• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong đám người vỗ tay có người cao giọng ồn ào: “Dụ Kiêu, bạn gái cướp được hoa, tiếp theo có phải đến lượt tham gia hôn lễ của cậu không?”

Dụ Kiêu lẳng lặng nhìn Thích Vãn trên đài một hồi, mỉm cười đứng dậy: “Sắp, có tin tức tốt nhất định nói cho mọi người.”

Hiện trường lại là một trận cười đùa, Thích Vãn ngượng ngùng cúi đầu, lặng lẽ liếc Dụ Kiêu một cái, giả vờ như không phát hiện người bên cạnh cô nháy mắt ra hiệu.

Nghi thức hôn lễ kết thúc, các khách mời dời bước đến sảnh tiệc, đám thanh thiếu nữ cướp hoa cũng lập tức giải tán, Dụ Kiêu cẩn thận đỡ bạn gái xuống đài.

Bởi vì không cướp được hoa nên Đinh Toản không vui ra mặt, mặt thối hoắc bí xị, lúc Thích Vãn bước xuống có gọi anh một câu cũng không phản ứng lại.

Dịch Nam Yên đến tìm Đinh Toản ăn cơm, anh ta rất tự nhiên đoạt lấy hoa của Thích Vãn nhét vào trong tay Dịch Nam Yên rồi thở phì phì đi mất, để lại hai người con gái đưa mắt nhìn nhau, hoàn toàn mờ mịt.

Thích Vãn: “Anh ấy làm sao vậy?”

Dịch Nam Yên: “Chắc là…dì cả tới?”

Hình như không có ai trêu chọc anh, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có khả năng này.

Sau Thích Vãn mới biết được, Đinh Toản vốn bàn bạc với Trì Trầm muốn mượn cơ hội hôn lễ lần này cướp hoa để cầu hôn Nam Yên tại chỗ, không nghĩ tới trời xui đất khiến lại rơi vào tay cô khiến kế hoạch của anh thất bại.

Thích Vãn ngầm oán thầm, người còn chưa theo đuổi được đã tính đến cầu hôn, cũng không biết là ai cho anh tự tin.

Chưa nói đến hoa cưới không thể cướp được, dù có cướp được Nam Yên cũng chưa chắc sẽ tiếp nhận, dùng đầu ngón chân cũng biết kết quả đầu đề ngày mai: ‘Ca sĩ nổi tiếng Đinh Toản cầu hôn bị cự tuyệt’, ngẫm lại đã thấy cực kỳ kích thích.

Mà cô không biết lần này Đinh Toản không lên được hotsearch, cô và Dụ Kiêu lại bị khóa chặt trên đó.


Tuy hôn lễ của Trì Trầm và Ngôn Mông không mời truyền thông nhưng từ khi tin tức truyền ra độ chú ý trên mạng vẫn rất cao. Trong các khách mời tham gia không thiếu người vui mừng phát vòng bạn bè hoặc weibo, hình ảnh hôn lễ cũng sẽ bị truyền ngoài.

Ảnh Thích Vãn giành được hoa cưới chính là bị truyền ra như vậy.

Cư dân mạng:

【 A a a a a hôn lễ thần tiên gì thế này, tạm đại nam thần tề tụ!!! 】

【 Nhan sắc phù rể phù dâu thật mẹ nó cao! 】

【 55555, hôm nay xúc động quá, hai cp của tôi cùng phát đường. 】

【 Hôm nay là ngày lành gì, mị xin quỳ gối trước màn cẩu lương này. 】

【 A a a a chị dâu nhỏ lấy được hoa, Dụ Kiêu anh còn chờ cái gì, cầu hôn điiiiiii! 】

【 Cầu hôn! Cầu hôn! Kiêu ca nhanh lên! 】

【 Có bạn bè nào ở hiện trường nhìn xem người công ty hôn lễ còn ở đó hay không, lập tức bố trí một cái hôn lễ bên cạnh để hai người kia kết hôn ngay và luôn đii! 】

【 Cầu xin hai người mau kết hôn, tôi có thể cùng con trai hai người lớn lên. 】

【 Toàn mạng cùng bị ăn đường. 】

【 Mau mau mau, đại quân thúc hôn đi theo tôi, trạm thứ nhất là weibo Dụ Kiêu, trạm hai là weibo tiên nữ tỉ tỉ, trạm ba là Sở Hàm, trạm tư là Đinh Toản… 】

【 Không được, Toản ca là của chúng tôi, không được! 】

【 Cầu mong Đinh Toản tiếp tục độc thân! 】

……..



Tiệc cưới tổ chức lớn ước chừng mấy chục bàn khách mời, phù dâu phù rể phải cùng kính rượu từng bàn, người tửu lượng tốt đến mấy cũng say.

May mà công ty hôn lễ đã sớm chuẩn bị rượu giả, rượu nho đổi sprite, phần lớn tân khách dù nhìn thấu cũng không bóc mẽ, nếu không Dụ Kiêu thực lo lắng chút tửu lượng ít ỏi của Thích Vãn.

Màn tiệc này kéo dài đến chiều vẫn chưa kết thúc, rượu say tai nóng, chuyện trò vui vẻ.

Phần lớn khách mời đều là người trong vòng, trong đó có một vị là đạo diễn từng hợp tác với Dụ Kiêu, dường như ông ta có ý muốn thương lượng với anh một bộ điện ảnh nên cố ý mời anh ngồi chung một bàn.

Đạo diễn thích uống rượu, rượu vào lời ra lôi kéo Dụ Kiêu nói chuyện từ nhân sinh tới điện ảnh, rồi lại nói về sự tích huy hoàng tuổi trẻ của mình.

Dụ Kiêu một bên thật sự lắng nghe, một bên vẫn luôn theo dõi Thích Vãn.

Sau khi kết thúc kính rượu, bọn họ dùng cơm tại bàn chủ vị. Mọi người đồng thời nhìn về phía Dụ Kiêu muốn anh qua ngồi cùng thì thấy anh và đạo diễn đang tán gẫu hứng khởi nên cũng không quấy rầy.

Bọn họ mở một chai rượu vang, Thích Vãn uống vào chưa hết một ly mặt đã đỏ bừng, cô lúc nào cũng uống rượu lên mặt như vậy.

Về sau đạo diễn lại hàn huyên gì đó Dụ Kiêu không nhớ rõ lắm, hình như nói tới một lưu lượng nào đó lúc quay phim không chịu được khổ. Bàn bên kia dần giải tán, Thích Vãn khoát khoát tay với anh, chỉ cửa rồi đi ra ngoài.

Dụ Kiêu nhìn thoáng qua wechat: 【 Ngôn Mông và Trì Trầm mệt nên về nghỉ trước, em và Sấu Sấu đi dạo biển một chút. 】

Anh tắt di động, suy nghĩ làm thế nào để thoát thân.



Hoàng hôn phía tây, mặt trời đỏ lấp sau đường chân trời, đại dương xanh thẳm càng trầm lắng hơn bầu trời.

Thích Vãn cùng Sở Hàm cầm giày cao gót đi chân trần giẫm lên bờ cát mềm mịn, từng đóa bọt sóng trắng xóa xô tới chân làm ướt làn váy hai người.

Họ mặc lễ phục phù dâu phong cách cúp ngực, gió biển thổi hơi lạnh tới có chút lạnh lẽo.

Sở Hàm tới ngày đặc biệt, đi không bao lâu đã kêu mệt mỏi nên tìm bờ cát vắng người ngồi xuống nghỉ ngơi.

“Đại Viên càng ngày càng nhạt nhẽo, kêu cậu ấy ra ngoài đi dạo mà cứ đòi về tập dưỡng sinh, rõ ràng mới hai mươi mấy tuổi mà mỗi ngày dưỡng sinh như người già.”

Thích Vãn chống cằm nhìn hai đứa bé nhặt vỏ xò trên bờ cát trước mặt, buồn bã nói: “Cậu ấy áp lực công việc quá lớn, hiếm khi có thời gian thả lỏng nên cậu cứ mặc cậu ấy đi, không phải có tớ đi cùng đây hay sao?”

“Cậu?” Sở Hàm hừ lạnh một tiếng: “Chó độc thân như tớ làm sao so được với cậu? Cậu tin không, chẳng mấy chốc Dụ Kiêu nhà cậu sẽ sốt ruột đi tìm người thôi.”

Thích Vãn mỉm cười ngọt ngào: “Haha, vậy cậu cũng tìm một người đi, Đại Viên cũng vậy, nói chuyện yêu đường không cần chúi đầu vào công việc, thiếu đàn ông là vậy đấy.”

“Hừ, tớ muốn yêu lắm chứ nhưng đàn ông ở đâu mà kiếm?” Sở Hàm dừng một chút, đảo mắt: “Nói thật, cậu theo đuổi Dụ Kiêu như thế nào? Truyền thụ chút kinh nghiệm đi.”

Thích Vãn liếc cô bạn một cái, nói: “Không phải tớ theo đuổi anh ấy, là anh ấy theo đuổi tớ!”

“Cậu đừng nghĩ tớ không biết khi đó cậu đi làm trợ lý cho anh ấy, chẳng lẽ không phải vì theo đuổi?”

“Cho dù là làm trợ lý cũng là anh ấy theo đuổi tớ!”

Sở Hàm càng nghe càng hồ đồ, vẻ mặt “cậu cứ khoác lác đi” nhìn cô bạn, Thích Vãn kể các chuyện phát sinh với Dụ Kiêu ở đoàn phim.

Trên bờ cát người đến người đi không thiếu du khách ngoại quốc tới đây nghỉ phép, có mỹ nữ xinh đẹp động lòng người như Thích Vãn ngồi chỗ này nên rất nhanh đã hấp dẫn không ít ánh mắt.

Thích Vãn cùng Sở Hàm tán gẫu hứng chí cũng không chú ý bên cạnh, mãi đến khi một người đàn ông gương mặt Âu Mỹ dũng cảm tới gần.

Người đàn ông Âu Mĩ trực tiếp bước tới, anh ta dùng tiếng Anh lưu loát đến gần Thích Vãn hỏi cô là người nước nào rồi khen cô rất đẹp, nói chưa được hai ba câu đã nói muốn theo đuổi cô.

?



Thích Vãn hoang mang.

Sở Hàm trực tiếp mắng một câu “mẹ nó”, quả nhiên người xinh đẹp đi tới đâu cũng có hoa đào!

Thích Vãn lạnh lùng cự tuyệt: “Ngại quá, tôi đã có bạn trai rồi.”

Người đàn ông kia lại bày tỏ chỉ là bạn trai thôi, chỉ cần không kết hôn hắn ta vẫn có thể theo đuổi cô.

Gặp mặt chưa tới 2 phút đã trực tiếp bày tỏ tình yêu như vậy khiến Thích Vãn và Sở Hàm đều trợn mắt há mồm.

Thích Vãn đứng dậy kéo Sở Hàm muốn đi, người đàn ông nghiêng người khẽ ngăn cản, muốn cô lưu lại phương thức liên hệ.

Đệch, người này khó chơi quá vậy, trong lòng Thích Vãn hiện lên sự chán ghét, đang nghĩ ngợi nên thoát thân thế nào thì cảm giác đầu vai trầm xuống, một bàn tay to ấm áp choàng vào vai cô, choàng áo khoác lên cho cô.

Dụ Kiêu ôm Thích Vãn vào trong ngực, nhìn chằm chặp người đàn ông Mỹ giọng lạnh lùng: “Đây là vị hôn thê của tôi, mong anh đừng quấy rầy cô ấy.”

Vị hôn thê…

Thích Vãn nâng mắt nhìn anh.

Người đàn ông kia có chút kinh ngạc, vốn còn tưởng rằng cô nói có bạn trai chỉ là lấy cớ, không nghĩ tới thật sự có người đàn ông đột nhiên xuất hiện còn đẹp trai hơn hắn, nội tâm thật sự cạn lời.

“Thật xin lỗi, tôi thấy cô ấy không đeo nhân nên cho rằng…”

Dụ Kiêu nhíu mày nắm chặt tay Thích Vãn: “Cô ấy chuẩn bị xuống biển nên tạm tháo nhẫn ra, bây giờ chúng tôi đứng đây, anh tin chưa?”

Người đàn ông kia xấu hổ cười cười, nhìn thoáng qua Thích Vãn rồi xoay người rời khỏi.

Người nọ vừa đi, Thích Vãn lập tức ôm cổ Dụ Kiêu: “Vị tiên sinh này hôm nay đẹp trai quá!”

Bất ngờ bị nhét một đống cẩu lương, Sở Hàm yên lặng thở dài, không biết mình làm gì mà phải chịu cảnh này.

Cô tự biết Dụ Kiêu đến đây sẽ không còn chuyện của mình nữa nên chào một tiếng rồi chuồn nhanh.

Dụ Kiêu kiểm tra Thích Vãn từ trên xuống dưới, bật hình thức “vua dấm”, sắc mặt trầm trầm cực kì không vui: “Mới hàn huyên cùng đạo diễn vài câu đã có người tới đoạt bạn gái với anh, em bảo anh phải yên tâm thế nào.”

Thích Vãn ngửa đầu, nhìn anh: “Ghen hả?”

Dụ Kiêu: “Không.”

“Anh đang ghen.” Trong lòng Thích Vãn cảm thấy ngọt ngào, ôm anh bắt đầu làm nũng: “Anh yên tâm, em không thích đàn ông ngoại quốc, em chỉ thích anh. Vừa rồi nếu anh không đến em cũng có biện pháp cự tuyệt hắn.”

Dụ Kiêu cụp mắt: “Biện pháp gì?”

Thích Vãn dướn người lên ghé sát vào lỗ tai anh, nhỏ giọng nói: “Nói em và Sở Hàm là một đôi.”

Khóe miệng Dụ Kiêu nở nụ cười, trong ánh mắt nhìn cô đều là sủng nịch: “Nghịch ngợm.”

Thích Vãn hôn lên khóe miệng anh: “Đừng ghen tị, em là của anh mà.”


Dụ Kiêu ôm chặt eo cô đáp lại bằng một nụ hôn bá đạo, hôn đến mức cô gần như mềm nhũn thiếu không khí phải sốt ruột đập vào vai anh, anh mới lưu luyến không rời buông cô ra, nắm tay cô đi về.


Trên đường, Thích Vãn tán gẫu với anh vài chuyện nhỏ vụn vặt, Dụ Kiêu kiên nhẫn nghe và ngẫu nhiên đáp lại vài câu, ngón tay vô thức xoa nắn ngón tay cô.


Thực ra người đàn ông kia nói không sai, ở đây đúng là thiếu một thứ.


Cô xinh đẹp tỏa sáng như vậy, lúc nào cũng khiến anh lo lắng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK