ trò chuyện cùng người bên cạnh.
Giống như là có linh cảm, cô vừa nhìn qua anh cũng nâng mắt, ánh mắt hai người chạm vào nhau ở không trung. Trái tim nhỏ của Ôn Thời Niệm nhảy mạnh, hoảng hốt dời ánh mắt, Hứa Sí Hoài cũng dời mắt không chút dấu vết, khóe miệng anh hơi nhếch lên, tiếp tục trò chuyện cùng người bên cạnh.
Ôn Thời Niệm hít sâu hai cái, nói: “Thật là anh ta cho tớ? Cậu chắc chắn?”
Tiểu Điềm: “Đương nhiên! Chính là vừa rồi trợ lý anh ta đưa cho tớ, còn nói để cậu chọn. Niệm Niệm, tài nguyên tốt như vậy, cậu không muốn hồng cũng khó.”
Cô đẩy cánh tay Ôn Thời Niệm: “Thất thần làm gì, chọn đi, lát nữa nhớ kỹ cảm ơn Hứa tổng người ta!”
Ôn Thời Niệm vẫn có loại cảm giác không chân thật, uống rượu quá nhiều đầu óc không có gì năng lực suy tính, Tiểu Điềm nói thế nào cô làm theo thế đó.
—
Sáng sớm hôm sau, mọi người thu thập hành lý về Đế đô.
Tin tức Dụ Kiêu đóng máy đã truyền khắp trên mạng ngày hôm qua, về Bắc Kinh cũng là hành trình công khai, fan hâm mộ đã lâu không nhìn thấy thần tượng tràn ngập kích động tới sân bay đón.
Trời còn chưa sáng, fan hâm mộ đã tổ chức đi tới sân bay thành phố Giang, giơ đèn tiếp ứng ngoan ngoãn chờ.
Dụ Kiêu và Thích Vãn công khai tình cảm lâu như vậy, đại bộ phận fan hâm mộ đã tiếp nhận và gửi chúc phúc. Hai người cũng không cần phải trốn tránh mọi người, sau khi xuống xe Dụ Kiêu dắt tay Thích Vãn rất tự nhiên, mỉm cười với fan chỗ lối đi vào.
Bọn họ vừa xuất hiện, hiện trường lập tức sôi trào, thét lên tiếng điếc tai nhức óc.
Thích Vãn phát hiện còn có fan chuẩn bị đèn tiếp ứng riêng cho cô, dòng chữ “chị dâu tiên nữ” màu hồng vô cùng chói sáng, khiến cô vui vẻ muốn điên luôn!
Có fan hâm mộ vô thức gọi Dụ Kiêu là chồng bị fan bên cạnh cao giọng đáp lại: “Chồng là chỉ chị dâu chúng ta được gọi, mi chỉ được gọi là anh thôi.” Câu này khiến toàn trường cười vang, Dụ Kiêu cười nhẹ nhìn thoáng qua Thích Vãn, cưng chiều sờ sờ đầu cô.
Fan hâm mộ: Trời ạ, trời ạ, ngọt ngào quá đi mất. Tôi chết rồi, mời hai người tranh thủ thời gian kết hôn nhanh đi.
Hai người kia show ân ái trêu ghẹo fan, Đường Gia cùng hai nhân viên khác thì thảm hơn, nhận thư và quà thu đến mỏi tay.
Fan Dụ Kiêu cũng biết anh không nhận quà quá quý giá, luôn phải tốn tâm tư chuẩn bị quà có ý nghĩa, bình thường quà đặc biệt nào chưa từng thấy qua, nhưng hôm nay…
Bách khoa toàn Thư nuôi trẻ, bình sữa, giày nhỏ cho bảo bối, chữ Hảo fan hâm mộ tự làm cho đám cưới ở Đế đô, lại còn có tã giấy???
Quả thực đổi mới nhận biết của cô về quà tặng.
Đi vào phòng chờ máy bay, Đường Gia bày từng món quà ra trước mặt hai người, mới đầu Thích Vãn còn nhìn không hiểu, hỏi: “Đây là ý gì?”
Đường Gia: “Cái này cũng không hiểu, giục hai đứa sinh bảo bảo đó.”
Tai Thích Vãn đỏ lên, quay mặt đi: “Em đâu có muốn chứ, em còn là bảo bảo đây này! Em tạm thời còn chưa muốn sinh em bé.”
Dụ Kiêu che miệng, cười khẽ. Thích Vãn thẹn quá hoá giận, chọc vào hông anh: “Anh cười cái gì?” Cô ném tã giấy vào ngực anh: “Đáng ghét, cái tã này anh dùng cũng được đấy.”
Dụ Kiêu ôm chặt bả vai cô, mổ nhẹ vào môi một cái: “Ừm, em là bảo bảo, bảo bảo của anh.”
Đường Gia: “Ọe…tôi lớn tuổi không muốn bị tiểu đường đâu nhé.”
—
Dụ Kiêu vừa mới kết thúc quay một bộ phim nên Đường Gia cũng không vội nhận cho anh bộ mới.
Một năm này anh làm việc liên tục không nghỉ, khó có được hai tháng nghỉ ngơi cùng Thích Vãn chuẩn bị triển lãm ảnh. Đường Gia sao có thể không đáp ứng, đúng lúc cô cũng có thời gian chọn đại học tốt cho con trai.
Sau khi về Đế đô, Thích Vãn toàn tâm toàn ý tập trung chuẩn bị triển lãm ảnh. Lần này cô nhận giải, dù trên miệng Thích Yến Thần không khen cô nhiều nhưng trong lòng lại vô cùng tự hào, mang cúp về còn đặt ở đại sảnh công ty không nói, còn phát thêm cho nhân viên không ít tiền thưởng chúc mừng. Trên dưới công ty ai cũng biết con gái của ông rốt cục cũng giúp ông tăng thể diện rồi.
Khoảng thời gian này, Đinh Văn Sơ cùng Thích Yên Nhiên mang hai người già trong đại viện xuất ngoại du lịch. Thích Yến Thần cũng thường xuyên đi công tác, trong nhà chỉ còn một mình Thích Vãn.
Biệt thự lớn ba tầng, còn có một hoa viên to như vậy đều trống trải. Thích Vãn có chút sợ, coi đây là cớ quang minh chính đại đến ở nhà Dụ Kiêu, chờ lão ba về, cô lại giả vờ về nhà ở hai ngày.
Ngày dọn nhà, cô gọi hai chiếc xe tải lớn, quần áo giày dép túi xách yêu quý, nước hoa máy ảnh sưu tầm đều mang tới Trúc sơn Vân thành, nghiễm nhiên muốn lấy thân phận nữ chủ nhân chính thức vào ở, đường hoàng chiếm lấy phòng giữ quần áo và thư phòng của Dụ Kiêu.
Trải qua mấy tháng chuẩn bị, triển lãm ảnh tiến vào giai đoạn tuyên truyền sau cùng.
Thích Vãn không có nhiều kinh nghiệm với việc này, lại không muốn buông tay để người công ty làm, ttránh làm thương nghiệp hóa quá mức.
Nhưng cô suy nghĩ mấy ngày không có ý tưởng gì, cuối cùng nghe Ngôn Mông đề nghị, có thể lập một vlog giới thiệu rồi tổ chức rút thưởng trên weibo.
Ngôn Mông cực kì tâm đắc với hoạt động có thưởng này, trước đó giúp Trì Trầm đánh bảng cô cũng dùng chiêu này, hiệu quả rất không tệ, Thích Vãn xiêu lòng ngay.
Cô dùng hai ngày thu vài đoạn video tuyên truyền phòng triển lãm, chủ yếu giới thiệu cho mọi người quá trình chuẩn bị. Đương nhiên cũng hé lộ một vài tác phẩm sẽ xuất hiện trong triển lãm, trong đó bao gồm cả bộ sưu tập của Dụ Kiêu.
Cuối cùng là một đoạn video quay ở Trúc Sơn Vân thành.
Từ sau khi công khai, rất nhiều fan hâm mộ nói muốn nhìn phòng cất giữ nước hoa, túi xách, máy ảnh các loại của cô, vừa hay cô cũng không biết tặng cái gì, quay video để fan hâm mộ tự chọn.
Sau khi cô vào ở, phòng chứa đồ tầng 3 trực tiếp đổi thành phòng giữ quần áo của cô, toàn bộ máy ảnh sưu tầm bày ở thư phòng Dụ Kiêu.
“Vừa rồi cho mọi người nhìn tôi chuẩn bị cho triển lãm ảnh, vậy kế tiếp dẫn mọi người nhìn một vài món đồ nhỏ tôi có, trong video này tôi cũng sẽ đề cử cho mọi người một vài máy ảnh tốt theo đánh giá về chi phí và hiệu suất phù hợp với điều kiện của từng người.”
Cô đẩy cửa phòng giữ quần áo ra: “Trước nhìn bên này đi, nơi này là phòng giữ quần áo, bên trong tôi bày biện một chút nước hoa và túi xách.”
Cô chuyển ống kính giới thiệu sơ lược vài món: “Ừm, trong căn phòng này chỉ có số lượng vậy thôi, phần còn lại tôi giữ ở nhà khác. Sau đây tôi mang mọi người đi thư phòng xem máy ảnh nhé.”
Đẩy cửa thư phòng ra, Dụ Kiêu vừa mới tắm xong mặc áo choàng tắm ngồi trước bàn xem máy tính đột nhiên lọt vào ống kính.
Anh đeo kính chuyên chú nhìn màn hình vi tính, nghe thấy tiếng động liền nâng mắt lên: “Em làm gì thế?”
Thích Vãn ra hiệu “suỵt”, nói khẽ: “Em đang quay vlog, anh đừng lên tiếng.”
Sau đó cô nhanh chóng chuyển hướng ống kính sang tủ cất giữ máy ảnh, lại giới thiệu máy ảnh bảo bối của mình.
“Cái này, hiệu quả tương đối cao, nếu như bạn là người mới nhập môn có thể thử dùng thử, giả cá cũng không quá quý. Còn cái này…”
Nói chuyện lĩnh vực chuyên môn là cô thao thao bất tuyệt không dừng được, ý thức thời gian không đủ mới tranh thủ quay phần ending.
“Được rồi, hôm nay chỉ cho mọi người xem vậy thôi. Weibo mở giveaway rút thưởng nha, chọn 100 fan may mắn nhất có thể tùy ý lựa chọn một món đồ bất kỳ xuất hiện trong video này. Đương nhiên, cái máy ảnh tôi đang ôm này không được, đây là Dụ Kiêu tặng cho tôi. Bái bai~”
Quay cái vlog này ròng rã ba ngày, Thích Vãn nâng máy ảnh nhẹ nhàng, sau khi cất xong, cô làm nũng ngồi vào ngực Dụ Kiêu, mạnh mẽ vươn tay: “Mệt chết em, mau xoa giúp em đi.”
Dụ Kiêu buông chuột, xoa bóp giúp cô: “Ừm, vất vả, đêm nay nghỉ ngơi thật tốt.”
Thích Vãn ôm cổ của anh: “Còn không thể nghỉ đâu, video còn chưa edit nữa. Thời gian triển lãm đã định ra rồi, em phải tranh thủ thời gian tuyên truyền mới được, nếu không đến lúc đó không có ai đến thì xấu hổ chết mất.”
Nghe vậy, lông mày Dụ Kiêu nhăn nhăn. Vì lần triển lãm ảnh này Thích Vãn bỏ không ít tâm tư, mấy ngày nay không được nghỉ ngơi, anh còn bị gạt sang một bên mấy đêm liền, cũng đã lâu chưa mở rộng “phát triển khoa học” rồi.
Anh nói: “Phòng làm việc của anh có tổ tuyên truyền, em có thể gửi clip tới để họ biên tập cho.”
“Thật sao?” Thích Vãn hưng phấn quơ chân, hôn lên mặt anh một cái: “Quá tốt, vừa hay em không quá am hiểu cắt chỉnh video.”
Vừa nói xong, Dụ Kiêu buông tay xoa bóp, trực tiếp ôm cô lên: “Cho nên buổi tối hôm nay rảnh rồi đúng không?”
“Á…”
Thích Vãn còn chưa kịp hiểu ý anh đã bị anh ôm đặt lên bàn sách, tách hai đầu gối cô ra, dính sát cả người, anh nâng cằm cô lên bịt chặt môi mềm.
Thích Vãn bị anh hôn hôn đến cả người ngửa ra sau, một tay chống đỡ mặt bàn, một tay bối rối muốn nắm cái gì đó, đột nhiên kéo lấy thắt lưng áo choàng của anh, hơi dùng sức một chút đai lưng đã tuột ra.
Thích Vãn: “…??”
Em không có, em không biết, anh nghe em giải thích.
Dụ Kiêu hơi dừng một chút, cúi đầu nhếch môi nhìn Thích Vãn, mắt viết “hôm nay em chủ động như thế rất tốt”, “em động thủ trước vậy anh sẽ không khách khí nữa”.
Cả người anh áp xuống, sờ điều khiển trên mặt bàn, ánh sáng cả căn phòng bỗng chốc biến mất, giấy tờ sột soạt rớt xuống đất. Quần áo Thích Vãn cũng nhanh chóng không cánh mà bay, da thịt trần trụi lộ trong không khí, gió điều hoà không khí thổi thẳng vào người, cô rùng mình một cái.
Dụ Kiêu quyết tâm hôn cô, cô càng phản kháng anh hôn càng bá đạo, quấn quít, tay trượt khắp người. Thích Vãn dần dần không chịu nổi, chưa được mấy giây đã bị anh xâm chiếm cả người.
Dụ Kiêu lại có cảm giác sướng khoái vì đạt được gian kế, anh ngậm lấy vành tai của cô gần như thì thầm hỏi cô: “Thích ở thư phòng sao?”
“Ừm…”
Thích Vãn nói không rõ nữa, cô cắn môi không nói lời nào, anh càng thêm giày vò cô, giữ chặt hai tay cô ra sau lưng, cúi đầu gặm cắn đường cong.
Đến cuối cùng, anh lại ôm người lên, dây dưa từ thư phòng vào đến phòng ngủ.
Lúc Thích Vãn tỉnh lại, trời bên ngoài vẫn tối, cô dưới chăn đều không mặc gì, lưng đau rã rời, nhưng nghĩ đến còn phải gửi video ra ngoài nhờ biên tập, không thể không đứng lên.
—
Tốc độ phòng làm việc rất nhanh, chỉ qua một buổi tối đã chỉnh sửa video cắt thành một vlog dài 5 phút đồng hồ, Thích Vãn nhìn thành phẩm, vô cùng hài lòng.
Chỉ là có một đoạn cô tiến vào thư phòng Dụ Kiêu lọt vào ống kính kia không bị xóa bỏ, khiến cô có chút do dự.
Nhưng sau khi ngẫm lại, cô và Dụ Kiêu cũng không phải khoe ân ái công khai, hình ảnh anh trong video chỉ có không quá 03 giây mà thôi, thỉnh thoảng một lần cũng không có gì quá đáng.
Cô không nghĩ nhiều nữa, đăng video lên weibo kèm theo lời dẫn: 【 Tăng tăng tằng~~~ ngày 15 tháng 8, triển lãm ảnh tới đây! Đương nhiên chuẩn bị phúc lợi cho mọi người, nhanh chia sẻ để tham dự rút thưởng! 】
Dụ tẩu (chị dâu) đã lâu không đăng weibo đột nhiên xác chết vùng dậy, lượng chia sẻ chưa đến nửa giờ đã phá vạn (10.000), số lượng bình luận cũng nhanh chóng tăng cao.
【 Oa oa, triển lãm ảnh có ảnh đặc biệt của Dụ Kiêu. Rốt cuộc đã đợi được rồi, hất định phải đi! 】
【 Tôi chua, đúng là một phòng nước hoa kìa, đây còn chỉ là một phần… 】
【 Còn có một tường túi xách… 】
【 Một ngôi nhà khác, tức là đang ở chung với Dụ Kiêu sao? 】
【 Trẻ con trong thôn muốn nhìn dáng vẻ nhà giàu! 】
【 Chị dâu giới thiệu máy ảnh nhập môn kia, giá cả cũng là 200 ngàn, khóc!!!! 】
【 Chú ý, 3p55, Kiêu ca ẩn hiện! 】
【 Hôm nay phát đường trời ạ. 】
【 Hôm nay cũng bị cho ăn chanh trời ạ. 】
【 Nếu như trúng thưởng, trong video xuất hiện bất luận cái gì đều có thể đưa sao? 】
【 A a a a, Dụ Kiêu cũng xuất hiện kìa, đừng ai giành với mị, người đàn ông này mị đặt trước rồi! 】
【 Nước hoa túi xách máy ảnh cái gì chứ, tôi muốn Dụ Kiêu!! 】
【 Dụ Kiêu của mị! 】
【 Làm sao bây giờ, rút 100 người mà, Dụ Kiêu làm sao chia? 】
【 Hahaha, chị dâu tự đào hố cho mình rồi. 】
…
Chưa tới vài phút, ‘tẩu tẩu’ nào đó sợ bị trộm mất phải bò lên weibo phát bổ sung một câu: 【 Thật ngại quá, ngoại trừ bạn trai nhé. 】